Y Tiên Thiểu

Chương 233: Nước sông cuồn cuộn




Trầm Quân Lăng lại nói:

- Còn có một điều kiện đáng sợ hơn, gia tộc trở thành thành viên phường hội, chí ít có một cao thủ tiên thiên kỳ trấn thủ. Nếu gia tộc không có cao thủ tiên thiên kỳ, sẽ lập tức bị hủy bỏ tư cách!

- Tiên thiên kỳ!

Tùy Qua lại rung động.

Làm người tu hành, Tùy Qua hiểu thật rõ tiên thiên kỳ ý vị như thế nào. Ở trong mắt người tập võ, tiên thiên kỳ như võ lâm thần thoại. Mà đối với người tu hành, tiên thiên kỳ là bia tu đạo, là bước đầu tiên. Từ luyện khí kỳ đến tiên thiên kỳ, là một khe rãnh khó thể vượt qua.

Nhất là hôm nay nhân gian thiếu hụt linh khí, quá xem trọng vật chất, muốn tiến vào tiên thiên kỳ càng thêm ít ỏi.

Nhưng người tu hành tiên thiên kỳ xem như tồn tại cực kỳ cường đại.

Có thể nói thế này, mười người tu hành luyện khí trung kỳ có thể chống lại một luyện khí hậu kỳ. Mà một trăm luyện khí hậu kỳ cơ hồ khó có khả năng đánh bại một tiên thiên kỳ, càng không nói tới muốn giết chết.

Tiên thiên kỳ, bao hàm một chữ “thiên”, bởi vì thực lực đã vượt qua nhân loại bình thường, đạt tới thiên nhân cảnh giới. Tuy rằng thân thể vẫn là người phàm, nhưng có được năng lực cảm ứng cùng sử dụng lực lượng thiên địa.

Cho nên khi đối mặt tiên thiên cường giả, không chỉ đối mặt một người, mà là cả thiên địa.

Sức người dù mạnh mẽ, làm sao có thể đối kháng cùng thiên địa?

Người luyện võ, người tu hành đều hiểu được đạo lý này. Cho nên Tùy Qua mới kinh ngạc như thế.

Thử nghĩ thành viên Hoa Hạ y dược phường hội đều là cao thủ tiên thiên, thực lực này thật sự rất khổng lồ, khổng lồ khó thể tưởng tượng, khó thể phỏng chừng.

- Khó trách bọn hắn có thể đi thu “phí bảo hộ” khắp nơi.

Tùy Qua cười khổ nói.

Hoa Hạ y dược phường hội mới mở miệng liền đòi công ty Hoa Sinh giao ra một phần tư lợi nhuận một năm, quả nhiên là công phu sư tử ngoạm. Nhưng đối phương đích thật là một đầu sư tử khổng lồ, mà nhóm người Tùy Qua ở trước mặt bọn hắn chỉ là tiểu dê béo đợi làm thịt mà thôi.

- Đúng vậy, bởi vì bọn hắn có thực lực này!

Trầm Quân Lăng thở dài:

- Mặc dù là thành viên gia tộc hàng năm vẫn phải giao nộp lợi nhuận cho phường hội.

- Ngay cả người mình cũng thu, không khỏi quá đen đi.

Tùy Qua nói:

- Chẳng lẽ làm thành viên phường hội cũng chỉ có chút ưu đãi được “giảm thuế” hay sao?

- Chuyện cụ thể thì tôi không rõ ràng lắm. Dù sao tôi cũng không phải cao thủ tiên thiên, chủ yếu không có cơ hội tiếp xúc tới người của phường hội. Nhưng phường hội cường đại là chuyện không thể nghi ngờ.

Trầm Quân Lăng nói.

- Ai, thực sự không nghĩ tới những cao thủ tiên thiên kỳ kia cũng tham lam như thế.

Tùy Qua khẽ thở dài, vốn tưởng rằng cao thủ tiên thiên đều là “thế ngoại cao nhân”, không hỏi thế sự, vô khiên vô quải, nhưng đây chỉ là những ý nghĩ tưởng tượng hoặc bịa đặt mà thôi.

- Dù là thần tiên cũng không tự chủ được lòng tham, huống chi chỉ là người phàm.

Trầm Quân Lăng nói, sau đó nhìn Tùy Qua:

- Không phải chính anh cũng rất tham lam sao?

- Tôi tham lam? Tôi tham cái gì?

Tùy Qua ngẩng đầu ưỡn ngực, giả bộ làm ra bộ dạng chính nghĩa lẫm nhiên.

- Anh tham rất nhiều thôi. Sắc đẹp, anh có tham hay không? Tiền tài, anh có tham không? Danh lợi cùng tu vi, có không? Còn nữa, tham niệm trường sinh bất lão, anh có hay không?

Trầm Quân Lăng ép hỏi.

- Tôi thừa nhận, tôi tham sắc đẹp.

Tùy Qua đáp:

- Nhưng những thứ còn lại tôi chưa đến nỗi chấp nhất như thế.

- A…anh đúng là một người thành thật.

Trầm Quân Lăng cười nói:

- Anh xem đi, trong lòng mỗi người đều có dục vọng, đều có tham niệm, cho nên những cao thủ kia tham lam là chuyện bình thường. Hơn nữa thân ở địa vị càng cao, dục vọng nắm quyền lợi trong tay càng mạnh mẽ.

- Bọn hắn muốn nắm trong tay cái gì?

Tùy Qua hỏi.

- Chẳng lẽ anh còn không rõ sao.

Trầm Quân Lăng nói:

- Người của quyền lực thế tục nắm đại bộ phận vận mệnh trong tay, khiến cho họ lao động cho mình, kiếm tiền cho họ. Nhưng những người này cũng không thể nắm được trong tay chính là sinh lão bệnh tử, đây là vận mệnh mà họ không thể khống chế. Mà Hoa Hạ y dược phường hội lại nắm được sinh lão bệnh tử trong tay, vì vậy người của quyền lực thế tục phải dựa vào bọn hắn.

- Hiểu được rồi.

Tùy Qua nói:

- Nguyên lai những người này là muốn ở sau màn nắm thế giới này trong tay.

- Đúng vậy. Anh nên biết người của quyền lực thế tục sợ hãi nhất là thứ gì. Mà Hoa Hạ y dược phường hội lại bắt được nhược điểm của bọn họ, cho nên có thể dễ dàng vơ vét của cải, có thể nắm thế giới này trong tay.

Trầm Quân Lăng nói:

- Nếu anh hiểu được đạo lý này, cũng hiểu được sự cường đại của bọn hắn, đừng hành động thiếu suy nghĩ, biện pháp tốt nhất trước mắt chính là ngoan ngoãn “cống nạp”. Nếu không chỉ sợ rước lấy phiền phức không tưởng được.

- Nhưng mà…tôi đã cho người bắt tay đi điều tra Hoa Hạ y dược phường hội!

Sắc mặt Tùy Qua trắng bệch nói. Theo chỉ thị của hắn, Sơn Hùng đã đi những nhà xưởng chế dược khác điều tra tin tức về phường hội này. Nếu phường hội kia thật sự có được lực cường đại như lời của Trầm Quân Lăng, như vậy chỉ sợ Sơn Hùng dữ nhiều lành ít.

- Cái gì!

Trầm Quân Lăng hoảng sợ nói:

- Như vậy thật phá hủy!

Tùy Qua lòng như lửa đốt, nhanh chóng lấy di động gọi cho Sơn Hùng.

Không thể chuyển được!

Trong ngực Tùy Qua như bị người đánh một quyền, không còn chút huyết sắc, mơ hồ cảm giác Sơn Hùng đã bị mình hại chết.

Nếu thật là như thế, hắn làm sao đi đối mặt với Quách lão thái đây?

Vị lão thái thái này chỉ có một mình Sơn Hùng là người thân đâu.

Nghĩ tới những việc này, trong lòng hắn dị thường thống khổ, hung hăng giẫm mạnh một cước lên tảng đá.

Ca sát!

Tảng đá nhất thời bị một cước của hắn giẫm thành bột phấn.

- Tùy Qua! Anh bình tĩnh một chút!

Trầm Quân Lăng vội vàng nhắc nhở:

- Có lẽ sự tình không nghiêm trọng như anh đã nghĩ.

- Hùng ca, anh yên tâm, nếu như anh thật sự xảy ra điều gì ngoài ý muốn, tôi chắc chắn xem mẹ của anh là mẹ của mình, phụng dưỡng bà tới lúc lâm chung. Không quan tâm đối thủ có bao nhiêu cường đại, thù này tôi nhất định sẽ báo cho anh!

Trong lòng Tùy Qua thầm thề.

Biết được Sơn Hùng có thể đã gặp bất trắc, Tùy Qua không còn chút hứng trí thưởng thức cảnh hoàng hôn cùng Trầm Quân Lăng.

Sau khi quay về trường học, Tùy Qua đem Nhân Mộc trồng vào trong linh điền, sau đó dùng linh ngọc ngàn năm đề cao.

Tuy lần này Sơn Hùng có thể gặp bất trắc, nhưng đã biết một ít nội tình của Hoa Hạ y dược phường hội, đối với Tùy Qua mà nói chính là tin tức trọng yếu. May mắn lần này chỉ dùng Đế Ngọc Cao đi “thử nước”, hơn nữa đầm nước còn sâu như thế, không nghĩ tới sẽ có thể làm người chết đuối, nếu Tùy Qua một lần đưa ra Bồi Nguyên Cao, Cố Nguyên Hoàn, Tinh Nguyên Đan hơn nữa Ngũ Tạng Bổ Thiên Dịch, chỉ sợ hiện tại hắn đã chết. Dù phường hội kia không xuất thủ đối phó hắn, nhưng những thành viên kia đây? Gia tộc có cao thủ tiên thiên kỳ trấn thủ, muốn đoạt linh thảo cùng phối phương linh dược trong tay Tùy Qua còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay?