Y Phẩm Phong Hoa

Chương 62: Dáng vẻ ham ăn




Vầng sáng vàng trên bề mặt của Đản Đản nhảy nhót, nó vô cùng vui vẻ: "Ngon lắm, ngon lắm, nhưng mà con vẫn chưa no! Mẹ ơi, Đản Đản muốn ăn thêm!"

Hột Khê tức giận đáp: "Muốn cho cái bụng heo của con ăn no thì chắc mẹ phải tán gia bại sản mất. Huống chi, bản thân mẹ còn đói đến mức bụng hóp cả vào lưng rồi này. Lượn ra chỗ khác chơi đi!"

Nói xong, Hột Khê bỏ ngoài tai lời ca cẩm của Đản Đản, đi dựng một cái kệ bếp đơn giản bên trong điện rồi lại lấy toàn bộ thảo dược và nguyên liệu nấu nướng mua ở trên đường từ trong nhẫn trữ vật ra.

Thông qua lời Đản Đản, Hột Khê mới biết mỗi gian phòng trong điện Tu Di đều có công dụng che giấu và tích trữ linh lực vô hạn. Chỉ cần để nguyên liệu trong điện Tu Di thì linh khí tuyệt đối sẽ không bị rò rỉ ra ngoài, hơn nữa nguyên liệu sẽ giữ được độ tươi ngon mãi mãi.

Đản Đản tò mò nhìn Hột Khê bận rộn, chốc chốc lại hỏi cái này, lát lát lại hỏi cái kia.

"Mẹ ơi, Đản Đản có được ăn mấy loại thảo dược này không? Chúng thơm quá đi mất, Đản Đản đói quá..."

"Mẹ ơi, kệ bếp là gì vậy? Không được ăn sao?"

"Mẹ giỏi quá đi! Tại sao cây thần qua tay mẹ lại biến thành mấy thứ kì lạ thế?"

Hột Khê bị đứa nhóc này quấy rầy đến nhức cả đầu, nhưng cô cũng đành hết cách với nó.

Lúc này cô đang dùng những loại cây thần và cây rau bình thường của thế giới này để chế thành gia vị chứ không phải đang bào chế thuốc.



Ngay từ kiếp trước, Hột Khê đã có tài năng thiên bẩm, đó là chỉ cần hiểu được dược tính của thảo dược là cô đã có thể tính toán và mô phỏng ngay trong đầu mùi vị và tác dụng phụ của thuốc sau khi trộn lẫn những loại thảo dược khác nhau.

Trong thế giới thực vật cũng có sự tương sinh tương khắc hoặc hỗ trợ lẫn nhau, dường như những số liệu ấy đã được lưu trữ trong chính đầu của cô, chỉ cần muốn sử dụng đến thì sẽ biết được ngay.

Tốc độ của Hột Khê rất nhanh, độ khoảng một tuần hương trôi qua, trước mặt cô đã bày đầy đủ các lọ to lọ nhỏ. Trong mấy cái lọ này, có một số lọ có vị chua, một số có vị ngọt, một số lại có vị của hạt tiêu, tóm lại là có bao nhiêu cách kết hợp cây thần tạo ra gia vị thì đều được thực hiện cả.

Một làn linh khí màu vàng nhạt phiêu đãng bay trên không trung rồi đậu trên một trong những lọ dán nhãn "tiêu", sau đó lặng lẽ thẩm thấu từng chút vào trong lọ.

"Ắt xì...! Ắt xì...!!!!" Đản Đản hắt xì hẳn mấy cái liền, giọng nói vừa ngạc nhiên vừa tủi thân lại nghẹn ngào: "Mẹ ơi, đây là thứ gì vậy! Khó ăn quá đi, Đản Đản không thích đâu!"

Hột Khê phì cười đáp: "Được thôi! Không thích thì lát nữa mẹ làm xong thì con đừng có ăn!"

Nói xong, cô lấy một con thỏ ngọc đã chết, nhanh nhẹn vặt lông bỏ xương, sau đó để lên vỉ nướng thô sơ và bắt đầu lật qua lật lại nướng.

Điểm tốt nhất của điện Tu Di chính là bất cứ loại rác thải hay khói, miễn là những thứ cô không cần nữa thì chỉ cần thay đổi suy nghĩ một cái thì nó sẽ biến mất không chút dấu vết, bao gồm cả vết máu dính trên tay sau khi cô làm thịt con thỏ ngọc kia.

Thỏ ngọc di chuyển không ngừng theo từng động tác tay của Hột Khê, từ miếng thịt trắng có tơ máu dần dần chuyển thành màu vàng đồng bắt mắt, dầu mỡ trên mình con thỏ nhỏ xuống ánh lửa phát ra tiếng "xèo xèo".

Đủ loại gia vị được quét lên trên lớp da vàng óng của thỏ ngọc nướng, Hột Khê không hút khói đi nữa, ngay lập tức, một mùi thơm ngào ngạt khiến người ta thèm thuồng lan tỏa khắp không gian.

"Thơm quá! Mẹ ơi, đây là gì vậy? Đản Đản muốn ăn!"

Hột Khê cười đáp: "Ban nãy con bảo không muốn ăn cơ mà? Đã không thích thì đừng ăn nữa!"

"Hu hu, mẹ, Đản Đản sai rồi! Đản Đản thích mà, con muốn ăn lắm! Rất muốn ăn!" Đản Đản vừa khen ngợi vừa nài nỉ, bộ dạng vừa khẩn thiết vừa đáng thương, "Mẹ là người mẹ vô địch thiên hạ, từ trước đến nay Đản Đản chưa bao giờ ngửi mùi gì thơm đến vậy, mẹ cho Đản Đản ăn một ít nhé có được không?"