Ỷ Thế Hiếp Người

Chương 24




Nhạc Thính Tùng thoải mái thở dài, mắt không chớp nhìn Triệu Thất quỳ trước mặt mình.

Triệu Thất đang cố gắng ngậm mút tính cụ của y, nghiêng đầu, dùng lưỡi liếm láp trên dưới thứ tráng kiện kia.

“Quả nhiên rất lớn, căn bản ngậm không hết…” Triệu Thất phun ra toàn bộ nam căn bành trướng dữ dội ra, oán hận nói.

Nước miếng của hắn không kịp nuốt, ướt nhẹp mà chảy xuống ngực, lưu lại một đạo tia sáng dâm loạn. Nhạc Thính Tùng không nhịn được duỗi tay, nhẹ nhàng nắm đầu ngực chuẩn bị dính nước ẩm ướt.

“Miệng phải liếm cho ngài, ngực còn bị ngài nắm… A, thiếu hiệp thật là biết bắt nạt người.” Triệu Thất ưỡn ngực, chủ động kéo tay Nhạc Thính Tùng, đặt tới một bên bị lạnh nhạt, “Thiếu hiệp cũng không thể nhất bên trọng nhất bên khinh, phải thay nơi này của tiểu nhân giữ gìn lẽ phải nha.”

Nhạc Thính Tùng bị hành động này làm cho động tình, y hơi suy nghĩ, nội lực ở trong người tự nhiên vận hành, không còn là thuỷ triều áp chế tình, mà là tinh quan kiên cố.

Lập tức, thứ đã lớn đến mức hù người lại lớn hơn một vòng.

Kỳ thực bằng nội công của y, nếu như muốn tận lực kiên cố tinh quan, mỗi ngày không ngừng đều không có vấn đề. Lần trước bởi vì quá quá khích động, lại là lần đầu tiên, không khỏi thiếu kinh nghiệm, cho nên bắn tinh sớm. Nhưng sau này, vì tìm kiếm Triệu Thất, y ở Noãn Hương Các ẩn núp nửa ngày, mở rộng không ít tầm mắt, mơ hồ cũng biết thời gian càng dài càng có thể hưởng thụ.

Nhưng thứ này vừa trướng lớn, Triệu Thất lại đau khổ.

“Kỳ quái, tại sao lại trở nên lớn…” Triệu Thất bây giờ căn bản nuốt không nổi, chỉ có thể dùng đầu lưỡi liếm liêmd chà chà vang vọng. Qua một trận, đầu lưỡi hắn cũng tê, cự vật trước mắt vẫn cứng như ban đầu, căn bản không nhìn ra dấu hiệu sắp phát tiết.

Triệu Thất không khỏi ngẩng đầu tức giận trừng mắt nhìn đồ vật kia, lấy ngón tay điểm điểm đầu cột thô to, giận tiếng nói: “Kẻ sĩ ba ngày không gặp, ngươi tiến bộ không nhỏ nha.”

“Nó… Được ngươi liếm rất thoải mái.” Trong giọng nói của Nhạc Thính Tùng xen lẫn một tia bất ổn.

“Hừ, hiện tại sẽ để nó thoải mái hơn.”

Triệu Thất đẩy ngã Nhạc Thính Tùng lên giường, từ trong ám cách lấy ra một hộp dầu cao nhỏ, thoa khắp ngón tay, để Nhạc Thính Tùng thăm dò hậu đình của mình.

“Ngươi nơi này nhỏ như vậy.” Nhạc Thính Tùng nắm lấy tay hắn, lo lắng hỏi, “Như vậy có đau không?”

Triệu Thất cười, di chuyển ngón tay, thở hổn hển liếm láp môi Nhạc Thính Tùng: “Không đau, trái lại ngứa cực kì. Chờ lát nữa còn muốn mượn bảo khí của thiếu hiệp dùng một lát, để tiểu nhân dùng dừng ngứa đấy.”

Triệu Thất nhìn thấy vật của Nhạc Thính Tùng rất lớn, bởi vậy tự mình đâm nhiều lần chuẩn bị một hồi. Thế nhưng dù như vậy, lúc chân chính để y đi vào, hắn vẫn không khỏi nhăn mặt.

“Ngươi có phải thuộc họ lừa không, tại sao cứ như con lừa thế.” Triệu Thất mắng một câu, mồ hôi lạnh đều chảy ròng ròng. Vì lấy thế chủ động, hắn mở rộng chân cưỡi trên người Nhạc Thính Tùng, nhưng mà lâu rồi chưa từng chứa đựng vật lớn như thế, động tác không khỏi có chút lạ lẫm. Nỗ lực nửa ngày, phía dưới phồng căng đau muốn chết, cúi đầu lại phát hiện mình mới chỉ nuốt vào cái đầu, không khỏi muốn nổi trống lui quân.

Nhạc Thính Tùng mới vừa nếm trải tư vị mất hồn, chỉ cảm thấy mình đang tiến vào một chỗ cực kỳ ấm áp lại mềm non mượt mà, còn đang muốn thẳng tiến vào bên trong, lại thấy Triệu Thất nói trở mặt liền trở mặt, phiền phiền nhiễu nhiễu mà buông xuống, không làm nữa.

“Không phải ngươi nói muốn để ta bắt nạt ngươi sao?”

Triệu Thất chỉ cảm thấy bên hông mình căng cứng, lại bị hai cánh tay như sắt cứng của Nhạc Thính Tùng vững vàng khóa lại, trong lòng không ngừng kêu khổ, lại nghe y nói: “Eo của ngươi sao lại nhỏ như vậy, hai tay ta cũng sắp nắm vừa.”

“A… Chậm, chậm một chút…”

Triệu Thất chỉ cảm thấy bản thân mình dưới sự khống chế của Nhạc Thính Tùng mà từ từ chìm xuống, đồ vật lớn vô cùng kia đang bị mình từng chút từng chút nhét vào cơ thể, sợ đến mức không dám thở mạnh. Hắn sợ bị chọc cho thủng ruột, chỉ có thể mở miệng nhỏ hít hơi, nỗ lực thả lỏng.

Lúc mông Triệu Thất rốt cục tiếp xúc đến da thịt của Nhạc Thính Tùng, hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Nhạc Thính Tùng là cảm thấy cực kỳ thoải mái, mà Triệu Thất lại cảm thấy mình đang bị đóng chặt trên người ngươif khác, ngay cả động đậy một chút cũng không dám.

Nhạc Thính Tùng thật sự là quá lớn, trước vẫn không cảm giác được, hiện tại toàn bộ ở trong cơ thể hắn, Triệu Thất chỉ cảm thấy tê cả da đầu. Kỳ thực giữa đường hắn đã bắn tinh một lần, nhưng bây giờ phía dưới vẫn đứng thẳng như cũ. Mặt khác, hậu đình ngậm vào đồ vật kia bắt đầu không vừa lòng, không chịu cô đơn mà khai đóng lại.

Đúng lúc này, Nhạc Thính Tùng nhúc nhích eo. Hai người lại đồng thời hít vào một hơi.

“Hoá ra việc này cũng thư thái như vậy, chẳng trách nhiều người thích đến thế.”

Nhạc Thính Tùng nói thầm, mở mắt, phần eo bỗng nhiên phát lực!

“Trước tiên, đừng… A a! Đừng nhanh như vậy, bụng, bụng cũng sắp bị đâm xuyên rồi!”

Eo Triệu Thất bị Nhạc Thính Tùng nắm chặt, nửa người trên không trung, không thể động đậy chút nào, liền không gắng sức nữa, chỉ có thể bị động thừa nhận phía dưới vừa nặng vừa nhanh đỉnh lộng. Mà Nhạc Thính Tùng lần đầu nếm món ăn ngon, lại thấy thần sắc Triệu Thất không giống thống khổ, trái lại mang theo một chút vui thích, y liền không biết thoả mãn, nội lực duy trì, cũng không biết ra sức gây rối bao lâu.

Triệu Thất vừa bắt đầu cong mắng Nhạc Thính Tùng là con lừa ngu ngốc mang hồn người sống, sau đó liền biến thành liên tiếp xin tha. Lại qua một quãng thời gian, xin tha cũng không xin nữa, Nhạc Thính Tùng chỉ nhìn thấy hắn mờ mịt xoa bụng, giống như muốn cách lớp da bụng xác định hình dáng vật kia.

Thấy tình hình này, Nhạc Thính Tùng không khỏi càng thêm kích động. Triệu Thất nguyên bản cũng đã bất kham chịu đựng, lúc này động tác phía dưới lần thứ hai tăng nhanh, trực tiếp miễn cưỡng bị xuyên đến bắn một lần.

Dưới sự tập kích mãnh liệt của khoái cảm, ý thức vốn mơ hồ của Triệu Thất rốt cục tan nát, hai mắt mở to nhưng lại không có tiêu cự, mông lung không biết đã phiêu đến nơi nào, chỉ biết phóng đãng mà xoay eo bày mông, đón ý hùa theo nhịp ra vào của Nhạc Thính Tùng.

“A… Thật là lợi hại, A Thất bị chịch đến thật thoải mái… Bên trong, bên trong đều bị Tùng ca ca làm xuyên, ha… A Thất thích nhất đại đồ vật của ca ca, a, A Thất là nô lệ của ca ca, mỗi ngày đều cầu ca ca phát tinh uống… Ừ, hảo ca ca, làm đau ta nữa đi…” Hắn lung ta lung tung mà kêu, âm điệu có chút kỳ quái, giống như theo thói quen gọi ra lúc thần trí hỗn loạn.

Sợ rằng bất kỳ nam nhân nào ở trên giường nghe được mấy câu này, đều sẽ không nhịn được mà chịch chết mỹ nhân miệng đầy lời dâm này. Nhưng Nhạc Thính Tùng nghe xong lại nhíu mày, trực giác y không thích, liền khó khăn rút mình ra, để Triệu Thất nằm ngang, nhẹ nhàng vỗ mặt của hắn.

“Hả?” Triệu Thất mơ mơ màng màng mở mắt ra, “Sao lại lấy ra?”

Nhạc Thính Tùng cúi sát mặt hắn, sờ mặt của mình: “Ta nhỏ hơn ngươi.”

“Ừ.” Triệu Thất phục hồi tinh thần, cười khúc khích, ngẩng đầu hôn nhẹ gò má của y, “Dưa ngốc, ở trên giường làm cho người khác gọi ngươi là ca ca mới là lợi hại đấy.”

“Ta mới lưu lại…” Nhạc Thính Tùng thấy hắn khôi phục thần trí, âm thầm thở một hơi, lầm bầm một câu, cứ như vậy nằm trên người hắn, lại hôn lên vết tím bầm bị người ta bấm, liếm láp.

Nhưng lúc y định lật Triệu Thất lại, Triệu Thất lại uốn éo uốn éo, không cho y xem phía sau của mình.

“Một lần chơi xong liền không có ý tứ, thiếu hiệp, còn dư lại sau này hãy nói mà.”

Nhạc Thính Tùng mơ hồ hiểu được, biết hắn không muốn bị người ta nhìn thấy vết chữ trên mông, nhẹ nhàng cà cà hắn, dịu dàng nói: “Ta muốn hôn ngươi… Từ khi nhìn thấy ngươi, ta cũng không biết mình bị làm sao nữa, vốn cảm thấy được nhìn thấy ngươi rất vui. Thế nhưng sau đó nhìn thế nào cũng không đủ, lại muốn ôm ngươi… Ta chưa bao giờ trải qua cảm giác này, làm thế nào cũng không cảm thấy thỏa mãn, chỉ muốn càng gần gũi ngươi —— ta muốn hôn ngươi, toàn thân đều hôn một lần, có thể chứ?”

Triệu Thất nháy mắt mấy cái. Thiếu niên trước mắt nói mấy lời gian dâm như vậy ở trên giường, thế nhưng thần sắc lại cực kỳ nghiêm túc, câu chữ phảng phất phát ra từ phế phủ. Khuôn mặt anh tuấn ửng hồng, lại có chút ngượng ngùng mong mỏi, một đôi mắt sáng như sao, mà ánh mắt so với dòng suối trong càng thêm thanh khiết, tràn đầy hình bóng phản chiếu của mình.

Mặt hắn bỗng nhiên đỏ rần, tim đập đến mức sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, không tự chủ được né tránh ánh mắt của đối phương, ấp úng nói: “Ngươi… Muốn hôn thì hôn đi, hỏi ta làm cái gì…”

Hắn bị động lật lại, đôi môi mềm mại mà nóng rực rơi trên vai hắn, trên lưng, một đường trượt xuống, mãi đến tận ——

“A… A, đừng, đừng liếm nơi đó…” Triệu Thất tuy rằng nói như vậy, thế nhưng lại không có một chút động tác phản kháng nào, chỉ mềm nhũn nằm trên giường, như con mèo nhỏ bị vuốt ve thoải mái, phát ra mấy tiếng rầm rì hài lòng, một bên còn như mừng như giận, nửa thật nửa giả oán trách: “Làm sao, làm sao ngay cả nơi này cũng bị hôn, ừ… Toàn thân đều bị bắt nạt, ai, Nhạc thiếu hiệp cũng thật là nói là làm nha…”

Nhạc Thính Tùng đã hôn đến mắt cá chân hắn, nghe hắn nói như vậy, liền đem người xách qua, nghiêm mặt nói: “Ngươi gọi ta là Thính Tùng là được, danh tự này là ta tự đặt. Ta còn có một cái tên, nhất định phải để sau này mới có thể sử dụng, thời điểm đó sẽ nói cho ngươi biết.”

Triệu Thất nghe vậy hơi ngưng lại, suy nghĩ một chút, hỏi: “Tự đặt à, vậy ngươi không thể cho mình đặt tên trước?”

Nhạc Thính Tùng đỏ mặt, xấu hổ nói: “Không nói cho ngươi.”

Triệu Thất bắt đầu cười ha hả: “Nhất định gọi là Tiểu Ngốc, khi còn bé nhất định ngươi còn ngốc hơn cả bây giờ, á há há!”

Nhạc Thính Tùng không nói tiếng nào, tách chân Triệu Thất ra, một lần nữa vùi vào, động tác oán hận.

“A, ân…” Triệu Thất phối hợp dùng chân cuốn lấy eo Nhạc Thính Tùng, bị đâm đến run rẩy, trong miệng còn đang cười nhạo y, “Tiểu Ngốc, ha ha, a! Nhẹ chút, nhẹ chút… Đừng bắt nạt ta… Van ngươi, Thính Tùng…”

Đêm vẫn còn dài, cảnh xuân vô tận.

Trời đông giá rét đã qua, trong góc nhỏ, một đóa hoa nhô đầu ra, mặc dù giữa gió bắc bị thổi đến hoa rơi lá rụng, nó vẫn lặng yên nở rộ giữa đêm xuân ấm áp