Y Tiên Thiểu

Chương 290: Lo lắng của Thẩm Thái Sùng (1)




- Đúng vậy. Đều tại chúng ta vô dụng, trong mấy huynh đệ không có người nào có thể đột phá Tiên Thiên bí cảnh, nếu cứ tiếp tục như vậy..., sợ rằng tiền đồ của Thẩm gia . . . lờ mờ!

Thẩm Thiên Du lo lắng nói.

- Được rồi, nếu lão gia tử đã đưa ra quyết định, như vậy bên Tống gia chỉ có thể từ chối nhã nhặn thôi.

Thẩm Thiên Phách lại nói:

- Hi vọng tiểu tử kia thật sự là một khối ngọc thô, chớ để chúng ta thất vọng!

Thẩm Thiên Phách mới vừa nói xong, lúc này thê tử Tiêu Khanh Quân liền đi tới.

Thẩm Thiên Du tựa hồ có chút kiêng kỵ nhị tẩu, cho nên vội vàng mượn cớ vọt đi.

Thẩm Thiên Phách nhìn thê tử, không khỏi nhíu mày, nói:

- Khanh Quân, em làm gì vậy?

Trong tay Tiêu Khanh Quân mang theo một cái thùng giữ ấm, nói:

- Con rể ta đâu?

- Con rể?

Thẩm Thiên Phách thật là dở khóc dở cười:

- Ai là...con rể của em?

- Chính là tiểu tử tên là Tùy Qua.

Tiêu Khanh Quân nói:

- Thiên Phách, thật ra tiểu tử kia không tồi. Anh nhìn xem, mặc dù dáng người bình thường, nhưng công phu không tệ, ngay cả lão gia tử cũng để mắt, hơn nữa xuất thủ cũng hào phóng, đối với Lăng nhi cũng rất tốt. Theo em thấy, cũng không cần lựa chọn nhiều làm gì, dứt khoát gả con bé cho tiểu tử này được rồi, em muốn bế cháu ngoại sớm. . .

- Ài, Lăng nhi còn nhỏ tuổi, em gấp cái gì!

Thẩm Thiên Phách không vui nói, bởi vì đám hỏi với Tống gia thất bại, dù thế nào cũng cảm thấy tiểu tử này không thuận mắt. Nhưng, Thẩm Thiên Phách cũng rất cưng chiều thê tử, cho nên không đành lòng nói nặng.

Nhưng Tiêu Khanh Quân hiển nhiên là trượng mẫu nương nhìn con rể, càng nhìn càng hợp nhãn, lại nói:

- Cái gì còn còn nhỏ tuổi. Ban đầu khi em lấy anh, còn chưa đầy mười tám tuổi, làm sao anh không cảm thấy em còn nhỏ tuổi? Còn luôn miệng thúc dục em lấy sớm một chút. . .

Thẩm Thiên Phách trực tiếp im lặng, nói:

- Chuyện năm xưa em nhắc lại làm gì, không sợ người khác chê cười! Ngoài ra tiểu tử kia và Lăng nhi còn không biết sẽ thế nào?

- Còn thế nào?

Tiêu Khanh Quân nói:

- Em thấy anh chính là vẫn nghĩ đến tiểu tử Tống gia, thật ra tiểu tử kia có gì tốt, đơn giản chính là dáng vẻ hơi được một chút, gia thế tốt một chút. Nếu bàn về công phu, còn không bằng con rể nhà ta, bàn về xuất thủ, cũng không rộng rãi bằng con rể, đơn giản chính là ỷ vào danh tiếng Tống gia mà thôi.

Nói tới đây, Tiêu Khanh Quân lại hạ giọng nói:

- Huống chi, con rể ta thật tốt, còn đặc biệt chuẩn bị cho em một gốc cây dã sơn sâm, kéo dài tuổi thọ, dưỡng đẹp.

- Hắn cũng tặng một gốc cây dã sơn sâm cho em sao?

Thẩm Thiên Phách ngạc nhiên nói, nghĩ thầm tiểu tử này thật đúng là hào phóng. Nếu như không phải bởi vì vào trước là chủ, sợ rằng Thẩm Thiên Phách cũng cảm thấy tiểu tử này coi như không tệ.

- Dĩ nhiên.

Tiêu Khanh Quân nói:

- Cùng không xê xích với dã sơn sâm tặng cho lão gia tử bao nhiêu. Cho nên, em nói con rể chính là tốt, đợi ngày nào đó em chưng ăn, anh cũng ăn một chút, kéo dài tuổi thọ, bồi bổ khí. . .

- Đừng nói nữa.

Thẩm Thiên Phách cắt đứt lời thê tử..., nhìn ba thân ảnh trên núi, như có điều suy nghĩ.

Tiêu Khanh Quân có chút tiếc nuối nói:

- Xem ra chỉ có thể chờ bọn hắn trở lại ăn canh thôi.

Lúc này, Tùy Qua, Thẩm Quân Lăng đi theo Thẩm Thái Sùng lên phía sau núi.

Ngọn núi này tên là "Thiên Thảo phong", danh như ý nghĩa, trên ngọn núi có rất nhiều dược thảo.

Thẩm Thái Sùng chậm rãi bước đi, hỏi Tùy Qua:

- Tiểu Tùy, cậu thấy ngọn núi này của tôi thế nào?

- Nói thật sao?

Tùy Qua hỏi.

- Nói nhảm!

Thẩm Quân Lăng nói:

- Ông nội ta là nhân vật bậc nào, chẳng lẽ cậu còn lo lắng ông sẽ giận cậu sao?

Thẩm Thái Sùng cười ha hả, nói:

- Nha đầu này nói như vậy, vậy bất kể thế nào gia gia cũng không thể tức giận tiểu tử này rồi. Nhưng, Tiểu Tùy, ngươi có ý kiến gì không, cứ trực tiếp nói đi, coi như người trong nhà nói chuyện, không cần lo lắng gì cả.

- Thẩm gia ông nói như vậy, ta an tâm.

Tùy Qua biến "Lão gia tử" thành "Thẩm gia", quả nhiên là xem hắn trở thành người của Thẩm gia, khiến Thẩm Quân Lăng cảm thán, da mặt người này quả nhiên rất dầy. Tùy Qua tiếp tục nói:

- Ngọn núi này, cảnh sắc rất đẹp, linh khí tựa hồ đầy đủ hơn chỗ khác. Nhưng những dược thảo này, cũng chỉ là dược thảo bình thường mà thôi, nhiều lắm là dược hiệu khá hơn các loại dược thảo khác một chút.

- Ngươi có thể cảm giác được linh khí nơi này nồng đậm hơn chỗ khác?

Thẩm Thái Sùng thoáng kinh ngạc.

Bởi vì chỉ có cao thủ Tiên Thiên kỳ, mở ra linh giác, mới có thể cảm ứng được tồn tại của thiên địa linh khí. Còn Tùy Qua, tựa hồ còn chưa đạt tới cảnh giới đó, cho nên Thẩm Thái Sùng mới có nghi ngờ như vậy.

- Không có gì, ta chỉ là mở ra linh giác trước mà thôi.

Tùy Qua nói.

- Rất giỏi!

Thẩm Thái Sùng nói:

- Xem ra, ngươi bước vào Tiên Thiên kỳ, hẳn là không thành vấn đề .

- Chắc chắn!

Tùy Qua đồng học xem ra vẫn không biết khiêm tốn là cái gì.

Thẩm Thái Sùng cười ha ha, nhưng không nói Tùy Qua cuồng vọng.

Bởi vì khi Thẩm Thái Sùng còn trẻ, cũng là một người cuồng vọng như vậy.

Làm cường giả, vốn nên mang theo một luồng ngạo khí, ngạo khí xuất phát từ xương cốt.

- Ngươi có biết linh khí ở đây vì sao nồng đậm hơn nơi khác không?

Thẩm Thái Sùng đột nhiên nói.

- Ta đang muốn thỉnh giáo Thẩm gia.

Tùy Qua nói.

Thẩm Thái Sùng thân là Tiên Thiên cao thủ, lại là một truyền nhân thế gia, Tùy Qua đúng là có rất nhiều vấn đề muốn thỉnh giáo hắn.

- Bởi vì ngọn núi này tuy nhỏ, từng là nơi tiền bối của Thẩm gia thành lập cơ nghiệp. Năm đó, nồng độ linh khí ở đây đâu chỉ mạnh hơn gấp mười lần, thậm chí gấp trăm lần, hơn nữa nơi này còn có một đạo linh tuyền, đây cũng là nguyên nhân tiền bối Thẩm gia lựa chọn thành lập cơ nghiệp.

Thẩm Thái Sùng nói.

- Linh tuyền?

Tùy Qua thầm hoảng sợ. Thiên địa linh khí, phân bổ cũng không phải đồng đều , mà là căn cứ vào thế núi, địa thế biến hóa mà hình thành. Những núi cao, động phủ linh khí hết sức nồng nặc, được gọi là tiên sơn phúc địa, sẽ có cái gọi là linh tuyền tồn tại, linh tuyền là trạng thái "hóa lỏng" của thiên địa linh khí, giống như linh vũ Tùy Qua dùng bát hoang vân vũ đại trận ngưng tụ mà thành.

Bất đồng là, linh tuyền là thiên địa tự nhiên ngưng tụ mà thành, cuồn cuộn không dứt, không phải là thứ "mưa bụi" trong linh điền của Tùy Qua có thể so sánh.

Đáng tiếc là, hiện giờ trên ngọn núi này, hiển nhiên đã không có linh tuyền, nếu không đã không có cảnh tượng như vậy.

Đích xác là rất đáng tiếc. Nếu Tùy Qua có thể làm ra một đạo linh tuyền..., dùng để thúc đẩy linh thảo sinh trưởng thì quá sung sướng, khẳng định hăng hái hơn ngọc tủy ngàn năm.

- Đáng tiếc, người của Thẩm gia hiện giờ càng ngày càng lụi tàn.

Thẩm Thái Sùng lo lắng nói:

- Gia tộc lớn như thế lại không cách nào tạo ra một cường giả Tiên Thiên kỳ. Xem ra mấy năm sau, Thẩm gia sẽ hoàn toàn biến thành gia tộc bất nhập lưu.