Y Tiên Thiểu

Chương 152: Nửa tin nhắn (1)




Tùy Qua vốn còn muốn thao luyện Ảnh Phong thêm một thời gian, để cho Lục Hổ sống lâu thêm hai ba ngày. Ai ngờ hắn lại một lòng muốn chết, xem ra thật sự chán sống rồi. Hổ Gia à, không bao lâu nữa ngươi sẽ không thể nhảy nhót.

Lúc này, Tùy Qua đã đi thuyền vượt qua Thanh Giang.

Dựa theo tin tức "tình báo" mà Sơn Hùng thu thập, hôm nay Lục Hổ sẽ tham dự một cuộc rao bán tòa nhà cấp cao Thanh Giang ở thành phố Thanh Giang.

Tùy Qua và Mắt Kiếng đã thảo luận, cơ hội hôm nay vô cùng thích hợp đưa Cản Lục Hổ xuống địa phủ trình diện.

Sau khi đến thành phố Tây Giang, Tùy Qua lái xe, trực tiếp chạy tới hiện trường ở tòa nhà Vọng Nguyệt Thanh Giang .

Đầu năm nay, mặc dù hoạt động bất động sản đã như mặt trời sắp lặn, nhưng điều khiến Tùy Qua không ngờ chính là, buổi rao bán còn chưa bắt đầu, người có mặt đã tụ tập không ít. Tùy Qua không khỏi có chút buồn bực, thì ra hiện tại người muốn làm nô lệ của phòng ốc còn nhiều như vậy?

Nhưng, nhiều người đương nhiên sẽ tốt hơn, Tùy Qua chỉ cần trà trộn vào trong đám người, đội một chiếc mũ lưỡi trai, sẽ không có ai lưu ý đến sự hiện hữu của hắn.

Lúc này, cách giờ rao bán chỉ còn mười phút.

Ở hiện trường mọi người đã ồn ào, nghị luận rối rít.

- Ồ, đây không phải lão Vương sao? Hôm nay không đi đạp xích lô sao?

Trong đám người có người hỏi.

- Một ngày xếp hàng ở đây cũng kiếm được hai trăm, còn đi đạp xích lô làm gì, hôm nay không phải ông cũng không đi đóng gạch sao.

Người kia nói.

- Đúng rồi, tôi thấy ông mặc tây phục, còn rất có tinh thần? Giống như thành phần tri thức, nhân viên công vụ cấp cao vậy?

Người nọ lại nói.

- Cẩn thận một chút, bộ tây phục này nghe nói rất đắt, nếu làm hư có thể còn không lấy được tiền công.

- . . .

Trong lỗ tai Tùy Qua truyền đến thanh âm tán gẫu của những người này, nhưng mắt vẫn nhìn về hướng đài chủ tịch tạm thời cử hành hội nghị rao bán.

Lúc này đã đến tám giờ rưỡi, đây là thời gian cử hành rao bán, Lục Hổ theo lý cũng có thể xuất hiện.

Ai biết, Lục Hổ cũng không đúng giờ, Tùy Qua đợi mười mấy phút đồng hồ, mới nhìn thấy nhóm người Lục Hổ xuất hiện. Lục Hổ đương nhiên đi đầu tiên, Trình Thiên Du và Thịnh Sài cũng ở trong nhóm người đó, cả hai mặc tây trang, thoạt nhìn rất uy phong, không giống như hộ vệ, mà giống như nhân sĩ thương vụ thành công.

Dưới sự hướng dẫn của tiểu thư lễ tân, Lục Hổ tươi cười đi lên đài chủ tịch, tuyên bố buổi rao bán tòa nhà Vọng Nguyệt Thanh Giang chính thức bắt đầu, khu nhà ở có thang máy, giá tiền là ba vạn đồng một mét vuông, biệt thự là tám vạn đồng một mét vuông.

Nghe Lục Hổ tuyên bố giá tiền, tất cả mọi người có mặt ở hiện trường nhất thời xôn xao.

- Xin hỏi Lục tiên sinh, lúc trước tôi nghe nói giá dự kiến của tòa nhà Vọng Nguyệt Tây Giang khoảng giữa một vạn rưỡi và bốn vạn, làm sao lại có chênh lệch lớn như vậy với giá tiền ngài công bố hiện tại?

Một ký giả truyền thông hỏi Lục Hổ.

- Đây là ngày đầu tiên cậu làm ký giả sao!

Lục Hổ quát:

- Tôi mới là ông chủ của Hoa Hanh điền sản, giá nhà do tôi quyết định! Thật không biết cậu nghe được tin đó từ chỗ nào. Cậu mở to hai mắt ra mà nhìn, khu nhà ở, biệt thự Thanh Giang cao cấp như vậy, lấy giá một vạn rưỡi đến bốn vạn, đi đâu mua được? Đúng rồi, nếu cảm thấy quá đắt, có thể đi mua nhà giá thấp ở phía bắc thành phố, mang theo con cái cháu chắt của các ngươi đến đó ở khu dân nghèo đi! Tới đây mua nhà thương phẩm, nhà hạng sang làm gì!

- Còn ai nữa không? Còn ai muốn hỏi gì thì nhanh lên, thời giờ của tôi rất quý giá.

Lục Hổ lại nói.

Vì vậy, một số ký giả nhận phong bao lì xì trước lại bắt đầu lập tức tâng bốc.

Tràng diện nhất thời bốc lửa.

- Để ông chết trong hoa tươi và tiếng vỗ tay, có lẽ ông cũng hài lòng?

Tùy Qua nghĩ thầm, chuẩn bị cho Ảnh Phong xuất thủ.

Đây là kế hoạch trước đó của Tùy Qua.

Nhân lúc mọi người huyên náo, thả Ảnh Phong ra, sau đó ở gần bên Lục Hổ, chờ cơ hội tiến công tập kích. Sau đó, Tùy Qua sẽ chế tạo một số phiền toái, thu hút lực chú ý của Trình Thiên Du, lúc này Ảnh Phong sẽ như tia chớp phóng ra, đốt chết Lục Hổ.

Kế hoạch này rất đơn giản, nhưng bởi vì có Ảnh Phong phối hợp, cơ hội thành công sẽ rất lớn.

Nhưng khi Tùy Qua đang muốn hành động, thả Ảnh Phong ra, chợt nhìn thấy có hai người mặc trang phục ngụy trang nhanh chóng đi về phía này, nhìn dáng dấp có vẻ đang đi về phía Tùy Qua.

Trong nháy mắt, trên đài hội nghị, ánh mắt Trình Thiên Du như điện, cũng nhìn về phía này.

Với nhãn lực của Trình Thiên Du, Tùy Qua ít có khả năng né tránh được ánh mắt của hắn.

Thời cơ trôi qua rồi biến mất, mặc dù trong lòng Tùy Qua thầm hận, nhưng cũng không thể tránh được, đành phải bỏ qua kế hoạch ám sát.

Sau đó, Tùy Qua quay người lại, tránh đụng độ ánh mắt với Trình Thiên Du, ngược lại đi tới bên cạnh hai người mặc trang phục ngụy trang, nhìn dáng dấp giống như tránh né truy đuổi của hai người kia. Còn hai người mặc trang phục ngụy trang cũng phối hợp, quả nhiên đuổi theo sát phía sau Tùy Qua.

Ánh mắt Trình Thiên Du quả nhiên rơi xuống người Tùy Qua, đầu tiên hắn có chút kinh ngạc và khẩn trương, nhưng sau khi nhìn thấy hai vũ cảnh mặc trang phục ngụy trang đuổi theo phía sau Tùy Qua, hắn nhất thời yên lòng, suy đoán Tùy Qua có lẽ muốn trốn tránh truy đuổi của những người này nên tình cờ đi qua đây.

Huống chi, Trình Thiên Du cũng không cho rằng, trước mặt mình, Tùy Qua có cơ hội xuất thủ đối phó Lục Hổ.

Đối với cuồng vọng của Trình Thiên Du, Tùy Qua đương nhiên không biết gì cả, với tu vi của hắn, muốn cắt đuôi hai vũ cảnh kia có lẽ không phải việc gì khó, nhưng hai người này muốn "kiếm chuyện" với hắn, Tùy Qua đương nhiên phải cho bọn họ toại nguyện.

Sau khi rời khỏi đám người, Tùy Qua trực tiếp đi về phía bờ sông.

Gần bờ sát trên bờ sông, có một cánh rừng liễu rậm rạp, Tùy Qua bước nhanh về phía khu rừng.

Hai người phía sau vẫn theo sát không nghỉ.

Chẳng qua là, hai người này mới bước vào cánh rừng, liền cảm giác sau cổ tê rần, toàn thân không thể động đậy, thì ra đã bị Tùy Qua nắm được cổ, cái này chẳng khác nào bị Tùy Qua nắm được mệnh môn, chỉ cần tay hắn vừa phát lực, dễ dàng có thể bẻ gãy cổ hai người.

- Tôi không muốn lãng phí thời gian...các ngươi đi theo tôi sao?

Tùy Qua hỏi.

- Tùy tiên sinh, đừng vọng động! Là huấn luyện viên của chúng tôi kêu chúng tôi tới mời ngài. . .

Một người trong đó vội vàng nói.

- Huấn luyện viên của các người là người nào?

Tùy Qua hỏi.

- Tăng Thiết Âu, huấn luyện viên Tăng.

Người kia nói:

- Sáng nay huấn luyện viên dẫn chúng tôi đến bờ sông huấn luyện, thấy Tùy tiên sinh xuống thuyền vượt sông, cho nên kêu hai người chúng tôi tới mời ngài, nhưng không ngờ ngài đi quá nhanh, chúng tôi không sao đuổi kịp, may nhờ tôi nhớ được biển số xe taxi của ngài. . .