Y Tiên Thiểu

Chương 187: Tối nay không ngủ (2)




- Nói gì vậy.

Tùy Qua “chính nghĩa lẫm nhiên” nói:

- Em biết rõ tôi tới nơi này là vì cái gì, vì ai!

- Nói đùa mà thôi, thật sự như vậy làm chi.

Đường Vũ Khê cười nói:

- Anh tới nơi này làm gì, vì ai, em đương nhiên biết, cũng thật cảm động. Nhưng mà…anh thật sự là tên ngốc!

- Khi rời khỏi Đông Giang, em vốn nghĩ đã chịu theo số mệnh, không còn bị bất luận điều gì hoặc là ai có thể vướng bận, nhưng lẻ loi một mình đi vào Thục Xuyên, nhìn cảnh đẹp trước mắt, nhìn thấy người ta có đôi có cặp, em mới cảm giác bản thân mình cũng không muốn cô độc rời khỏi thế giới này. May mắn anh đã đến rồi.

Ánh mắt Đường Vũ Khê chợt mê ly.

- Yên tâm, tôi đã hiểu được tâm tư của em.

Tùy Qua nói:

- Lần này thân phận của tôi chính là kiêm chức bác sĩ.

- Vậy công tác chính thức của anh đây?

Đường Vũ Khê giảo hoạt hỏi.

- Làm bạn trai chuyên trách của em.

Tùy Qua cố lấy dũng khí nói.

- Hứ, ai mà thèm đâu.

Đường Vũ Khê nói, trên mặt có vài phần ngượng ngùng:

- Huống hồ không phải anh đã nói cần trị bệnh cho toàn bộ người trong thiên hạ sao, mục tiêu như vậy còn chưa đạt được một phần đâu, còn không biết xấu hổ đòi làm bạn trai của em?

- Thành gia lập nghiệp thôi, trước lập gia đình sau đó tiếp tục xây dựng sự nghiệp cũng vậy mà, dù sao chỉ là đổi trật tự mà thôi.

Tùy Qua cười nói.

- Nhìn thấy da mặt anh dầy như vậy, em sẽ khảo sát trước đi.

Đường Vũ Khê ngáp dài:

- Em muốn đi ngủ, nếu làm bạn trai, bây giờ anh biết nên làm gì không?

- Làm gì?

Tùy Qua vốn nhiệt huyết trào dâng, nhưng chợt bình tĩnh trở lại, ở thời điểm này còn nghĩ chuyện bậy bạ, thật chẳng khác gì cầm thú.

- Ấm giường thôi.

Đường Vũ Khê nói:

- Trời lạnh lại ẩm ướt, có người ấm giường đương nhiên là chuyện hạnh phúc.

- Thật sự cần ấm giường?

Tùy Qua cảm thấy cổ họng phát khô.

Nhân phẩm của hắn nếu không bùng nổ uống nước cũng bị nghẹn, khi bùng nổ lại mãnh liệt như thế.

Trước có Dương Lỵ Lỵ tình nguyện dâng hiến, hiện tại có Đường Vũ Khê yêu cầu hắn ấm giường.

Khó nhất tiêu thụ ân mỹ nhân.

Ấm giường cho mỹ nhân, Tùy Qua nằm mộng cũng không nghĩ đến, vì vậy hăng hái đứng dậy nói:

- Tôi đi tắm rửa trước!

Rất nhanh Tùy Qua đã rửa mặt xong, mặc áo tắm đi ra chuẩn bị ấm giường.

- Đây là áo tắm công cộng, mặc không tốt, anh mặc đồ ngủ đi.

Đường Vũ Khê đem một bộ đồ ngủ mới đưa cho hắn.

- Ở đâu ra?

Tùy Qua kinh ngạc hỏi.

- Trước bữa tối em đã nhờ người phục vụ khách sạn mua dùm.

Đường Vũ Khê đáp, tựa hồ đã sớm sắp xếp từ trước.

Bộ áo ngủ của Tùy Qua là một bộ kẻ sọc, mặc ngủ thật thoải mái, nhưng cúc áo thật không ít, thật hiển nhiên không tiện cho Tùy Qua “phạm tội”.

Đương nhiên chuyện “phạm tội” chỉ là nghĩ mà thôi, sao có thể làm chuyện này trong tình huống hiện tại.

Sau khi thay áo ngủ, Tùy Qua nằm vào trong mền.

Sau nửa giờ Tùy Qua cũng đã ấm giường xong, mà Đường Vũ Khê đã rửa mặt xong xuôi.

Đường Vũ Khê thay áo ngủ tương tự như bộ của Tùy Qua, nhìn qua có chút giống quần áo tình lữ.

Căn cứ theo lý luận kinh điển của sắc lang phân tích, một cô gái nếu mặc áo ngủ bằng bông lên giường, hơn phân nửa chỉ đơn thuần muốn đi ngủ. Nếu mặc áo ngủ bằng tơ, hoặc là váy tơ, vậy xin chúc mừng, hẳn có một nửa hi vọng. Nếu nàng mặc nội y sexy, vậy chỉ sợ không còn thời gian ngủ.

Cho nên khi thấy bộ áo ngủ của Đường Vũ Khê, Tùy Qua đã hiểu rõ tình ý của nàng.

Khuya hôm nay, khẳng định không diễn.

- Anh nhìn chằm chằm áo ngủ của em làm chi vậy?

Đường Vũ Khê không chút do dự, trực tiếp kéo mền, còn chủ động dựa vào ngực Tùy Qua, sau đó gối đầu lên cánh tay hắn.

Động tác như vậy thật giống “lão phu lão thê” đã nhiều năm.

Nhưng trên thực tế ngay cả đôi môi nàng hắn cũng chưa chạm qua.

Nhưng khi Đường Vũ Khê dựa vào người hắn, Tùy Qua phát hiện tay chân nàng có chút lạnh lẽo. Hơn nữa nàng vừa tắm xong, có thể biết công năng trái tim của nàng đã suy nhược tới mức độ nào.

Tùy Qua thật đau lòng xoa tay chân cho nàng ấm lại, thậm chí còn truyền chân khí cho nàng.

- Thật tốt.

Đường Vũ Khê hạnh phúc mỉm cười:

- Tiểu sơ nam đúng là hỏa khí vượng, dựa vào chẳng khác gì một bếp lò.

- Anh không phải bếp lò.

Tùy Qua cười nói:

- Anh là núi lửa…không, là thùng thuốc súng. Một khi dẫn bạo sẽ không thể vãn hồi.

- Nếu anh là thùng thuốc súng, em chính là chuyên gia gỡ mìn, trực tiếp đem anh phế bỏ.

Đường Vũ Khê cười nói.

- Anh cũng cảm thấy thật tốt.

Tùy Qua nói:

- Không nghĩ tới anh có cơ hội ôm cô gái xinh đẹp như vậy.

- Vậy anh cứ tiếp tục ôm đi, bởi vì em muốn ngủ đây.

Đường Vũ Khê ngáp dài, nhắm mắt lại an ổn đi vào giấc ngủ.

Nhìn thấy nàng ngủ thật an bình, trong lòng Tùy Qua làm gì còn “ý xấu”, chỉ nhẹ nhàng chuyển cánh tay ôm chặt lấy nàng.

Mưa gió rền vang, vẫn tiếp tục hạ xuống.

Lúc này ở trong một phòng gần bên, ngọn đèn vẫn sáng.

Dương Lỵ Lỵ ngắm nhìn mưa đêm ngoài cửa sổ, trong tay cầm một ly cà phê.

Tối nay nàng không lòng dạ nào đi vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau.

Mưa rốt cục ngừng lại.

Tùy Qua đứng bên cửa sổ, nhìn thấy Dương Lỵ Lỵ đi ra khỏi nhà gỗ, hình như chuẩn bị rời đi.

- Nàng muốn đi? Đi đưa tiễn đi.

Lúc này Đường Vũ Khê nói.

- Em đã tỉnh?

Tùy Qua quay đầu lại hỏi.

- Phải.

Đường Vũ Khê vươn vai:

- Trong khoảng thời gian này chưa từng được ngủ an ổn như vậy đâu.

- Nói như vậy bạn trai thực tập như anh còn không tệ?

Tùy Qua cười nói:

- Vậy khi nào có được đãi ngộ chuyển chính thức đây?

- Còn phải chờ đợi quan sát đâu.

Đường Vũ Khê nói:

- Muốn đưa tiễn thì nhanh chóng đi thôi, bằng không sẽ muộn.

- Anh đi đây.

Tùy Qua đồng ý.

Bởi vì hắn cảm thấy được nếu mình quá khắc ý “tránh hiềm nghi”, ngược lại càng làm Đường Vũ Khê thêm nghi ngờ. Trước đó có chút duyên phận sương sớm với Dương Lỵ Lỵ, Tùy Qua cảm thấy không nên để Dương Vũ Khê hay biết. Kỳ thật hắn suy nghĩ quá nhiều, với tình huống hiện tại của Đường Vũ Khê, làm sao để ý tới những việc mờ tối kia, huống chi giữa hắn cùng Dương Lỵ Lỵ cũng chưa phát sinh quan hệ gì thực tế.

Nhìn thấy Tùy Qua đến đưa tiễn, biểu tình Dương Lỵ Lỵ có chút vui vẻ.

Hai người dọc theo thềm đá chậm rãi đi xuống dưới.

- Hết mưa rồi.

Dương Lỵ Lỵ chợt cười cười:

- Ngay cả ông trời cũng chiều hai người, có thể biết hai người thật sự là trời sinh một đôi.

- Nếu như là trời sinh một đôi, sẽ không gây sức ép chúng tôi như vậy.

Tùy Qua ám chỉ bệnh của Đường Vũ Khê.

Lúc này Dương Lỵ Lỵ cũng nhớ tới Đường Vũ Khê bị bệnh nan y, diễn cảm biến thành thương hại, nói:

- Đừng lo lắng, tôi nghĩ Đường tiểu thư nhất định không có việc gì, hai người nhất định sẽ ở cùng một chỗ.

- Cảm ơn lời chúc may mắn của cô.

Tùy Qua nói:

- Cảm ơn cô giúp tôi tìm được nàng. Kỳ thật lần này có thể tìm được nàng tôi cũng đã rất vui vẻ.

- Tôi là hướng dẫn viên anh đã thuê mướn, đây là việc bổn phận mà thôi.

Dương Lỵ Lỵ nói.