Y Tiên Thiểu

Chương 185: Tôi tới rồi!




Sau hơn hai giờ đường xe, Tùy Qua cùng Dương Lỵ Lỵ đã đến Cửu Trại.

Cho dù thời tiết rất lạnh, hơn nữa còn có mưa, nhưng khách du lịch thật sự không ít.

Nghe Dương Lỵ Lỵ nói mùa này chủ yếu đến thưởng thức hồng diệp thải lâm, hồ quang sơn sắc, lúc này rừng lá đỏ rực rỡ sáng ngời, hồ nước lại đặc biệt trong vắt. Đáng tiếc đang lúc trời mưa, nếu là trời trong xanh, trời quang xanh thẳm, mây trắng vờn quanh, ảnh ngược xuống hồ nước thoạt nhìn mới thật sự tuyệt mỹ.

Đương nhiên cho dù cảnh đẹp trước mặt nhưng Tùy Qua cũng không quên mục đích tới nơi này, nhanh chóng cùng Dương Lỵ Lỵ tìm kiếm tung tích của Đường Vũ Khê.

May mắn phàm là du khách vào cảnh khu đều sẽ đăng ký tên tuổi cùng ảnh chụp bên ngoài.

Dương Lỵ Lỵ trình giấy tờ chứng minh hướng dẫn viên, tìm người quen, cuối cùng hỏi được danh sách du khách cùng ảnh chụp của họ.

Lần này nhân phẩm của Tùy Qua rốt cục bùng nổ.

Bên trong một dãy danh sách, Tùy Qua rốt cục nhìn thấy được khuôn mặt quen thuộc của Đường Vũ Khê.

Nàng quả nhiên đã đến nơi này!

Trong tối tăm, Tùy Qua giống như cảm ứng được sự tồn tại của Đường Vũ Khê.

Ở bên trong thế giới duy mỹ nơi đây.

Ngăn chặn nỗi kích động trong lòng, Tùy Qua cùng Dương Lỵ Lỵ thuê một chiếc xe ngắm cảnh loại nhỏ, xuất phát vào cảnh khu.

Trên đường đi qua cửa hàng, Dương Lỵ Lỵ mua một chiếc di động, xem như dùng liên lạc.

Bên trong cảnh khu khách sạn rất nhiều, lần này làm Dương Lỵ Lỵ mệt ngất ngư, không ngừng hỏi thăm tên tuổi khách nhân khắp nơi. Suốt mấy giờ sau Dương Lỵ Lỵ cơ hồ muốn khan cả tiếng.

Chính Tùy Qua cũng không nghĩ tới cảnh khu Cửu Trại thật khổng lồ, hơn nữa khách sạn lại đầy khắp nơi.

Đường Vũ Khê, thật sự nàng cho hắn vấn đề khó khăn không nhỏ.

Suốt mấy giờ tìm tòi không có kết quả, Tùy Qua lại bình tĩnh trở lại, nhìn Dương Lỵ Lỵ nói:

- Cứ tiếp tục tìm kiếm như vậy thật không phải biện pháp. Chỉ sợ khi chúng ta tìm được nàng, nàng lại thay đổi địa phương khác đâu.

- Phải đó.

Dương Lỵ Lỵ nói, cách tìm kiếm thế này kỳ thật chẳng khác gì biển rộng tìm kim.

- Vậy anh có cao kiến gì đây?

- Cao kiến thì không có, nhưng có thể thử thời vận.

Tùy Qua đáp:

- Tuy rằng khách sạn trong này không ít, nhưng căn cứ hiểu biết của tôi đối với nàng, nàng không thích ở những địa phương quá nhiều người ồn ào. Mặt khác nàng hẳn sẽ chọn địa phương cách đường xe chạy hơi xa, đại khái sẽ là địa phương có thác nước đi…Ân, thế này vậy, mặc dù nơi này nhiều khách sạn, nhưng hẳn đều có ảnh chụp, trong cảnh khu sẽ có bản đồ đi. Nếu cô có thể giúp tôi tìm những tài liệu này, có lẽ tôi đoán được nàng đang ở đâu.

- Có tin tưởng như vậy?

Dương Lỵ Lỵ hỏi, ngữ khí hơi có chút yếu ớt. Tùy Qua hiểu biết Đường Vũ Khê đến như thế, chứng minh hắn thật để ý cô gái kia. Tuy rằng biết rõ mình cùng Tùy Qua khó có khả năng xảy ra quan hệ gì, nhưng ý tưởng của phụ nữ luôn kỳ diệu như vậy. Nhất là khi nghĩ tới lúc gặp tai nạn xe cộ, Tùy Qua từng liều lĩnh cứu nàng, cảm giác trong lòng Dương Lỵ Lỵ thật kỳ quái, vừa cảm thấy thật ấm áp, vừa cảm thấy có chút chua xót.

Tùy Qua vốn định nói đây là do “tâm linh tương thông”, nhưng nghe ngữ khí của Dương Lỵ Lỵ có chút chua xót, đương nhiên không muốn kích thích nàng, nói:

- Không phải là vấn đề tin tưởng, mà là muốn đánh cuộc một lần. Huống hồ trước tiên bài trừ một ít mục tiêu, đối với chúng ta mà nói sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

- Có đạo lý.

Dương Lỵ Lỵ nói:

- Như vậy trước đi tìm một chỗ ăn cơm, tôi sẽ liên hệ bạn bè đem ảnh chụp cùng bản đồ phát tới di động của tôi. Mặt khác bây giờ đã không còn sớm, chỉ sợ chúng ta cũng phải tìm khách sạn ở lại.

Nhắc tới khách sạn hai má Dương Lỵ Lỵ ửng đỏ, hiển nhiên đang nghĩ tới chuyện phát sinh đêm qua.

Đối với nàng mà nói đêm qua hẳn là một buổi tối suốt đời khó quên.

Tùy Qua cũng có chút đỏ mặt, hắn nghĩ đến chuyện xấu hổ mình đã phạm phải lúc chữa bệnh cho Dương Lỵ Lỵ lúc đó.

Thật bi ai a.

Còn chưa xuất sư đã chết trước.

Mà đêm qua Tùy Qua đồng học còn chưa xuất sư đã rơi ngựa, quả thật xấu hổ tới cực hạn.

May mắn trong sự tình lần này hai người đều đạt tới ăn ý, cho nên không mở miệng nghị luận việc kia, thật tự nhiên thay đổi đề tài. Tùy Qua nói:

- Phải, nên tìm khách sạn ở lại rồi nói sau. Ở gần đây thôi, tìm chỗ nào yên tĩnh một chút.

- Được rồi, để tôi xem tư liệu.

Dương Lỵ Lỵ rất nhanh tra được tin tức trên di động, sau đó cười nói:

- Vận khí của chúng ta không tệ lắm đâu, cách nơi này không xa có một khách sạn nhỏ mới thi công năm nay, hình như tên là Tố Khách Gia, tuy rằng không có cấp bậc cao nhưng thiết kế tốt lắm, hơn nữa thật u tĩnh, tôi xem thật thích hợp thưởng thức của anh đâu.

- Tin tưởng cô, chúng ta đến đó đi.

Tùy Qua đáp.

Ngồi xe ngắm cảnh đi thêm một lúc, xe dừng bên cạnh một dãy cầu thang bằng đá, Dương Lỵ Lỵ chỉ lên phía trên nói:

- Ở nơi đó, thoạt nhìn không tệ lắm phải không.

Tùy Qua nhìn theo tay nàng, chỉ thấy trên sườn núi có hơn mười ngôi nhà bằng gỗ, thiết kế thật tinh xảo lả lướt, đích xác rất có cảm giác nghệ thuật, hơn nữa dung hòa vào hoàn cảnh bốn phía, làm cho người ta có cảm giác hai mắt tỏa sáng.

Nơi này thật sự không tệ.

Vì vậy hai người đi lên thềm đá.

Sau khi đi vào khách sạn, Dương Lỵ Lỵ cũng không đi tới quầy tiếp tân đăng ký. Bởi vì nàng muốn nhìn xem Tùy Qua sẽ đặt một phòng hay là hai phòng, là một phòng đơn hay là phòng tiêu chuẩn?

- Hai phòng đơn.

Lần này Tùy Qua cũng không do dự, trực tiếp đặt hai phòng đơn.

Nên ngừng không ngừng, tất sẽ bị loạn.

Lúc này đã sắp tìm được Đường Vũ Khê, Tùy Qua đồng học cảm giác mình phải kiềm chế bản thân nghiêm khắc. Nhưng khi Tùy Qua đưa thẻ phòng cho Dương Lỵ Lỵ, trong mắt nàng mang theo vẻ u oán làm cho hắn có chút không dám đối mặt.

Hai người cũng không mang theo bao nhiêu hành lý, đi theo người phục vụ đến phòng của mình.

Khách sạn được bố trí thành từng ngôi nhà, mỗi ngôi nhà đều có nhiều phòng. Tùy Qua cùng Dương Lỵ Lỵ ở tòa nhà thứ 11, cơ hồ là ở gần nhất. Tùy Qua lấy thẻ phòng, đang định cắm chìa khóa, chợt nghe được ở nhà gỗ gần bên có người đi ra cửa, tiếng bước chân mơ hồ có cảm giác quen thuộc, sau đó chợt nghe “bồng” một tiếng, tựa hồ có người vừa ngã trên mặt đất.

- Tiểu thư, cô làm sao vậy…

Người phục vụ nhìn tòa nhà gỗ kia hô to, vội vàng chạy nhanh tới.

Ánh mắt Tùy Qua cũng chợt nhìn qua.

Đột nhiên thân thể hắn run lên, dùng tốc độ khó thể hình dung vọt tới, chỉ nháy mắt đã vượt qua khỏi người phục vụ, đi tới hành lang nhà gỗ đem cô gái té trên mặt đất nhẹ nhàng nâng lên.

- Tùy Qua…

Cô gái được Tùy Qua nâng đỡ trong mắt tràn đầy nghi hoặc, vui mừng, cảm động…

Cô gái kia chính là Đường Vũ Khê mà Tùy Qua từ xa xôi ngàn dặm tìm kiếm.

Đi mòn giày sắt tìm không thấy.

Tùy Qua cũng không dự đoán được lại gặp được Đường Vũ Khê ở nơi này.

Nhưng hết thảy tình tố đều bị nỗi vui mừng gặp lại xua tan.