Y Quan Cầm Thú

Chương 106: Trí nhớ bị lạc




Mặc Vô Ngân đến đế đô Huyền Vũ quốc đã là nửa đêm, ngoại trừ Phổ Long Khải, cũng không ai biết hành trình xác thực của nàng. Nàng đối với việc liên minh cũng không có nhiều hứng thú, huống chi nàng còn không muốn rời khỏi nữ hoàng thời gian dài.

Lần này cùng đi với nàng còn có Huyền Băng hiền giả Hạ Ngôn Băng, phụ trách chiếu cố an toàn cho nàng.

Đường Liệp cưỡi trên một Độc Giác Thú, suất lĩnh sáu gã võ sĩ ở trước cửa thành lẳng lặng chờ đợi Mặc Vô Ngân đến.

Huyền Băng hiền giả Hạ Ngôn Băng phóng ngựa tiến lên trước đội ngũ, tràn ngập lãnh ngạo nhìn phía Đường Liệp.

Đường Liệp lạnh nhạt mỉm cười nói: " Phổ phủ hộ vệ Mặc Ngư phụng mệnh tiến đến nghênh đón đặc sứ."

Hạ Ngôn Băng lạnh nhạt nói: " Chủ nhân nhà ngươi không có tới sao?"

Đường Liệp nội tâm không khỏi bốc lửa, tên lãnh ngạo vô lễ này, cho là mình là ai? Hắn lạnh lùng nói: " Phổ đại nhân đang chờ đợi tại dịch quán."

Mặc Vô Ngân mặc dù đang ở bên trong xe ngựa, nhưng tình hình phát sinh bên ngoài lại nghe được rất rõ ràng, nàng đối với tính tình Hạ Ngôn Băng vô cùng hiểu rõ, nhẹ giọng nói: " Hạ tiên sinh, chúng ta đi gặp Phổ đại nhân!"

Đường Liệp vòng qua Hạ Ngôn Băng, phóng ngựa đi tới trước đầu xe, nhẹ giọng nói: " Đặc sứ trên đường chắc là thuận lợi.

Mặc Vô Ngân nghe được hắn họ Mặc thì vốn cảm thấy kỳ quái, lúc này mới xốc màn xe theo khe hở nhìn ra phía ngoài, khi nàng vừa nhìn thấy khuôn mặt Đường Liệp, trong lòng không khỏi kịch chấn, màu da người này rõ ràng là bị trúng độc dược độc môn của chính mình, một cái tên đáng sợ hiện lên trong óc của nàng: " Đường Liệp!" Không ngờ Đường Liệp âm hồn không tiêu tan lưu lạc tới bên trong đế đô của Huyền Vũ quốc, gương mặt nàng tái nhợt buông màn xe, hồi lâu mới có thể nói: " Mặc hộ vệ dẫn đường!"

Xe ngựa lại tiến lên, nội tâm Mặc Vô Ngân cũng không cách nào bình tĩnh trở lại. Theo biểu hiện vừa rồi của Đường Liệp mà xem, hắn còn chưa khôi phục trí nhớ, hắn hiện tại là hộ vệ Mặc Ngân của Phổ phủ, một người đáng thương ngay cả thân thế của mình cũng không nhớ là ai.

Mặc Vô Ngân lặng yên đẩy ra màn xe, từ khe hở yên lặng quan sát bóng dáng Đường Liệp, lưng thẳng mà oai hùng của hắn, Mặc Vô Ngân chợt rùng mình một cái, vì sao hắn lại chọn họ Mặc? Chẳng lẽ trong tim hắn cũng không hoàn toàn quên? Không quên cừu hận đối với mình? Cơ hồ trong nháy mắt Mặc Vô Ngân lặng yên định quyết tâm, vô luận kết quả đàm phán lần này như thế nào, nàng đều phải đem Đường Liệp giết chết, tuyệt không cho phép hắn tiếp tục sống trên thế giới này.

Mặc Vô Ngân cùng Phổ Long Khải ở trong phòng nghị sự của dịch quán nói chuyện, Đường Liệp lẳng lặng đứng ngay trước cửa phòng nghị sự, Huyền Băng hiền giả Hạ Ngôn Băng đi lại trong sân, ánh mắt âm lãnh thỉnh thoảng đánh giá Đường Liệp.

Đường Liệp nhịn không được nói: " Ngươi có biết nhìn người ta kiểu như vậy là không có lễ phép?"

Hạ Ngôn Băng chậm rãi lắc đầu nói: " Không có một người sống nào dám nói những lời này trước mặt ta."

Đường Liệp lạnh lùng nói: " Người không có lễ phép thường thường mạng sống rất ngắn."

Hạ Ngôn Băng căm tức nhìn Đường Liệp, ánh mắt bởi vì lạnh dần lên mà ngược lại dâng lên một đoàn sương mù.

Trên mặt Đường Liệp toát ra vẻ tươi cười nhàn nhạt, năng lượng trong cơ thể ứng kích mà sinh, lãnh khí của Hạ Ngôn Băng gặp được ẩn hình hộ giáp quanh thân của hắn, căn bản không thể xâm nhập mảy may. Đường Liệp thấp giọng nói: " Có bằng hữu từ phương xa tới vui không kể xiết, Hạ tiên sinh đường xa mà đến có phải là muốn định tìm phiền phức hay không?"

Cửa phòng phía sau vang nhỏ, lại là Phổ Long Khải cùng với Mặc Vô Ngân trước sau đi ra, Phổ Long Khải hướng Đường Liệp gật đầu, mỉm cười nói: " Mặc Ngư, an toàn của đặc sứ trong mấy ngày này giao cho ngươi."

Huyền Băng hiền giả Hạ Ngôn Băng nghe vậy trong lòng không vui, lạnh lùng nói: " An nguy của đặc sứ tự nhiên có chúng ta chiếu cố, Phổ đại nhân không cần quan tâm."

Mặc Vô Ngân nhẹ giọng trách cứ: " Hạ tiên sinh sao lại có thể vô lễ? Phổ đại nhân là có ý tốt, ta đã đáp ứng rồi."

Hạ Ngôn Băng nào biết đâu rằng là trong lòng Mặc Vô Ngân còn có ý tưởng khác, trong lòng tuy rằng hờn giận, nhưng dưới tình huống như vậy cũng không thể phát tác, chỉ phải oán hận trừng mắt nhìn Đường Liệp liếc một cái, tránh sang một bên.

Mấy ngày kế tiếp đều vượt qua trong yên tĩnh, Mặc Vô Ngân ở trong đế đô tiến hành đàm phán, Đường Liệp y theo Phổ Long Khải phân phó một tấc không rời thủ hộ cho Mặc Vô Ngân, điều này tự nhiên mang tới sự xem thường của Hạ Ngôn Băng, nhưng bởi vì Mặc Vô Ngân ước thúc, Hạ Ngôn Băng cũng không dám quá mức phát tác. Không biết xuất phát từ nguyên nhân nào, Hạ Ngôn Băng đối với Đường Liệp sinh ra một loại oán hận nói không nên lời, mỗi lần nhìn Đường Liệp ánh mắt đều là tràn ngập sát khí.

Đường Liệp ngay từ đầu đã biết Hạ Ngôn Băng đối với mình bất mãn, mỗi lần gặp ánh mắt khiêu khích của hắn luôn áp dụng lảng tránh, bởi vì Phổ Long Khải, hắn cũng không muốn cùng Hạ Ngôn Băng phát sinh xung đột ngay mặt.

Hạ Ngôn Băng hiển nhiên cố ý làm khó dễ Đường Liệp, mỗi ngày đêm buộc hắn ở bên ngoài sân thủ vệ, cũng không cho hắn tiến vào bên trong.

Đêm gió lạnh lạnh, Đường Liệp một mình ngồi bên bàn đá trong sân, từng trận gió lạnh thổi qua nhắc nhở hắn mùa đông đã sắp đến, nhìn lại bên trong tiểu lâu, ngọn đèn vẫn như cũ lóe sáng, xem ra Mặc Vô Ngân vẫn chưa an nghỉ.

Gió đêm đưa tới thanh âm lạnh như băng vô tình của Hạ Ngôn Băng: " Khởi tinh thần hảo hảo canh chừng cho ta, xảy ra bất cứ chuyện gì ta muốn cái đầu của các ngươi!" Hắn đã làm theo thói quen răn dạy các võ sĩ.

Khóe môi Đường Liệp nổi lên một tia mỉm cười khinh thường, nếu không phải cố kỵ thân phận đặc sứ của bọn họ, hắn sẽ cấp cho Hạ Ngôn Băng một chút màu sắc để nhìn xem. Tính ra họ đã lưu lại đế đô năm ngày, dựa theo hành trình bảy ngày định trước, còn có hai ngày nữa là rời đi, trong lòng Đường Liệp yên lặng nói: " Nhịn thêm hai ngày!"

Mặc Vô Ngân mặc áo màu đen, chậm rãi đi vào tiền viện, tóc dài màu đen rối tung xõa trên vai nàng, vẻ đẹp của nàng không thể nghi ngờ, lại mang theo một loại yêu dị nói không nên lời, làm cho người ta sinh cảm giác khoảng cách từ trong đáy lòng.

Nhìn thấy Đường Liệp, gương mặt xinh đẹp của Mặc Vô Ngân toát ra một tia mỉm cười pha lẫn mị hoặc.

Lúc này Đường Liệp mới lưu ý đến cái hộp trong tay nàng, trong không khí mờ mờ ảo ảo bay ra hương khí nhàn nhạt.

Mặc Vô Ngân ôn nhu nói: " Đã nhiều ngày làm Mặc đại ca vất vả, ta riêng làm vài món điểm tâm, thỉnh Mặc đại ca bình luận một chút."

Đường Liệp cuống quýt đứng dậy, đối với vị đặc sứ xinh đẹp này Đường Liệp cũng không có gì phản cảm, lúc nàng cùng mình ở chung là luôn buông thân phận, hòa ái với người ngoài, chỉ riêng tiếng xưng hô Mặc đại ca đã vô hình trung kéo gần khoảng cách với Đường Liệp. Đường Liệp làm sao nghĩ tới chính là nữ tử đứng trước mặt này đã hại hắn tới tình trạng như bây giờ. Đường Liệp cung kính nói: " Đặc sứ khách khí, tại hạ có chức trách trong người, hảo ý của ngài lòng ta lĩnh."

Mặc Vô Ngân mỉm cười nói: " Không biết chức trách của Mặc đại ca là gì?"

Đường Liệp thấp giọng đáp: " Bảo hộ đặc sứ!"

Mặc Vô Ngân mềm mại cười: " Ta ở trong này bồi Mặc đại ca uống mấy chén, vừa vặn có Mặc đại ca ở bên người bảo hộ…" Nói tới đây gương mặt hơi hơi đỏ lên, làm ra thần thái tiểu nữ nhân xấu hổ, rất là mê người.

Lấy định lực của Đường Liệp mà cũng không khỏi có một tia rung động, lời nói cự tuyệt rốt cuộc không thể nói ra. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Mặc Vô Ngân đặt bốn phần điểm tâm điều chế tỉ mỉ lên bàn đá, lại lấy ra một bình rượu nhỏ, rót đầy cho mình cùng Đường Liệp, dẫn đầu bưng lên nói: " Mấy ngày nay làm cho Mặc đại ca vất vả, ta trước xin kính!" Nói xong liền đem chén rượu ngon uống cạn một hơi, mắt đẹp nhìn phía Đường Liệp.

Đã thấy Đường Liệp cũng uống cạn ly rượu, trong lòng nàng âm thầm vui sướng, phải biết rằng nàng đã bỏ vào trong rượu một loại độc dược mạn tính, từ sau khi chứng kiến Đường Liệp vẫn còn sống trên cõi đời này, trong lòng nàng liền sợ hãi không thôi, lặng yên hạ quyết tâm muốn đẩy Đường Liệp vào chỗ chết, mắt thấy ngày về tới gần, rốt cuộc nàng quyết định xuống tay.

Rượu vào miệng cảm giác thơm nồng, Đường Liệp nhịn không được khen: " Rượu ngon!"

Mặc Vô Ngân yên nhiên cười, nhẹ giọng nói: " Nếu là rượu ngon, Mặc đại ca uống thêm vài chén."

Đường Liệp gật đầu, mũi nghe được hương khí nhàn nhạt, hương khí mặc dù ở trên thân thể mềm mại của Mặc Vô Ngân, nhưng làm hắn cảm thấy một trận tim đập gia tốc, cuống quýt thu liễm tâm thần, nói tránh đi: " Lần này việc liên minh của đặc sứ ra sao?"

Mặc Vô Ngân nói: " Kỳ thật trước khi ta tới đế đô, nữ hoàng đã quyết định sẽ cùng Huyền Vũ quốc kết minh, mấy ngày nay hội đàm chẳng qua là chỉ làm một chút trên sân khấu mà thôi." Mặc Vô Ngân tại sự kiện này cũng không có gì giấu giếm, nàng đã quyết định ngày mai sẽ ký hẹn cùng Huyền Vũ quốc.

Đường Liệp chậm rãi đặt chén rượu lên bàn nói: " Nói như thế, ta phải chúc mừng đặc sứ."

Mặc Vô Ngân mỉm cười nói: " Việc chưa thành thì có gì đáng giá chúc mừng, nhưng…Nghe nói cuối cùng cùng ta ký hẹn chính là thái tử Huyền Diên hoặc là trưởng công chúa."

Đường Liệp ngạc nhiên nói: " Chẳng lẽ việc ký hẹn vẫn còn chưa định ra tới sao?" Ở trong lòng hắn tự nhiên hy vọng chuyện này càng sớm chấm dứt càng tốt.

Mặc Vô Ngân thở dài nói: " Ta cũng không có nghĩ đến nội bộ của Huyền Vũ quốc lại phân tranh phức tạp như thế, bỏ đi! Chuyện này vốn không đến phiên người ngoài như chúng ta hỏi tới." Nàng lại giơ lên chén rượu cùng Đường Liệp cạn một chén.

Lúc này Hạ Ngôn Băng hướng hai người đi tới, ánh mắt lạnh lùng liếc mắt nhìn Đường Liệp một cái, rồi sau đó mới đi tới bên người Mặc Vô Ngân nói: " Đại hiền giả, hành trình ngày mai đã an bài thỏa đáng, ngài có muốn đi xem một chút hay không."

Mặc Vô Ngân bất mãn nhìn hắn, lạnh lùng nói: " Mặc đại ca cũng không phải người ngoài, ngươi đem bản đồ lộ tuyến ra đây, chúng ta cùng tham tường một chút."

Hạ Ngôn Băng giận dữ gật đầu, xuất ra bản đồ, đặt trên bàn đá, thấp giọng nói: " Dựa theo bên Huyền Vũ quốc an bài, ngày mai chúng ta sẽ ở Thu Động sơn Ôn Tuyền hành cung ký kết minh ước, ta tính toán theo con đường này đi trước hành cung."

Mặc Vô Ngân trên mặt toát ra vẻ hờn giận: " Kết minh! Huyền Vũ quốc đến nay còn không có nói cho ta biết ai cùng ta kết minh, chẳng lẽ một quốc gia lớn như vậy không có một ai đứng đầu?"

Hạ Ngôn Băng kỳ quái nói: " Như vậy minh ước không kết cũng thế, bọn họ chẳng qua là muốn lợi dụng chúng ta đả kích thế lực phản kháng của Mặc Vân Thành, thật không rõ nữ hoàng vì sao lại làm ra chuyện này cho người khác?"

Mặc Vô Ngân cả giận nói: " Lớn mật! Ngươi là thân phận gì? Cũng dám ở sau lưng chửi bới nữ hoàng?"

Hạ Ngôn Băng đỏ mặt, hắn tuy rằng thân phận hơi thấp hơn Mặc Vô Ngân, nhưng ở Hải tộc cũng là nhân vật có thanh danh. Trước mặt người ngoài mà bị răn dạy không chút lưu tình, mặt mũi thật sự là không qua được.

Đường Liệp vốn đối với hắn phản cảm, hiện tại chứng kiến hắn bị lên án mạnh mẽ trong lòng âm thầm vui sướng khi người gặp họa.

Mặc Vô Ngân cũng ý thức được ngữ khí của mình quá nặng, nhẹ giọng nói: " Sắc trời không còn sớm, ta cũng nên về nghỉ ngơi, hành trình ngày mai, hai người các ngươi thương lượng lo liệu đi." Xoay người rời khỏi, chỉ để lại Đường Liệp cùng Hạ Ngôn Băng đối diện.

Hạ Ngôn Băng đầy mình cơn tức đều giận chó đánh mèo trút lên trên người Đường Liệp, lạnh lùng nói: " Nếu không phải xem mặt mũi của đại hiền giả, ta một đao chém ngươi."

Đường Liệp đối hắn khó chịu đã lâu, lúc này thấy hắn khiêu khích, rốt cuộc kiềm chế không được tức giận trong lòng, vỗ bàn đứng lên, cả giận nói: " Ngươi có bổn sự đó sao?"

Hạ Ngôn Băng chậm rãi gật đầu, quanh thân dâng lên một tầng sương trắng mênh mông, phạm vi hai trượng độ ấm kịch liệt hạ xuống, rượu trên bàn thế nhưng trong nháy mắt đã ngưng kết thành băng.

Năng lượng trong cơ thể Đường Liệp kích ứng mà sinh, một tầng hộ giáp màu lam nhạt bao phủ quanh thân thể hắn, đem hàn khí do Hạ Ngôn Băng truyền đến ngăn cản bên ngoài.

Ánh mắt hai người yên lặng giao phong, Hạ Ngôn Băng chậm rãi vươn tay phải, không gian giữa hắn cùng với Đường Liệp kết xuất một lớp sương hoa.

Đường Liệp lạnh nhạt cười, quyền phải đón đánh bay ra, năng lượng hai người tiếp xúc trong hư không, bộc phát ra tiếng đánh trầm thấp, sương hoa nhất thời hóa thành băng vụ mảnh khảnh, hướng quanh thân Hạ Ngôn Băng bao vây tới, trong việc so đấu năng lượng, Đường Liệp hiển nhiên chiếm cứ thượng phong.

Hạ Ngôn Băng da mặt trở nên xanh mét, đang muốn ra tay, lại nhìn thấy Mặc Ngôn Băng quay lại, lẳng lặng đứng ở trước cửa, lạnh lùng nói: " Nếu các ngươi muốn giao thủ tốt nhất đi xa một ít! Đỡ gây trở ngại cho ta nghỉ ngơi…"

Sáng sớm hôm sau, đoàn người hộ vệ Mặc Vô Ngân đi ra cửa bắc đế đô hướng Thu Động sơn Ôn Tuyền hành cung đi tới, Đường Liệp cùng Hạ Ngôn Băng trải qua xích mích tối hôm qua, ngược lại bình tĩnh xuống dưới, Hạ Ngôn Băng đã ý thức được thực lực của Đường Liệp ở trên chính mình, cố ý bảo trì khoảng cách với Đường Liệp, tiến lên phía trước đội ngũ.

Đường Liệp cũng lười cùng hắn phát sinh xung đột, nên đi ở cuối cùng đội ngũ.

Sau khi tiến vào Thu Động sơn, địa hình bắt đầu trở nên dốc lên, tuy rằng con đường được san bằng, nhưng bởi vì độ nghiêng quá lớn, cho nên tốc độ tiến lên của ngựa cũng trở nên thong thả hơn.

Đường Liệp cũng cảm thấy âm thầm kỳ quái, Huyền Vũ quốc lựa chọn ở trong này ký hẹn với Hải tộc đặc sứ nhiều ít có chút bất kính, không biết là ai sinh ra chủ ý như vậy.

Đội ngũ tiến lên giữa sườn núi nghỉ ngơi một chút, ở bên trên có một tòa đất bằng được gọi là Thiên Nhận Nhai, là một trong những cảnh trí nổi danh của Thu Động sơn.

Mặc Vô Ngân xuống xe đi tới trước cao nhai, đưa mắt nhìn lại, đã thấy phương xa mặt trời mới mọc, trời quang mây tạnh, tia sáng lộ ra trên bầu trời, cảnh trí đẹp không sao tả xiết, cảnh sắc như thế ở dưới đáy biển căn bản không thể nhìn thấy, Mặc Vô Ngân kìm lòng không được bước tới phía trước.

Đường Liệp cùng Hạ Ngôn Băng hai người một trái một phải đi theo sau nàng hai trượng, hai người cũng biết hiện tại không thích hợp quấy rầy sự yên tĩnh của Mặc Vô Ngân.

Một loại cảm giác nguy cơ khó hiểu lặng yên xuất hiện trong nội tâm Đường Liệp, tuy rằng trí nhớ của hắn đã đánh mất, nhưng xúc giác đối với nguy hiểm lại trở nên càng mẫn tuệ.

Ánh bình minh chiếu rọi trên con mắt sáng của Mặc Vô Ngân, huyễn hóa ra hình ảnh thần bí khó lường.

Một đạo thân ảnh màu trắng tựa như quỷ mị theo vách núi bên dưới đột nhiên hiện thân, cánh chim rộng lớn đem ánh mặt trời che khuất lại.

Mặc Vô Ngân chưa kịp làm ra phản ứng, liền chứng kiến bảy đạo quang hoa chói mắt phân biệt bắn về những bộ vị yếu hại của nàng, theo bản năng trong cơn hoảng sợ Mặc Vô Ngân bật ngửa đầu ra sau, khó khăn lắm mới tránh thoát hai mũi tên nhắm ngay mắt của mình, còn lại bởi vì đột ngột phát sinh, thân thể muốn né tránh đã không thể nào.

Lúc sát thủ xuất hiện, thân hình Đường Liệp đã vọt đi lên, trước khi mũi tên bắn trúng Mặc Vô Ngân, dùng đầu vai hất Mặc Vô Ngân ngã sang một bên, năng lượng quanh thân hắn nhanh chóng hình thành hộ giáp màu lam, nhưng không nghĩ tới sau khi mũi tên tiếp xúc tới ẩn hình hộ giáp, đột nhiên tạc vỡ, sương khói màu đen tràn ngập khắp trên vách núi.

Sát thủ vỗ hai cánh, thân hình nháy mắt đã bay đến trên không trung mười thước độ cao, tùy tay lại bắn ra mười hai mũi tên, mục tiêu lần này không phải là Mặc Vô Ngân, mà là bắn mặt đất phía sau lưng Mặc Vô Ngân và Đường Liệp, vũ tiến mang theo Yên Vụ Đạn bắn trúng nham thạch nổ mạnh bung ra, toàn bộ thiên địa trong nháy mắt lâm vào một mảnh sương mù trắng xóa.

Đường Liệp vô ý hút vào khẩu sương khói màu đen, cảm giác vô cùng tanh hôi, nhất thời ý thức được trong sương khói có độc, cuống quýt ngừng thở, vẫn cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa.

Trong mông lung, hắn nhận ra thân ảnh Mặc Vô Ngân, đi nhanh đến bên người nàng, muốn che đỡ đưa nàng đi đến địa phương an toàn.

Sương khói càng ngày càng đậm, bên tai nghe được thanh âm của Hạ Ngôn Băng cùng võ sĩ, nhưng bọn họ không cách nào tụ hợp lại.

Sát thủ trên không trung xoay quanh một vòng, hướng phương hướng dấu vết của Mặc Vô Ngân đột nhiên lao xuống, hai tay khởi lên trường kiếm, ý đồ muốn chém Mặc Vô Ngân thành hai đoạn.

Đường Liệp tầm mắt tuy rằng mơ hồ, nhưng chỉ bằng cảm giác liền cảm nhận ra thế công của đối phương, bước nhanh tới trước, chắn ngay trước mặt Mặc Vô Ngân, dùng trường đao đỡ lấy một kích kinh thiên của đối phương.

Hai mắt sát thủ hiện lên một tia ngạc nhiên, hắn căn bản không có nghĩ đến bên người Mặc Vô Ngân còn có một võ sĩ thực lực cường đại như thế, tuy rằng chỉ là giao phong một chiêu, hắn đã rõ ràng cảm giác được, lực lượng của mình đã kém hơn, lúc này đám võ sĩ đã nhảy vào trong sương mù dày đặc, hướng trung tâm xúm lại, hắn gầm nhẹ một tiếng liên tục hướng Mặc Vô Ngân bắn ra mười ba mũi tên.

Lúc này hô hấp của Đường Liệp bắt đầu trở nên dồn dập, tim đập cũng nhanh hơn, đây là dấu hiệu sau khi trúng độc, hắn cắn răng duy trì đi xuống, bằng vào cảm giác, huy động trường đao đem những mũi tên hất văng đi.

Trong đôi mắt đẹp của Mặc Vô Ngân hiện lên biểu tình cực kỳ phức tạp, đối với nàng mà nói đây là cơ hội ngàn năm một thuở để loại bỏ Đường Liệp, do dự thật lâu nàng bỗng nhiên rút ra một thanh đoản kiếm tối đen như mực, đột nhiên đâm thẳng vào bên trong hậu tâm của Đường Liệp.

Cùng với sự đau đớn nói không nên lời, Đường Liệp cảm thấy được kiếm phong lạnh như băng trong cơ thể, hắn ngạc nhiên quay người lại, bên trong sương mù, mơ hồ chứng kiến hai tròng mắt thần bí mà mông lung của Mặc Vô Ngân.

Sát thủ trên không trung kinh ngạc mở to hai mắt, hắn rất khó tin tưởng những gì đã thấy trước mắt, Mặc Vô Ngân vì sao ra tay ám sát một người đang liều chết thủ hộ cho mình?

Nhìn ánh mắt khiếp sợ kinh ngạc của Đường Liệp, nội tâm của Mặc Vô Ngân không khỏi run rẩy lên, đoản kiếm trong tay rốt cuộc không thể đâm vào sâu hơn nữa.

Đường Liệp đột nhiên bắt được cánh tay của nàng: " Ngươi…"

Sát thủ trên không trung đã quay lại, trường cung trong tay tròn như vầng trăng, lại bảy mũi tên liên tục hướng Mặc Vô Ngân cùng Đường Liệp vọt tới.

Mặc Vô Ngân muốn giãy khỏi bàn tay của Đường Liệp, lại bị Đường Liệp đột nhiên kéo vào trong lòng, thân hình hai người đột nhiên mất đi cân bằng, từ trên vách đá như lưu tinh rơi xuống phía dưới. Chính là vì vậy, Mặc Vô Ngân với Đường Liệp mới tránh thoát vận mệnh bị bảy mũi tên xuyên thủng.

Lúc này Hạ Ngôn Băng đã vọt tới trước vách núi, hắn tuy rằng không nhìn thấy rõ vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhưng trong tiếng kêu thảm của Đường Liệp và Mặc Vô Ngân thì đã đoán được hai người đã rơi xuống núi. Hai mắt hắn hướng lên bầu trời, đã thấy Dực tộc sát thủ kia đã sớm bay đi thật xa. Hạ Ngôn Băng giận dữ hét: " Nhanh đi xuống vách núi, đi tìm đại hiền giả!" Nội tâm hắn sợ hãi tới cực điểm, nếu Mặc Vô Ngân xảy ra chuyện gì, chỉ sợ nữ hoàng sẽ không bỏ qua cho mình.

Mặc Vô Ngân bị Đường Liệp ôm gắt gao trong lòng, nàng muốn giãy ra nhưng tiếc rằng lực lượng cách xa căn bản không sao giãy thoát hai cánh tay mạnh mẽ của Đường Liệp, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình cùng với hắn rơi vào vực sâu.

Hai người rơi như sao sa xuống phía dưới, cả hai cùng ôm tâm trạng phải chết, Đường Liệp không cam lòng, hắn vô luận như thế nào cũng không rõ Mặc Vô Ngân vì sao phải hại mình, Mặc Vô Ngân trong nháy mắt đã tiếp nhận vận mệnh tử vong, nếu không phải nàng nghĩ muốn lợi dụng người ta gặp khó khăn mà đẩy Đường Liệp vào chỗ chết, cũng sẽ không tự hại chết chính mình, lúc này trong lòng ngược lại trở nên bình tĩnh lên.

Sau lưng Đường Liệp va chạm trên nhánh cây, liên tục chàng gãy những nhánh cây, bởi vì lực rơi xuống của hai người quá lớn, vẫn không ngừng rơi tiếp, có lẽ người đang giây phút sống chết trước mắt, tất cả tiềm năng đều được kích phát lên, Đường Liệp ôm đồm nhánh cây bên người, nhánh cây không chịu nổi sức nặng hai người lại gãy, Đường Liệp lại bắt nhánh cây phía dưới, mới có thể ngừng được lực rơi xuống, lúc này hắn đã hoàn toàn buông ra Mặc Vô Ngân, ngược lại là Mặc Vô Ngân dùng hai tay ôm chặt thân hình hắn.

Hai người nhìn xuống phía dưới, đều cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, khoảng cách vẫn còn sâu thẳm, thân thể bọn họ theo cành tùng không ngừng lay động, miệng vết thương sau lưng Đường Liệp vẫn không ngừng tuôn máu, toàn bộ lưng đã bị máu tươi ướt đẫm, hắn cố nén để không bị hôn mê, ngẩng đầu nhìn lên phía trước, phía trên mây mù quanh quẩn, căn bản không nhìn thấy đỉnh núi, nếu không phải có cây tùng sinh trưởng nơi vách núi, hai người đã sớm ngã tan xương nát thịt.

Thể lực Đường Liệp do mất máu quá nhiều nên không ngừng giảm xuống, lực lượng cánh tay hắn không thể thừa nhận sức nặng của hắn và cả Mặc Vô Ngân, hắn căm tức nói: " Vì sao phải hại ta…" Thanh âm của hắn khàn khàn mà suy yếu, rõ ràng khí lực không đủ.

Mặc Vô Ngân nhẹ giọng thở dài: " Ta…là vô tâm…"

Đường Liệp đột nhiên buông ra một bàn tay, chỉ còn một tay chụp cành tùng, Mặc Vô Ngân sợ tới mức kêu lên, ôm chặt thân hình Đường Liệp.

Đường Liệp lộ vẻ sầu thảm cười nói: " Hôm nay nếu ngươi không nói cho rõ ràng, ta liền kéo theo ngươi cùng nhau ngã chết!"

Mặc Vô Ngân dùng sức cắn môi nói: " Chết thì chết, ngươi cho ta sợ ngươi sao? Ta chết không có gì tiếc nuối, chỉ tiếc có người đến chết còn không biết chính mình là ai?"

Đường Liệp vẻ mặt buồn bã, những lời này đúng là trúng chỗ yếu của hắn thật lớn, đến nay hắn cũng không biết mình là ai, chết đi như vậy chẳng phải là vô cùng tiếc nuối.

Mặc Vô Ngân nhìn ra nội tâm Đường Liệp đã có sự buông lỏng, nhẹ giọng nói: " Chúng ta rời đi nơi này trước, sau đó ta đem chuyện của ngươi nói cho ngươi biết thế nào?"

Đường Liệp chậm rãi gật đầu, kỳ thật thể lực hắn đã không thể tiếp tục duy trì, thấp giọng nói: " Ngươi đi lên trước đi."

Mặc Vô Ngân nhìn nhìn Đường Liệp, đã thấy mặt hắn trắng bệch, hiển nhiên là do bị mất máu quá nhiều, trong lòng không khỏi cảm thấy một trận áy náy, thế nhưng không dám tiếp tục nhìn ánh mắt Đường Liệp.

Mặc Vô Ngân bò lên trên cành cây, rất nhanh đã leo lên, nàng hoạt động chân tay một chút, lạnh lùng nói: " Ngươi luôn tin tưởng người khác như vậy, chẳng lẽ ngươi không nghĩ qua, ta căn bản sẽ không để cho ngươi sống sót?"

Đường Liệp lạnh nhạt cười, hắn suy yếu nói: " Ta biết ngươi tất nhiên sẽ không bỏ qua ta…lại là…ta đã vô lực đi lên, lại…lại…làm sao ôm ngươi…cùng chết…ngươi nếu hận ta như vậy, nói vậy ta đã làm chuyện rất có lỗi với ngươi…hôm nay ta chết…thì đem tất cả ân oán xóa bỏ a…" Hắn vô lực nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: " Ta mệt quá, không thể tiếp tục duy trì…nữa…" Tay hắn chậm rãi buông nhánh cây, thân hình trượt xuống.

Mặc Vô Ngân đột nhiên chụp cánh tay hắn, giọng the thé nói: " Ta không cho ngươi chết, ngươi không thể chết!" Đôi mắt thế nhưng không tự chủ đỏ lên, Đường Liệp lúc này đã hôn mê căn bản nghe không được thanh âm của nàng.

Mặc Vô Ngân chậm rãi kéo thân hình Đường Liệp đi lên, nhìn thấy khớp hàm hắn nhắm chặt, cả người tựa như đã chết, dò xét hơi thở phát hiện hắn vẫn còn hơi thở mỏng manh, lúc này mới yên lòng.

Nhìn quanh bốn phía, mây mù càng tụ càng nhiều, sắc trời cũng dần dần ảm đạm xuống tới, nguyên bản bầu trời trong xanh giờ trở nên u ám, xem ra mưa to sắp đến, Mặc Vô Ngân một thân nghệ nghiệp, nhưng ở phía trên tuyệt lĩnh lại không cách nào thi triển, chỉ có chờ đợi người khác cứu viện.

Ánh mắt nhìn thấy nơi rễ cây tùng có một hốc đá, nghĩ nơi đó có thể che đậy mưa gió, Mặc Vô Ngân thật cẩn thận kéo Đường Liệp tiến tới, còn chưa đến nơi, mưa đã lan khắp không trung, Mặc Vô Ngân xưa nay kiên cường nhưng lúc này lưu lạc tới hoàn cảnh ở đây cũng không khỏi muốn rơi nước mắt.

Thật vất vả đem thân hình Đường Liệp kéo được vào bên trong hốc đá, không trung hiện lên một đạo sét đánh, đánh lên trên cành tùng, thế nhưng đã thiêu đốt lên, hốc đá nhỏ hẹp chỉ chứa được một người, mắt thấy cây tùng toàn bộ bốc cháy, như muốn thiêu đốt đến vị trí của bọn họ, Mặc Vô Ngân ảm đạm thở dài: " Chẳng lẽ hết thảy đều là báo ứng?"

Lúc này Đường Liệp tựa hồ có chút phản ứng, hắn chậm rãi mở hai mắt, nhìn thấy rõ tình hình trước mắt nội tâm không khỏi cả kinh, thân hình hơi chuyển, suýt nữa rớt khỏi hốc đá, may mắn Mặc Vô Ngân đúng lúc đỡ được lấy hắn.

Đường Liệp vừa định nói chuyện, lại cảm thấy một trận choáng đầu hoa mắt, " đông" một tiếng ngã vào trên vách đá, thế nhưng lại hôn mê bất tỉnh.

Mặc Vô Ngân nghe được rất rõ ràng, đầu của Đường Liệp va vào vách đá phát ra thanh ông như là rỗng không, nàng đẩy thân hình Đường Liệp một chút, lấy tay gõ nhẹ lên vách đá, phát ra tiếng động thùng thùng, phía sau quả nhiên là rỗng, trong lòng vui mừng, toàn lực một chưởng giã lên vách đá, trước mặt hiện ra một cửa hang đen tuyền.

Lúc này thế lửa đã đốt tới thân cây, rất nhanh sẽ lan tràn đến bên người bọn họ.

Mặc Vô Ngân chui vào trước, sau đó lại kéo thân hình Đường Liệp vào, thị lực của nàng rất nhanh thích ứng hoàn cảnh tối đen. Trong động đá này thập phần rộng mở, không khí lại trong lành, đặt Đường Liệp lên mặt đất, nàng lại đi ra cửa động, bẻ cây tùng đang cháy, nhìn thấy vách động có không ít đồ án, nơi này hiển nhiên không phải do thiên nhiên hình thành, mà là có người đã dùng búa đục mà thành.

Trên vách tường có từng khoảng cách đặt đèn, còn có nhiên liệu, Mặc Vô Ngân dùng cành tung châm lửa, toàn bộ thạch động nhất thời trở nên sáng ngời rất nhiều.

Cuối cùng tạm thời thoát ly hiểm cảnh, Mặc Vô Ngân xuyên qua cửa động nhìn lại, mưa càng lớn, toàn bộ thiên địa bao phủ trong một mảnh mông lung, thân ở bên trong thạch động giữa núi đá, không biết khi nào mới có người cứu giúp.

Mặc Vô Ngân dừng mắt trên người Đường Liệp, quần áo quanh thân hắn đã bị máu tươi làm ướt đẫm, Mặc Vô Ngân cũng không hiểu vì sao lúc ấy mình phải dùng kiếm ám sát hắn, mặc dù nàng không ra tay, Đường Liệp thân trúng độc dược mạn tính sớm muộn gì cũng bị độc phát mà chết, hành vi như vậy có khác gì vẽ rắn thêm chân. Lại là sau khi ám sát Đường Liệp, mình lại vừa rồi đưa hắn cứu lên, sự mâu thuẫn này từ khi mình chào đời tới nay chưa bao giờ phát sinh qua.

Mặc Vô Ngân yên lặng tự nhủ: " Ta vì sao phải cứu hắn? Chẳng lẽ xuất phát từ áy náy trong lòng?" Nàng lập tức nhanh chóng phủ định ý niệm này trong đầu, một lần nữa rút ra đoản kiếm, chậm rãi đi tới bên người Đường Liệp, giơ lên đoản kiếm màu đen, hạ quyết tâm đâm tới cổ họng Đường Liệp, khi lưỡi kiếm sắp chạm đến da thịt Đường Liệp, lại nhìn thấy gương mặt tiều tụy của Đường Liệp, trong lòng cảm thấy không đành lòng, cầm đoản kiếm cắt đi áo trên người hắn, chỉ thấy vết thương kiếm đâm sau lưng thật ghê người, máu tươi vẫn còn đang chảy.

Mặc Vô Ngân cắn môi, hết thảy đều là do nàng mà ra, nàng lấy ra một bình ngọc từ bên hông, đổ ra một viên thuốc màu xanh biếc, nghiền nát rồi đắp lên miệng vết thương Đường Liệp, nói đến thần kỳ, máu tươi không ngừng chảy gặp bột phấn màu xanh biếc liền nhanh chóng ngưng kết, rất nhanh ngừng chảy.

Miệng vết thương tuy rằng cầm máu, nhưng Đường Liệp bởi vì mất máu quá nhiều, cũng không thể lập tức tỉnh lại, Mặc Vô Ngân lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn gương mặt xa lạ lại quen thuộc kia, nhớ tới đủ mọi ân oán với hắn, nhịn không được phát ra một tiếng than nhẹ, ảm đạm nói: " Đường Liệp a, Đường Liệp, ta là đến tột cùng nên giết ngươi, hay là cứu ngươi?" Ánh mắt của nàng bỗng nhiên bị một vật bên hông Đường Liệp hấp dẫn, đó là một lệnh bài bằng gỗ mun màu đen, nàng nhẹ nhàng tháo xuống, vừa nhìn thấy rõ chữ Mặc khắc bên trên, môi anh đào không khỏi run rẩy lên, tuy rằng Mặc Vô Ngân đã sớm biết Đường Liệp và Mặc thị có quan hệ cực kỳ mật thiết, nhưng không nghĩ tới, Đường Liệp thế nhưng lại có được Cự Tử Lệnh, thay lời mà nói, Đường Liệp chính là Mặc thị Cự Tử, nắm giữ quyền lực cao nhất của Mặc thị.

Áy náy cùng với đau đớn tràn ngập trong nội tâm Mặc Vô Ngân, nàng rung giọng nói: " Ta…không biết…Ta thật sự không biết…"

Đường Liệp giống như tiến vào một cơn mơ thật dài, trong mông lung thân thể hắn bị xé rách thành ngàn mảnh vạn mảnh, sự tra tấn đau đớn quanh mỗi dây thần kinh trong thân hắn, ngọn lửa màu lam nướng cháy thân thể đầy vết thương của hắn, hắn liều mạng giãy dụa, lại vô lực đào thoát, trong lòng một thanh âm đang liều mạng gào thét: " Ta là ai? Ta đến tột cùng là ai?"