Y Tiên Thiểu

Chương 29: Cửu Diệp Huyền Châm Tùng (1)




- Cỏ dại ca, đi thôi. 

Cho đến khi Hứa Hành Sơn vỗ vai Tùy Qua, hắn mới phục hồi tinh thần, trong đầu vẫn in đậm nụ cười rạng rỡ của Đường Vũ Khê.

Chẳng lẽ, đây chính là cảm giác mối tình đầu?

Nếu quả thật như vậy, mối tình đầu của bạn học Tùy Qua, tựa hồ cũng muộn hơn người khác.

- Xin chờ một lát....

Lúc này, Lý Minh Ý vẫn ở trong phòng bệnh bỗng nhiên mở miệng, vẻ mặt âm tình bất định, sau đó hắn tựa hồ hạ quyết tâm, bái Tùy Qua một cái thật sâu: 

- Thật xin lỗi, Tùy tiên sinh. Lúc trước tôi quả thật có hoài nghi và thành kiến với thuốc dán của ngài, đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, hi vọng ngài tha lỗi. 

- Được rồi, tôi cũng không để ý. 

Tùy Qua xem thường nói, hắn căn bản không quan tâm đến Lý Minh Ý.

- Tôi còn một thỉnh cầu, hi vọng Tùy tiên sinh có thể đáp ứng. 

Lý Minh Ý lại nói.

- Nói đi. 

Tùy Qua mạnh tự kềm chế ở tính tình.

- Hi vọng Tùy tiên sinh bất kể hiềm khích lúc trước, có thể đưa cho tôi hai miếng cao dán, mẫu thân của tôi thật ra cũng bị bệnh phong thấp. 

Lý Minh Ý nói.

- Đưa? Mặt mũi ngươi cũng không lớn như vậy! 

Tùy Qua thầm cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài miệng cười nói: 

- Đưa ngài hai miếng thuốc dán thật ra cũng không sao, nhưng ngài cũng không thể khiến tôi hao vốn? Thuốc dán của tôi giá vốn năm trăm, hai miếng một ngàn đồng. 

Trong mắt Lý Minh Ý hàn quang chợt lóe, sau đó mỉm cười lấy ví ra, rút từ bên trong ra một ngàn đồng đưa cho Tùy Qua.

Tùy Qua hớn hở nhận lấy, ném hai miếng thuốc dán cho Lý Minh Ý, sau đó đưa mắt ngầm nói với Đường Vũ Khê: 

- Thấy chưa, thuốc dán của tôi cũng không phải loại chín đồng chín là có thể mua được . 

Đường Vũ Khê bĩu môi, nhưng không nói gì.

Hứa Hành Sơn ở trong một khu biệt thự cách giáo khu không xa, dựa vào rừng núi, hoàn cảnh sinh thái tự nhiên xung quanh vô cùng tốt, đây đại khái cũng là nguyên nhân Hứa Hành Sơn lựa chọn chỗ này làm nơi dưỡng lão.

Nhận được lời mời nhiệt tình của Hứa Hành Sơn, Tùy Qua đến nhà Hứa Hành Sơn làm khách.

Thật ra, cho dù Hứa Hành Sơn không nhiệt tình mời, Tùy Qua cũng quyết định mặt dày đến một chuyến, nhất định có thể gia tăng cơ hội gặp gỡ Đường Vũ Khê, hơn nữa nếu tạo dựng được quan hệ tốt với Hứa Hành Sơn, hiển nhiên sẽ rất có tác dụng.

Hứa Hành Sơn tựa hồ là một người yêu hoa, trước cửa hay sau lưng biệt thự đều là vườn hoa. Ấn tượng của hắn đối với bạn học Tùy Qua tựa hồ không tệ, cho nên sau khi mời về nhà, việc làm đầu tiên chính là dẫn Tùy Qua đi thưởng thức hoa viên của hắn, Đường Vũ Khê cũng đành phải đi theo.

Hứa Hành Sơn hiển nhiên đã tốn không ít tiền của và công sức vào hoa viên của mình, thậm chí còn có chút xa hoa: toàn bộ kết cấu inox, máy quang hợp ánh sáng công nghệ cao, máy điều khiển độ ẩm tự động. . . Chi phí tuyệt đối đắt giá hơn đồ dùng và thiết bị trong nhà hắn.

Trong vườn hoa của Hứa Hành Sơn, phần lớn đều là hoa cảnh và bồn cảnh, còn có một số loại thực vật dây leo. Nhìn các chủng loại hoa cỏ, chứng tỏ hắn căn bản không còn làm nghiên cứu nông nghiệp nữa, hoàn toàn nhàn hạ thoải mái.

- Tiểu Tùy, tôi biết cậu có một tước hiệu là "cỏ dại ca", điều này nói rõ cậu làm vườn nuôi cảnh rất có bản lĩnh. 

Hứa Hành Sơn nói: 

- Cậu nói xem, những hoa cảnh này của tôi trồng như thế nào đây? 

- Chuyện này. . . Ngài nói thật hay nói đùa? 

Tùy Qua hỏi.

- Đương nhiên là thật. 

Hứa Hành Sơn nói: 

- Lão đầu tử này không phải loại người chỉ thích nghe nịnh nọt. 

- Vậy tôi cứ việc nói thẳng rồi. 

Tùy Qua nói: 

- Trong mắt tôi, số hoa cảnh ngài trồng thật sự không ra gì. 

- Anh nói nhảm!

Đường Vũ Khê vội vàng phản bác: 

- Ông ngoại tôi là chuyên gia nông nghiệp đứng đầu cả nước, hoa cảnh trồng được không ra gì là sao! 

Tùy Qua cười nói: 

- Kiến thức chuyên nghiệp của Hứa giáo sư, đương nhiên không cần chất vấn, cũng khiến tôi rất kính nể. Nhưng làm vườn trồng cây và đào tạo, trồng trọt cây nông nghiệp là hai chuyện khác nhau, Hứa giáo sư làm vườn trồng cảnh nhất định chưa được mấy năm. Trạng thái sinh trưởng của những hoa cảnh này, trong mắt tôi, chỉ có thể xem là tài nghệ rất bình thường. 

- Tốt! 

Hứa Hành Sơn sảng khoái nói: 

- Tiểu tử cậu không tệ, dám nói thật với tôi. Lúc trước những học sinh, bằng hữu của tôi tới đây, tôi biết bọn họ chỉ nói những lời dễ nghe, thật ra ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy những hoa cảnh này chưa ra hình dáng gì. Tôi so sánh với những hoa cảnh trên thị trường, quả thật không bằng những hoa cảnh người ta trồng. 

- Chuyện này là đương nhiên. 

Tùy Qua nói: 

- Hứa giáo sư ngài nên xem qua các loại sách hướng dẫn chăm sóc hoa cảnh, có kiến thức lý luận phong phú rất tốt, nhưng kiến thức không thể thay thế được kinh nghiệm, ngài muốn trồng hoa đẹp, còn phải tích lũy thêm kinh nghiệm mới được. 

- Đúng vậy, kiến thức không thay thế được kinh nghiệm. 

Hứa Hành Sơn gật đầu, sau đó nói: 

- Nào, tới đây xem bảo bối của tôi.

Bảo bối mà Hứa Hành Sơn nói, thật ra chính là một chậu hoa cúc. Hắn dẫn Tùy Qua tới trước một giàn hoa bằng gỗ rất tinh xảo, trên giàn hoa được đặt chỉnh tề mười mấy bồn hoa cúc, những bông hoa cúc này sinh trưởng cũng không tệ, có một số đã ra nụ. Nhưng bồn hoa cúc cao nhất trên giàn hoa lại có chút không ổn, mặc dù đã mọc ra một nụ hoa đan xen bạch hồng lớn khoảng ngón cái, nhưng nụ hoa còn chưa nở rộ đã có vẻ héo rũ, thân hoa phía dưới cũng hơi cong, toàn bộ phiến lá đều có vẻ ỉu xìu.

- Ài, một lão bằng hữu nghe nói bây giờ tôi thích trồng hoa nuôi cỏ, đặc biệt gửi qua bưu điện cho tôi mấy hạt giống hoa cúc, kết quả trồng thành công được một cây. Cây sắp sửa nở hoa, chỉ chớp mắt lại có vẻ bệnh, giống như không sống nổi. Mà tôi lại hẹn mấy người bạn trong giới khoa học một thời gian ngắn nữa tới thưởng cúc, nếu chậu cây này cũng chết, vậy thì không còn ý nghĩa gì nữa rồi. 

Vuốt chậu hoa, Hứa Hành Sơn đau lòng nói.

Tùy Qua nhìn kỹ gốc hoa cúc này, kinh ngạc nói: 

- Ồ, đây không phải là "Đan Phượng Ẩm Tuyết" cúc của Hoàng Sơn sao? Không ngờ, bây giờ vẫn còn có. 

Lúc này đến phiên Hứa Hành Sơn kinh ngạc. Tùy Qua chỉ nhìn mấy lần, đã nhận ra đây là tuyệt phẩm "Đan Phượng ẩm tuyết" trong cúc, quả nhiên không đơn giản. Phải biết rằng, loại hoa cúc này, chỉ sinh trưởng trên vách núi hiểm trở của Hoàng Sơn, kiêu ngạo uống sương tuyết, nghe đồn đã tuyệt chủng. Rất nhiều người đừng nói là gặp qua, sợ rằng ngay cả nghe nói cũng chưa từng nghe thấy. Ngay cả khi gốc hoa cúc này nở hoa, cũng không có mấy người nhận ra. Hứa Hành Sơn muốn mời bằng hữu tới thưởng cúc, vốn là tính toán để cho các bằng hữu phán đoán lai lịch của loại hoa cúc này, làm trò tiêu khiển.

Hứa Hành Sơn nào biết rằng, trong Thần Nông tiên thảo bí quyết có một loại thuật pháp tên là "Linh thảo tứ chẩn thuật", có thể chẩn đoán được tập tính, dược tính, linh tính và bản tính của bất kỳ loại cỏ cây nào, thậm chí dựa vào môn thuật pháp này, có thể bồi dưỡng một số cỏ dại, dược thảo có linh tính thành linh thảo chân chính.