Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu

Chương 48




Mấy ngày nay thời tiết vô cùng tốt, hải âu tung bay, sóng nối sóng dập dờn. Một đôi cánh buồm trắng lướt gió nơi mặt biển lóng lánh ánh bạc, tụa như một mảnh lông chim trắng muốt nhẹ nhàng bay.

Thuyền gỗ thuần chất, không làm ô nhiễm môi trường không ô nhiễm biển. Một con dơi âm thầm tái nhợt lại tao nhã như thể không nhiễm hồng trần…cùng một nữ nhân tha thiết nhìn mặt biển cầu mong không có chuyện gì xảy ra.

Nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể gợi chuyện. Tuy cách làn nước xanh lam mát mẻ chỉ có chút xíu khoảng cách, nhưng Lâm Nhất Tần chỉ có thể chống ô che nắng tránh bị nóng đến đầu óc choáng váng.

Lúc này chỉ có cô nam quả nữ trên thuyền, Vi Nhất Tiếu vẫn kiên trì trang bị hoàn chỉnh, bắt nàng mặc nội ngoại y bào chỉnh tề, bọc thành một khối nấm đủ để bỏ vào nồi lẩu. Nghĩ đến việc tắm lộ thiên quả là người si nói mộng, chẳng lẽ xuống nước bơi vài vòng cũng không được sao…

“Ngay cả kem chống nắng cũng chuẩn bị đủ, sao lại không mang áo tắm nhỉ?”

Bikini a bikini, chẳng lẽ kiếp này ta cùng mày vô duyên gặp lại chăng?

“Áo tắm, là trang phục đi biển sao?”

“Dùng giống nhau, kiểu dáng cực khác”

Trang phục đi biển gì đó, do cổ nhân dùng da cá, da hải li hoặc da cá mập chế tác thành đồ lặn, sao khi cao su được phát minh sẽ thay đổi hình dáng.

Tà tà liếc mắt nhìn trung khuyển to đùng Vi Nhất Tiếu, Lâm Tiểu Tiên không ngừng ai thán: đời này cũng không có cơ hội mặc trang phục gợi cảm giữa ban ngày ban mặt…

“Ta nói, chàng phơi nắng ác liệt vậy đều không đen đi, thật sự rất quỷ dị thôi.”

“Nói trắng ra là nàng ghen tị đi. Vào khoang thuyền ngốc ăn đồ ăn vặt đi, thêm một con heo chết cũng chẳng giúp được gì.’

“Độc miệng…Còn không phải ta sợ chàng một người nhàm chán…”

Lâm Tiểu Tiên thu ô, than thở vào khoang thuyền, kéo cửa, mở cổ áo, xắn tay áo lên cao, đang chuẩn bị thương lượng mở chai trà mơ giải khát thử xem, chỉ thấy trong khoang thuyền bay đến mấy con côn trùng, không khỏi sinh ra nghi hoặc: loại con trùng bay này từ khi đến phủ Tùng Giang liền rất hay nhìn thấy. Nếu nói trời nóng có sâu là bình thường, nhưng này đang ở trên biển a?

Vừa mới nghĩ đến đây, liền nghe trên sàn tàu một tiếng xé gió, sau lại ‘phù phù’ một tiếng, giống như thứ gì vừa bị ném xuống biển.

Nhanh đẩy cửa sổ hướng ra ngoài nhìn xung quanh, chỉ thấy trang phục biển màu lục nàng mơ ước đã lâu – được mặc trên người mĩ nữ dáng người tuyệt hảo.

Chỉ thấy nàng ta đứng cười ngọt ngào ở mũi thuyền, một giọt nước biển theo đường cong S chảy xuống, lưu luyến rơi trên sàn tàu, quả thực làm người ta chảy máu mũi, phun nước miếng.

Đúng là cán bộ cấp cao phái Tiêu Dao Bách Lý Phi.

Thì ra Vi Nhất Tiếu sớm phát hiện có bóng đen theo sau thuyền, vốn tưởng rằng là cá lớn trong biển, nhưng xem kĩ không giống. Hắn không có thói quen mang theo ám khí, lúc này bóp rời một khối gỗ trên thuyền nện xuống. Bách Lý Phi né tránh khối gỗ, biết đã bị phát hiện, dứt khoát từ biển xuất hiện.

Vi Nhất Tiếu thời khắc cảnh giác có người theo dõi hay không, nhưng lúc này cách lục địa đã mấy chục lí, nơi nơi đều là nước biển, trống trải không bỏ sót, vốn là địa điểm an toàn nhất, không ngờ Bách Lý Phi lại xuất hiện nơi này, khiến hai người không khỏi chấn động.

Vi Nhất Tiếu suy tư nhanh chóng, cả giận nói:

“Một ngày kia ở gần đá Thiên Khuyển, ngươi cố ý để ta phát hiện đuổi theo?”

Bách Lý Phi cười duyên nói:

“Không sai, Vi thiếu hiệp cầm hai quyển sách của ta, lại không biết trên bìa đã bị người động chút tay chân.”

Thì ra vài côn trùng nho nhỏ đã đi theo họ từ phủ Tùng Giang, là một giống kì dị tên ‘Bách Lý hương’, chỉ thích loại phấn hoa đặc thù vô sắc vô vị, có thể bay theo hơn ngàn dặm. Bách Lý Phi am hiểu dùng độc truy tung, ‘ngàn dặm hương’ này là do nàng ta cố ý đào tạo, chỉ cần đem loại phấn hoa này bôi vào mục tiêu, đi theo trùng bay, liên không bao giờ mất dấu.

Bách Lý Phi giọng ngây ngấy nói:

“Ta sớm biết hai bức tranh kia vẽ gì, đáng tiếc Bách Lý đầu óc mu muội, thật sự đoán không ra, chỉ có thể diễn vở tuồng, kính nhờ Vi thiếu hiệp dẫn đường. Lôi Tông chủ trước vẫn khỏe mạnh sao? Ta thật tưởng niệm nàng a ~”

Những lời này chỉ rõ nàng ta sớm biết quan hệ Lâm Vi hai người cùng Đồng Nãi. Thì ra ở khách điếm trộm thư, Thiên Khuyển tìm bảo, nội đấu cướp tranh, nhìn như hai người kỳ ngộ xảo diệu đoán được câu đố, kì thực đều do Bách Trường Phi thiết kệ đặt bẫy liên hoàn mà thôi.

Tâm cơ này không thể nói không âm hiểm, thủ đoạn không thể nói không ác độc. Vi Nhất Tiếu tức giận trong lòng, không nói thêm nữa, vươn mình tới gần nàng, giơ chưởng chụp lên.

Bách Lý Phi tuyệt kĩ là câu hồn độc thuật, dù vậy võ công nàng ta kém Vi Nhất Tiếu rất nhiều, hơi vô ý sẽ bị phản phệ. Tức thời cũng không đón đỡ, thân hình uốn éo, khó khăn lắm mới thoát khỏi chiêu này, liền ở trên thuyền chống đỡ thêm một lúc rồi lập tức nhảy xuống biển. Vi Nhất Tiếu sao để nàng chạy trốn, biến chưởng thành trảo thân dang cánh tay ra. Lần này vốn tất trúng, nhưng chỉ trong nháy mắt,

Vi Nhất Tiếu đột nhiên thấy Bách Lý Phi liếc mắt nhìn phía sau hắn, trong lòng nhất thời cả kinh.

Chớp lấy thời cơ hắn chần chờ, Bách Lý Phi nhân cơ hội bỏ chạy xuống nước.

Vi Nhất Tiếu cũng không đuổi theo, bước chân quay mình, nhanh hướng khoang thuyền chạy tới.

Chỉ thấy Lâm Nhất Tần yếu đuối dựa cột gỗ, bên người nàng là một nam tử toàn thân ướt đẫm.

Khi Bách Lý Phi nhảy lên mũi thuyền rung động lên sàn, Lâm Nhất Tần cảm xúc có chút phức tạp. Tuy sớm biết nàng là người phái Tiêu Dao, nhưng…

“Dựa vào cái gì, lão tử không được mặc áo tắm, ngươi liền mặc đứng nơi này khoe khoang, khoe khoang không nói, hiệu quả lại xuất chúng như thế, hiệu quả xuất chúng không nói, lại cố tình đứng trước mặt Vi Vi…nhiều lần dây dưa không ngớt, vật hi sinh! Đáng tiếc dù ngươi có dáng người như vậy cũng là mệnh nữ phụ thôi a!”

Đang lúc Lâm Tiểu Tiên ác động niệm tụng ‘Lâm binh đấu người xông trận đều lên trước, vật hi sinh nữ phụ nhanh chóng rút lui’, trên cổ đột nhiên tê rần. Tiểu Lâm phản xạ có điều kiện miệng câm thanh âm tĩnh, quay đầu nhìn lại…

Chỉ thấy bàn ghế bên cạnh có một nam tử thanh niên hai tám hai chín tuổi, đầu đội vân văn bán nguyệt ngân quan, một thân áo trắng ướt đẫm dính sát vào người, tay cầm một cây quạt trúc. Tuy rằng toàn thân ướt đẫm, nhưng bộ mặt tuấn mĩ, vẻ mặt ôn hòa, một đôi mắt đào hoa câu hồn mắt không cười cũng ẩn tình.

Lâm Tiểu Tiên đột nhiên có loại cảm giác đầu óc thiếu khí, choáng váng hoa mắt qua đi, trong lòng không khỏi động tình hô to:

“Mẹ ruột a! Đây là cực phẩm nam phụ trong truyền thuyết đi? !”

Cứ ngỡ nàng chính tông là nữ chính xuyên qua, vốn nên hô mưa gọi gió hoa đào bay tán loạn, nhưng đau khổ từ chối gần 20 vạn chữ, chư nhiên ngay cả vật hi sinh nam phụ cũng chưa từng gặp mặt. Liền tính không phải NP, cũng ít nhất phải để ‘con dơi’ ghen tị một chút đi! (đã ghe tị qua n n lần, người này ngoài hành tinh trì độn.)

Lúc này không thể phát ra âm thanh kêu cứu, phản kháng chẳng khác gì muốn chết, Lâm Nhất Tần rõ ràng bắt lấy cơ hội, đem đường cong lộ ra từ y phục cẩm ướt của mĩ năm từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài nhìn thấu rõ ràng. Nam tử thản nhiên để nàng tham quan, vươn tay ngọc đổ ly trà, nhợt nhạt nhấp một ngụm, tự tại nhàn nhã như ngồi ở tiểu viện nhà mình.

Hồ ly nam, đánh giá xong.

Bọn cướp đẹp mặt đều không nhất định nhân phẩm tốt, tỷ như Dương Tiêu. Lâm Tiểu Tiên trong lòng tuy YY, nhưng thủ tục con tin vô cùng để bụng. Tức thời vô thanh vô thức đứng tại chỗ, chậm rãi đợi tình huống biến hóa. Đợ cho tiếng đánh nhau bên ngoài bắt đầu, nam tử đứng dậy, thu quạt mỉm cười.

Lâm Tiểu Tiên bị tà mị tươi cười đánh cho hỗn loạn trong gió, bản năng lui về phía cửa khoang thuyền hai bước, lại liên tiếp bị điểm mười tám đại huyệt, tâm không cam tình không nguyện nằm ngã vào thanh gỗ.

(‘Móa nhà hắn, không biết thương hương tiếc ngọc đem ta đẩy ngã vào đệm, giờ đau chết ta…’)

Khi Vi Nhất Tiếu đuổi tới, chính là một màn phát sinh cảnh tượng như sau.

Nam tử tiêu sái thanh tao lịch sự, thần thái tự nhiên, trong mắt tinh quang bắn ra bốn phía, chắp tay cười nói:

“Vi thiếu hiệp yên tâm, ta chỉ điểm huyệt. Tại hạ phái Tiêu Dao Nhậm Thiên Nhai.”

Nói năng sảng khoái dũng cảm, như chưa hề làm chuyện áp chế nữ tử không biết võ công.

Nam tử này Vi Nhất Tiếu từng gặp qua, chẳng là lúc ấy chưa nhìn kĩ. Ngày đó ở khách điếm phủ Tùng Giang, chính là trộm được hai quyển huyện chí dưới gối hắn. mặc dù nghe ra hắn hô hấp cổ quái, lại không biết hắn giả trang mị dẫn người mắc câu, thế liền tính thua một trận. Vi Nhất Tiếu lúc này lạnh lùng nói:

“Phái Tiêu Dao ngọa hổ tàng long, xem ngươi ngày đó cũng tính cao nhân, tính Vi mỗ có mắt không tròng.”

Nhậm Thiên Nhai cũng không để ý, trên mặt lộ vẻ gió xuân hòa hoãn mỉm cười:

“Vi huynh làm gì như thế. Nghe nói Vi thiếu hiệp nhân phẩm võ công đều là tuyệt đỉnh, Nhậm mỗ đã sớm ngưỡng mộ, chỉ trông có thể gặp mặt một lần. Chỉ tiếc ngày đó hữu duyên vô phận, không thể quen biết, thật là trong lòng đại tiếc.

Hôm nay có cơ hội này, mới biết nổi danh không bằng gặp mặt, quả nhiên gặp chi quên tục (?!) khiến tại hạ tự biết xấu hổ.”

Vi Nhất Tiếu còn chưa đáp lại, bạn học Tiểu Lâm té trên mặt đất trong lòng cuồng nộ muốn ói máu:

“Cái gì ngưỡng mộ, hữu duyên vô phận, trong lòng đại tiếc, gặp chi quên tục… NND, chỉ biết mẹ kế chẳng hảo tâm! Nam phụ là nam phụ, cư nhiên chẳng phải hoa đào của ta! Ngay cả tiểu thuyết cũng đưa nam phụ cho nam chính thành đam mĩ, thế giới này còn thiên lý sao? ! Thế quái nào nơi này đều toàn hư hư thực thực nam cong? ?”

Kỳ thực Nhậm Thiên Nhai chưa hẳn là nam cong, chẳng qua mê hồn đại trận dưa chuột cùng hoa cúc khiến hồn hủ nữ của Lâm Tiểu Tiên tro tàn lại bùng cháy, chỉ một tia lửa , nhìn thấy vật sống sẽ liên tưởng, huống chi vẻ ngoài nho nhã khách sáo thế nào? May thay Vi Vi không biết thuật đọc tâm, nếu nghe đoạn châm chọc này tất kinh mạch nghịch chuyển nôn ra máu mà thăng thiên.

Vi Nhất Tiếu đương nhiên chút gian tình gì cũng không biểu hiện ra, nhìn qua Tiểu Lâm, thấy khóe mắt nàng run rẩy, lông mi hơi hơi rung động, trong lòng an định lại:

“Không cần nhiều lời, các hạ cứ ra tay đi!”

“Vi thiếu hiệp đã giúp tại hạ giải câu đố cuốn tranh, tự nhiên ta sẽ không làm khó hai vị. Ai biết đằng sau còn có nan đề khác hay không? Thầm nghĩ chỉ muộn luận bàn khoa tay múa chân một phen, xin nể mặt.”

Nhậm Thiên Nhai xếp quạt vứt đi, hai tay không, tay phải đưa ra, bắt đầu xuất chiêu, hai người lúc này cùng giao đấu.

Hắn đã biết võ công bản thân như thế nào lại dám một mình khiêu chiến, Vi Nhất Tiếu không dám chậm trễ, thu lại ba phần trêu tức ngày thường, dụng tâm ứng đối.

Chỉ thấy chưởng pháp đối phương phiền phức vô cùng, đánh, lui, giáng, nâng, đỡ, xoay, né, khi nhanh như chim ưng bay nhảy, khi trầm ổn như voi như gấu, ra chiêu tàn nhẫn đến cực điểm, quả là cường địch.

Vi Nhất Tiếu dụng tâm thử võ công hắn, nhất thời không xuất ra hàn băng miên chưởng, chỉ lấy khinh công tuyệt đỉnh ứng đối, tới lui tránh dịch chuyển biến ảo vô cùng, thật sự nhanh đến không thể tin nổi. Hai người trong nháy mắt qua hơn ba mươi chiêu, bốn chưởng cư nhiên chưa chạm vào nhau.

Hơn mười chưởng đã qua, Nhậm Thiên Nhai cũng biết gặp cường địch bình sinh, chưởng lực dần sắc bén, Vi Nhất Tiếu nghe được chưởng phong, biết đối phương chân lực dư thừa, lúc này mới phát động hàn băng miên chưởng, hai người chưởng thế hơi hoãn, chuyển sang so nội lực.

Vi Nhất Tiếu nếu so công lực, ít nhất chỉ một ly trà nhỏ đã phân được cao thấp, nhưng hắn bị hàn độc không thể vận công lâu dài, lúc này thúc chân khi hướng đối phương, chỉ mong tốc chiến tốc thắng. Ai ngờ hai người song chưởng vừa tiếp, huyệt đạo trong tay hắn tựa như mở lỗ hổng, nội lực đột nhiên bức chạy ra, không thể ức chế.

Vi Nhất Tiếu trong lòng kinh hãi, hướng Nhậm Thiên Nhai nhìn lại, chỉ thấy hắn thần sắc ấm áp, lộ ra tươi cười dữ tợn, đúng là vẻ mặt âm mưu đạt thành.

Loại nội lực tướng hợp này, không phải đương sự tuyệt không biết nội tình, đừng nói đến Lâm Nhất Tần nằm phục trên đất không dám trợn mắt, dù nàng lông tóc vô thương đứng bên quan sát, cũng tuyệt không nhìn ra Vi Nhất Tiếu lúc này tiến thoái lưỡng nan, đang trong hiểm cảnh.

Vi Nhất Tiếu đột nhiên nhớ tới lời sư phụ từng nói, thời Bắc Tống từng có một môn công phu quỷ dị, có thể hấp thụ nội lực người khác làm sở hữu, khiến chính tà hai phái đều biến sắc, chỉ là đã sớm thất truyền, ngay cả tên cũng không nhớ rõ. Chính lúc này không phải lúc nhớ chuyện cũ, chỉ cần một khắc, nội lực toàn thân sẽ bị đối phương hút đi, thành thịt cá mặc người đinh đoạt, tức thời nỗ lực ngưng khí, tạm thời ngừng chân khí tiết ra ngoài.

Khi nhìn lại Nhậm Thiên Nhai, hắn sắc mặt tái xanh, cười cũng không đắc ý như trước. Vi Nhất Tiếu trong đầu chợt lóe sáng ý niệm, lúc này đem chân khí dần tích tụ, sau đó đột nhiên toàn lực đẩy ra, tựa như vỡ đê, mãnh thú hồng thủy đồng loạt xông ra, lập tực dũng mãnh xông vào kinh mạch Nhậm Thiên Nhai.

Phải biết rằng thể chất Vi Nhất Tiếu khác hẳn người thường, nội công sở luyện quỷ dị khó lường, cũng dựa vào thiên phú dị bẩm, thật là loại công phu âm hàn hiếm thấy chốn võ lâm, ngay cả chính hắn cũng từng chịu loại khổ sở, nói gì đến người khác chưa bao giờ ăn thử loại mệt này?

Nhậm Thiên Nhai toàn thân run run, cơ bắp trên mặt vặn vẹo, thống khổ cực kì, lúc này liền bị khí âm hàn đông cứng trên mặt đất. Vi Nhất Tiếu thừa cơ một chưởng đánh ra, đưa hắn đánh bay khỏi thuyền.

Nhưng Nhậm Thiên Nhai võ công cực cao, sao có thể cam tâm ngồi chờ chết, liều mạng lưỡng bại câu thương vươn tay giữ chặt Vi Nhất Tiếu. ‘Phù phù’ một tiếng, mặt biển bắn tung tóe, hai người đồng thời rơi xuống nước. Hai người đều chịu nội thương hao tổn quá lớn, nay lại chiến đấu không tiếng động dưới mặt biển, quả nhiên so với trên thuyền còn hung hiểm hơn vạn phần.

Lâm Nhất Tần nghe tiếng hai người rơi xuống nước, lại đợi hơn mười giây cũng không thấy động tĩnh khác, rốt cục kiềm chế không được nhảy bật lên, nhoài người ra nhìn vào biển, hoàn toàn không thấy bóng dáng hai người, chỉ thấy mấy cái bóng đen vĩ đại dưới nước cấp tốc di chuyển, động tác cực kỳ hung mãnh, vây tam giác trên lưng có thể thấy rõ ràng.

Từng xem qua ‘Hàm cá mập’, mọi người ở hệ Mặt Trời đều biết chuyện gì đang xảy ra, Lâm Nhất Tần nhất thời bị dọa tay chân cứng ngắc, mất hồn mất vía há mồm hô to:

“Mau lên đây! ! ! ! ! ! Có cá mập! ! ! !! ! ! !”

Hai người dây dưa dưới nước lập tức phát hiện tình huống không đúng, Nhậm Thiên Nhai quyết đoán buông tha, hết sức duỗi thẳng tứ chi đã đông cứng hướng mặt nước bơi lên. Vi Nhất Tiếu lắc mình vài cái, càng trầm càng sâu, bóng dáng dần dần biến mất trong tầm mắt.

“Thiên à! Thằng nhãi này thì ra là vịt lên cạn! !”

Lâm Nhất Tần choáng váng, thật thật thật không ngờ Bức Vương toàn năng cư nhiên không biết bơi. Nhanh chóng nới rộng thắt lưng, cởi giày đồng thời vọt vào khoang thuyền lục ra một tấm váy màu cam, ầm một cái liền lặn xuống nước.

Nước biển xanh lam ánh sáng chói lóa đem hàm răng cá mập nhọn hoắt phô lộ không thiếu cái nào. Chúng tạo từng đợt sóng lớn nhấp nhô, lại thủy chung không bắt đầu công kích. Lâm Nhất Tần buộc bản thân mình không thèm nghĩ nữa, huy động toàn lực cấp tốc bơi về phía Vi Nhất Tiếu.

Vi Nhất Tiếu nội lực hao hết, hàn độc tái phát, một đường trầm mình về phía đáy biển lạnh băng tối đen, ý thức đã dần mơ hồ. Bỗng nhiên lóe mắt thấy một mảnh sắc vàng, vươn tay nắm chặt theo bản năng, đến khi tập trung nhìn vào, lại phát hiện mình đang kéo theo Lâm Nhất Tần, nhất thời sợ hãi nới lỏng tay.

Lâm Nhất Tần ôm thắt lưng hắn dùng hết sức vươn lên mặt nước, đã thấy thuyền không còn ở chỗ cũ. Khi nàng nhảy xuống biển không thu buồm, sợ rằng lúc này thuyền nhỏ đã bị gió thổi đi, bị đưa ra hơn bốn mươi trượng. Lúc này đàn đàn vờn quanh, lưng tam giác du đãng trên mặt biển khiến người ta mất hồn mất vía.

Tiểu Lâm chỉ tại bể bơi đạp nước qua mấy tháng, không phải nhân viên cứu hộ, tại nơi biển sâu cứu người thật sự miễn cưỡng, lúc này đã không còn khí lực tay chân bủn rủn. Vi Nhất Tiếu biết nàng thể lực cực kém, lại không thể trì hoãn, lúc này tránh thoát, dùng toàn lực đem nàng đẩy lên thuyền, bản thân lại trầm mình xuống dưới.

Lâm Nhất Tần nhất thời giận dữ, hít sâu một hơi lại lặn xuống, đem Vi Nhất Tiếu kéo lên, nhìn thẳng mặt rít gào:

“Ngươi cho là ngươi đang diễn Titanic nha! Ta đây đã luyện qua, cứu con dơi cá biệt còn không phải dễ như trở bàn tay!”

Nghĩ qua nghĩ lại không ngờ đem bản thân so sánh với thịt băm (Rose, nữ chính Titanic), lửa cháy đổ thêm dầu nổi giận, tiểu vũ trụ bùng cháy, một mặt khua nước một mặt hung tợn lôi chuyện cũ ra:

“Mạng của ngươi là của lão tử, đừng nghĩ có nợ không trả!”

Cứ như thế ba lần, qua thật lâu sau mới tới gần mạn thuyền. Lâm Nhất Tần đã sớm không có khí lực bò lên, Vi Nhất Tiếu giữ chặt mạn thuyền, cắn răng đề khí ôm nàng bay lên, tiếp theo liền tê liệt ngã xuống sàn tàu chết ngất.

Cá mập sợ màu cam, tiềm thức không lại gần, vì thế phao cứu sinh đều làm màu cam, như vậy cũng dễ khiến nhân viên cứu hộ sớm phát hiện. Váy kia của Lâm Nhất Tần thủy chung quấn chặt trên người hai người, đàn cá mấp một phen mất hứng thú, quay đầu hướng Nhậm Thiên Nhai bơi qua.

Hai người phái Tiêu Dao không phải từ lục địa bơi theo mà là ở thuyền tiếp ứng đi xa xa theo. Bách Lý Phi vốn tưởng rằng Nhậm Thiên Nhai chuyến này tất thắng, ở vùng phụ cận bơi sau, ai ngờ ngoài ý muốn, trong nháy mắt thấy Nhậm Thiên Nhai bỏ mình miệng cá mập, liền rút thắt lưng Nga Mi, bơi về phía hắn tiếp ứng.

Nhậm Thiên Nhai đã sức cùng lực kiệt, chỉ bằng bản thân không thoát khỏi vòng vây cá mập, dù có cứu viện đến cũng vậy, không địch lại quái vật biển hung mãnh như thế, trong lúc uể oải lại đột nhiên nhớ tới lời đồn cá mập thị huyết (khát máu)…

Bách Lý Phi nhìn theo chủy thủy cắm từ sau lưng xuyên thấu ngực, ôn nhu thở dài:

“Đến tận bây giờ, vẫn nhìn không thấu…Ta đã sớm thua…”

Lời còn chưa dứt đã biến mất trong làn máu loang lổ.

Tác giả nói ra suy nghĩ: để viết chương này, ta từng đắm chìm một năm trong giới Hunter, mất hồn đi!

Trên có nói đến: sinh vật nổi tiếng đảo Đào Hoa thân thiện gọi mời, vật hi sinh nữ phụ Bách Lý Phi cúi đầu chào cảm tạ.

Phạn Ca: kỳ thực, làm người xấu là thật bất đắc dĩ. Vì tô đậm ánh sáng vĩ đại của nhân vật chính, phải lao động cật lực đến trắng não không nói, vô luận sinh ra diễm quang bắn tứ phương, trí tuệ siêu quần, bối cảnh hùng hậu thế nào, cuối cùng vẫn không có kết cục tốt.

Bách Lý Phi: làm nữ nhân khó, làm nữ nhân chuyên gây chuyện xấu càng khó. Kỳ thực, ta chỉ là một diễn viên.

Phạn Ca: đến diễn thật không dễ dàng, xin mọi người cho một tràng pháo tay.

Bách Lý Phi: đạo diễn, tiền cast có thể trả chưa?

Phạn Ca: (không nhìn) vào cảnh, ánh sáng!