Y Tiên Thiểu

Chương 316: Ép cưới




- Ra mặt? Nói đùa gì vậy.

Người kia nói:

- Ta và Bùi Ngọc Trần chỉ có quan hệ xã giao qua loa, làm sao lại thay Bùi gia bọn họ ra mặt. Huống chi, núi dựa sau lưng tiểu tử kia lợi hại như thế, bản thân chính là muốn ra tay, cũng là hữu tâm vô lực. Chẳng qua, không biết đầu sỏ "hiệp hội" nghĩ như thế nào? Hắc, thật là thú vị, nghe nói "hiệp hội" lúc trước còn muốn "thu nạp" tiểu tử kia, kết quả tiểu tử kia không để ý đến. Bây giờ nhìn lại, người ta có núi dựa lớn, cho nên ngay cả "hiệp hội" cũng khó gần.

- Đúng vậy, chuyện này đúng là rất thú vị.

Đạo nhân họ Hàn cười nói:

- Các đầu sỏ hiệp hội làm việc càng ngày càng khoa trương, nhưng lần này, xuất ra một cứng đầu như vậy, không biết bọn họ nên làm gì bây giờ.

- Ta thấy, nhiều lắm là yên lặng theo dõi kỳ biến.

Người kia nói, xuống một con cờ:

- Bùi Ngọc Trần từng nói, sơn trang Bùi gia của bọn họ, cho dù là người tu hành Kết Đan kỳ cũng không thể công phá, ta nghĩ lời ấy không sai. Cho nên, Bùi gia bị diệt, tu vi của người kia hiển nhiên không phải là Kết Đan kỳ, ít nhất cũng là Nguyên Anh kỳ, hắc, thật không ngờ, hiện nay còn có tu vi kinh thế hãi tục như vậy!

- Nguyên Anh kỳ!

Đạo nhân họ Hàn sợ hãi nói:

- Đây chính là nhân vật thần tiên rồi. Tiểu tử kia có nhân vật như thế che chở, đầu sỏ "hiệp hội" chỉ sợ cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, ai nguyện ý đi trêu chọc một siêu cấp cường giả Nguyên Anh kỳ chứ!

- Đúng vậy.

Người nọ lại nói:

- Cho nên, lần này quay lại gia tộc, ta phải nghiêm khắc quản thúc đệ tử, không thể để bọn họ cố ý tìm tiểu tử kia gây phiền toái, để tránh khai ra tai họa bất ngờ.

- Ừ, ta cũng có ý nghĩ như vậy.

Đạo nhân họ Hàn nói:

- Bàn cờ này tạm thời dừng lại. Hiện giờ tâm cảnh đã loạn, sau nửa tháng, lại tiếp tục bàn cờ này.

- Sao vậy?

Người kia nói:

- Ngươi vội vàng trở về ước thúc tộc nhân nhanh như vậy sao?

- Đây là thứ nhất.

Đạo nhân họ Hàn nói:

- Thứ hai, ta muốn tự mình đi điều tra một số tin tức, biết rõ ràng ngọn nguồn. Nếu tiểu tử kia thật sự có núi dựa và thủ đoạn như vậy, có thể nghĩ cách thân cận một chút, chắc chắn có thể kiếm được chút chỗ tốt.

- Cái tên này vẫn thích luồn cúi như vậy, không hổ là cự thương nhân của thành Lạc Dương.

Người nọ cười nói:

- Nếu đã như vậy, vậy thì sau nửa tháng gặp lại.

- Tạm biệt.

Đạo nhân họ Hàn nói, đạp lên một đạo kiếm quang, phiêu nhiên đi xa.

Người kia cũng đạp lên một đạo kiếm quang, bay đi hướng khác.

------------

Sáng sớm.

Bầu trời thành phố Đông Giang đang có mưa bay lất phất.

Thẩm Thái Sùng chuẩn bị trở về Thẩm gia, trước khi đi, còn có mấy lời muốn dặn dò Thẩm Quân Lăng.

Chuyện Thẩm Thái Sùng muốn nói, dĩ nhiên chính là chuyện giữa Thẩm Quân Lăng và Tùy Qua.

Cử động lần này của Thẩm Thái Sùng cố nhiên là vì hiện giờ trong lòng hắn Tùy Qua có địa vị và giá trị cực lớn; thứ hai, bởi vì Thẩm Thái Sùng cảm thấy Thẩm Quân Lăng và Tùy Qua đúng là rất xứng đôi, tình cảm của hai người tựa hồ không tồi, vì vậy hắn cảm thấy rất dễ dàng thúc đẩy chuyện này.

Ai ngờ, Thẩm Quân Lăng lại không lĩnh tình.

- Gia gia, ta là kính trọng ngài, cho nên ta mới minh xác nói cho ngài biết, ta rất không thích ngài can thiệp vào chuyện của ta.

Thẩm Quân Lăng nói.

Thẩm Thái Sùng cau mày nói:

- Cái gì gọi là can thiệp? Nếu không phải gia gia ta làm chủ cho ngươi, lão tử ngươi đã gả ngươi cho Tống gia rồi! Hiện tại, ngươi dẫn Tùy Qua về nhà, cho ta xem mắt, ta thấy hài lòng, muốn làm chủ cho các ngươi, ngươi lại còn nói ta can thiệp?

Thẩm Quân Lăng nói:

- Gia gia, tâm tư của ngài, ta làm sao có thể không biết. Ngài là thấy Tùy Qua hiện tại nước lên thì thuyền lên, cho nên buộc hắn và Thẩm gia chung một chỗ, đúng không? Chẳng qua ý nghĩ của ngài cũng không có gì khác với cha ta?

- Hừ! Ánh mắt của ta tốt hơn cha ngươi!

Thẩm Thái Sùng hừ nói, hiển nhiên bởi vì Thẩm Quân Lăng chống đối mà không vui mừng:

- Gia gia cũng vì muốn tốt cho ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn lấy một nam nhân có tiền đồ sao? Gia gia có thể khẳng định, tiểu tử Tùy Qua có tiền đồ hơn nhiều Tống Lập Hào của Tống gia.

- Tình cảm của ta, ta hi vọng tự mình làm chủ, hi vọng ngài có thể không can thiệp vào.

Thẩm Quân Lăng nói:

- Huống chi, Tùy Qua đã có bạn gái rồi. Có người nhanh chân đến trước rồi, chẳng lẽ ngài muốn ta làm thiếp cho tiểu tử Tùy Qua sao?

- Cái gì!

Thẩm Thái Sùng khẽ kinh ngạc, chợt nói:

- Bạn gái mà thôi, cũng không có quan hệ gì. Chỉ cần ngươi và hắn quyết định hôn sự, ngươi mới là chính quy. Huống chi, chuyện này, gia gia Tùy Qua cũng đồng ý!

- Thật sao? Xem ra các ngươi cũng chuẩn bị ép cưới rồi.

Thẩm Quân Lăng khẽ kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ hai lão đầu tử này lại âm thầm đạt thành hiệp nghị.

- Nha đầu này, chẳng lẽ thật sự muốn cho gia gia tức giận!

Thẩm Thái Sùng cả giận nói:

- Nếu ngươi bất mãn, để gia gia tự thân động thủ, giết chết nữ nhân của tiểu tử kia là được!

- Có thể thấy được ngài căn bản không hiểu hắn!

Thẩm Quân Lăng nói:

- Nếu ngài làm như vậy, như vậy Tùy Qua chỉ biết kết thù với Thẩm gia. Tóm lại, đây là chuyện của ta, ngài cũng đừng quan tâm!

- Ngươi. . .

Thẩm Thái Sùng cực kỳ tức giận:

- Chuyện này, ta đã làm chủ rồi! Cũng không phải ngươi!

- Nếu như gia gia cố chấp như thế, cho dù ta thật sự bị ép lấy hắn, cũng sẽ không giúp ngài và Thẩm gia.

Thẩm Quân Lăng kiên quyết nói.

Sau khi nói xong, nàng xoay người rời đi.

Thẩm Thái Sùng giận đến dựng râu trợn mắt, tự nhủ:

- Chẳng lẽ Thẩm Thái Sùng ta già thật rồi sao? Thậm chí ngay cả tiểu bối cũng không nghe lời của ta! Nhưng, Thẩm Thái Sùng ta một lời cửu đỉnh, nếu chuyện đã đáp ứng, sẽ không thể đổi ý!

Khi Thẩm Quân Lăng cự tuyệt "cự tuyệt" hảo ý của Thẩm Thái Sùng, lão địa chủ cũng bắt đầu làm "công tác tư tưởng" với Tùy Qua.

So với khí phách của Thẩm Thái Sùng, lão địa chủ lộ ra vẻ uyển chuyển hàm súc hơn nhiều.

- Thôi tử, ngươi và nha đầu Thẩm Quân Lăng hình như có quan hệ không tệ.

Lão địa chủ nói.

- Ừ, bằng hữu, quan hệ rất tốt.

Tùy Qua nói, nhớ tới cảnh tượng quen biết Thẩm Quân Lăng, đã cảm thấy trái tim đập rộn ràng. Trong lòng Tùy Qua đó sẽ là một ký ức vĩnh hằng.

- Thật sự chỉ là bằng hữu sao?

Lão địa chủ nói:

- Ta nghe nói, Quân Lăng đã dẫn ngươi đi gặp gia trưởng Thẩm gia.

- Đúng là có chuyện như vậy.

Tùy Qua nói.

- Tiểu tử ngươi thật là hồ đồ, dẫn ngươi đi gặp gia trưởng, ngươi không biết đây là ý gì sao?

Lão địa chủ nhắc nhở.

- Có ý gì?

- Đây chính là coi trọng ý tứ của ngươi.

Lão địa chủ cười nói:

- Không ngờ tiểu tử ngươi lại được hâm mộ như vậy. Nhưng, nha đầu Quân Lăng thật sự không tệ, ta nhìn thế nào cũng cảm thấy vui mừng. Hơn nữa, ngực mông đầy đặn, sau này nhất định có thể sinh nhi tử. . .

- Dừng lại, dừng lại!

Tùy Qua thật sự không biết nói gì với lão địa chủ:

- Lão không biết đẻ, làm sao biết.