Y Tiên Thiểu

Chương 231: Đại giới giả vờ (1)




- Một chút mật hoa thì có thể làm phụ nữ thành xinh đẹp? Đừng gạt tôi!

Trầm Quân Lăng không tin tưởng.

- Sự thật là như thế.

Tùy Qua khẳng định nói.

- Phấn hoa của Nhân Mộc thần kỳ như thế. Có thể giúp phụ nữ sau khi sử dụng càng thêm “phụ nữ”!

- Như vậy nếu bị đàn ông dùng thì sao?

Trầm Quân Lăng hỏi.

- Đàn ông dùng thì sẽ biến thành…

Tùy Qua nói tới đây, đột nhiên ngừng lại, bởi vì hắn chợt nghĩ tới Lam Lan.

Đáng thương cho Lam đại chủ trì, thiên sinh lệ chất, xinh đẹp như hoa, làm cho Tùy Qua đồng học rất có hảo cảm, đáng tiếc nàng lại là bách hợp, đây cơ hồ biến thành tâm bệnh của Tùy Qua đồng học, cũng làm cho hắn càng lúc càng xa rời Lam Lan. Hiện giờ có được gốc Nhân Mộc này, chỉ cần lấy được mật hoa, phối chế cùng dược thảo khác, hẳn là có thể chữa khỏi “bệnh” chỉ thích nữ tính của Lam Lan, để nàng biến thành nữ nhân chân chính.

Đây thật sự là thuốc hay trời cho!

Vừa nghĩ tới đây Tùy Qua chợt kích động.

- Không cho phép anh ngồi bên cạnh tôi còn nghĩ tới cô gái khác!

Trầm Quân Lăng đột nhiên bão nổi.

- Bằng không để anh đi bộ trở về!

- Di, làm sao cô biết tôi đang nghĩ tới người khác?

Tùy Qua nghi hoặc hỏi.

- Bởi vì vừa rồi anh cười thật tiện!

- Chẳng lẽ tôi nghĩ tới cô không thể cười sao?

- Nếu anh nghĩ tới tôi, cũng không phải cười tiện như vậy.

- Vậy thì cười kiểu nào?

- Cười khổ!

Đối với Trầm Quân Lăng, trong lòng Tùy Qua dấy lên vô số dấu hỏi.

Đông dược thế gia?

Chỉ sợ không đơn giản như vậy.

Cho dù Tùy Qua cũng biết Trầm Quân Lăng tiếp cận hắn là có mục đích nào đó, nhưng hắn không cảm giác được nàng có ác ý.

Chính vì như thế hắn cũng không truy hỏi bí mật của nàng.

Có đôi khi phụ nữ có chút bí mật ngược lại càng thêm có lực hấp dẫn.

Nhưng việc khẩn cấp trước mắt chính là đề cao Nhân Mộc đi ra.

Nhân Mộc trồng trong bồn cảnh, có thể là Nhân Mộc chân chính, là trung phẩm linh thảo hàng thật giá thật. Chẳng qua bởi vì không được linh khí tẩm bổ, cho nên gốc Nhân Mộc này vẫn chỉ là một gốc cây giống, cơ hồ chưa từng sinh trưởng. May mắn chính là thổ nhưỡng trong chậu hoa chính là linh nhưỡng, cho nên mới giúp gốc Nhân Mộc kia may mắn tồn tại được nhiều năm, nếu là thổ nhưỡng bình thường, chỉ sợ đã chết từ lâu, không cơ hội rơi xuống trong tay Tùy Qua.

Gốc Nhân Mộc này không chỉ có thể chữa bệnh cho Lam Lan, hơn nữa ngày sau còn có được thật nhiều diệu dụng.

Nhắc tới nhiều ít nhờ có Trầm Quân Lăng, nếu không nhờ nàng đưa Tùy Qua đến thăm phường thị cổ quái như thế, chỉ sợ Tùy Qua còn chưa có vận khí tốt như vậy, mua được gốc Nhân Mộc này.

Theo ý nào đó mà nói, Trầm Quân Lăng đúng thật là có tướng vượng phu ích tử.

Nếu cưới cô gái như vậy, hơn phân nửa vận thế sẽ xoay chuyển mà lên, khi đó vận may phát tài phúc vận sẽ cuồn cuộn mà đến.

Nhưng không cần nói đâu xa, chỉ sợ đạo khảm ở Đường Vũ Khê cũng không dễ dàng bước qua.

Nhưng khi nhìn thấy Trầm Quân Lăng, một vưu vật tuyệt sắc như vậy, nếu tiện nghi cho người khác Tùy Qua cảm thấy vạn phần không cam lòng.

- Tới trường học, nhanh xuống xe đi, ngây ngốc làm chi.

Trầm Quân Lăng đột nhiên nói.

Lúc này Tùy Qua mới ý thức được đã đi tới gần cổng hiệu khu Phát Phong.

- Lưu số điện thoại đi.

Tùy Qua đang định xuống xe, chợt quay đầu lại nói:

- Lần sau nếu còn muốn đi phường thị đào bảo, cũng tốt có người dẫn đường.

- Tôi nhớ được trước kia đã gọi điện thoại cho anh, anh không lưu lại dãy số của tôi?

Trầm Quân Lăng hỏi, ngữ khí thật bình tĩnh, nhưng giấu diếm sát khí, tựa hồ đang thầm trách thằng nhãi Tùy Qua không để tâm đến nàng.

- Có lưu số. Nhưng số điện thoại của cô vì sao gọi không được đây?

Tùy Qua buồn bực nói.

Trầm Quân Lăng đột nhiên nở nụ cười, cười run rẩy cả người.

Tùy Qua có chút khó hiểu.

Sau một lát, Trầm Quân Lăng ngừng cười nói:

- Tôi rốt cục tin tưởng anh thật sự gọi điện thoại cho tôi.

- Sao lại thế này?

Tùy Qua càng thêm nghi hoặc.

Trầm Quân Lăng giảo hoạt nói:

- Khi tôi muốn tìm người, đều có thể tìm tới. Nhưng khi người khác tìm tôi, lại tìm không thấy. Cho nên mỗi khi tôi gọi điện cho người khác, đều sẽ dùng thẻ lâm thời. Sau khi gọi xong, lập tức vứt sang một bên.

- Xin hỏi Trầm tỷ, vì sao cô lại có sở thích cổ quái như vậy đây?

Tùy Qua hỏi.

- Cảm giác thần bí.

Trầm Quân Lăng nói:

- Đàn ông các anh đều là kẻ đê tiện. Càng là thần bí, càng xa cách, các anh lại càng nghĩ tới người ta, đúng không?

- Hắc…tôi thích thần bí, nhưng không phải đồ đê tiện.

Tùy Qua cười nói.

- Miệng không thật lòng.

Trầm Quân Lăng nói:

- Nhưng ai bảo anh lại làm tôi thích đâu. Tôi lưu một dãy số có thể liên hệ suốt 24 tiếng cho anh. Nhưng để ý lúc gọi cho tôi sẽ bị Đường tỷ của anh phát hiện đó.

- Phát hiện cũng không sao, quan hệ giữa chúng ta thật sự thuần khiết, vượt qua thử thách.

Tùy Qua nói.

- Chỉ là tạm thời thuần khiết thôi.

Trầm Quân Lăng thản nhiên cười, lấy ra tờ giấy viết một dãy số di động. Theo sau nàng còn ấn môi lên giấy, lúc này mới đưa cho Tùy Qua.

Tùy Qua cầm tờ giấy bỏ vào ví tiền cẩn thận. Hắn đang định chia tay Trầm Quân Lăng, phát hiện có một đám người có ý xấu vây quanh. Một người bên trong chính là Lăng Chí Nam. Xem ra gia đình tiểu tử này thật có tiền, có thể rời khỏi cục công an nhanh như vậy.

Trả thù sao?

Loại tình huống này đã thật rõ ràng.

Đối phương là con trai của thôn trưởng, là con nhà giàu, trước đó bị Tùy Qua tát tai, ngay bạn gái cũng bị Trầm Quân Lăng đánh, tổn hại hết mặt mũi, hắn cảm thấy nếu không tìm về mặt mũi sau này không biện pháp lăn lộn trong Đông Giang. Cho nên người này lập tức tụ tập tiểu lưu manh ở các thôn chuẩn bị đi tìm Tùy Qua báo thù rửa hận.

Lúc này hai mươi người lập tức xông tới.

Hơn nữa nhìn tư thế của bọn hắn, trong người cất giấu cây sắt, hay dao gì đó, hiển nhiên đều không phải người lương thiện.

Nhiều người, khí thế thật đủ.

Trên mặt Lăng Chí Nam tuy còn có chút sưng đỏ, nhưng vênh váo tự đắc, đi tới trước mặt Tùy Qua, nghênh ngang nói:

- Tiểu tử, mày không nghĩ tới lão tử rất nhanh đã đi ra rồi đi! Nói cho mày biết, lão tử có rất nhiều tiền, có thể mời luật sư, có thể nộp tiền phí bảo lãnh. Loại tiểu tử nghèo như mày muốn đấu với tao, quả thật là muốn chết!

- Tao thật đúng là không nghĩ tới đâu.

Tùy Qua thản nhiên nói:

- Xem ra mày bị giáo huấn còn chưa đủ đi.

- Giáo huấn? Mày còn muốn giáo huấn tao sao?

Lăng Chí Nam cười lạnh nói:

- Vậy cũng phải hỏi xem những huynh đệ này của tao có đáp ứng hay không. Cho dù mày đánh giỏi, nhiều người như vậy mày đánh được mấy người?

- Nhiều người có thể hung hăng càn quấy sao?

Tùy Qua hỏi:

- Đừng giả vờ giả vịt trang bức, sẽ bị sét đánh.

- Con mẹ nó mày là đồ ngốc sao! Đầu năm nay đương nhiên là nhiều người càng hung hăng càn quấy, ai còn lưu hành đơn đả độc đấu ah!

Lăng Chí Nam nhìn Tùy Qua mắng:

- Đồ ngốc, mày nhớ rõ ràng cho tao, lão tử chính là Đặng Bân của thôn Sa Hà, nhớ kỹ!