Y Tiên Thiểu

Chương 456: Giải Quyết Vấn Đề (1)




Thôn dân bị khí thế của Tùy Qua lấn át, không người nào lên tiếng phản đối. Tùy Qua tiếp tục nói:

- Vốn sau khi phía chính phủ lấy lại công bằng cho công ty chúng tôi, nói từ góc độ luật pháp, giữa công ty chúng tôi và các vị đã không còn chút ân oán nào nữa. Nhưng tôi là bằng hữu của Lam chủ biên, tôi đã hứa với cô ấy, nhất định phải cho các vị một câu trả lời thỏa đáng. Như vậy, câu trả lời thỏa đáng của tôi chính là: thứ nhất, tôi sẽ hết sức hiệp trợ Lam chủ biên điều tra rõ ngọn nguồn ô nhiễm; thứ hai, tôi sẽ dốc toàn lực chữa khỏi bệnh cho những người bị mắc bệnh của thôn các vị.

- Chữa khỏi bệnh, nói thì dễ, người bị ung thư thì chữa khỏi thế nào?

Trong thôn dân truyền tới một giọng nói tức giận.

Tùy Qua nhìn theo tiếng nói, sau đó quát về phía người đó:

- Lưu Quốc Trụ, anh lăn ra đây cho tôi!

Theo tiếng quát của Tùy Qua, hai an ninh của công ty dược Watson xông vào trong đám người, kéo người đó ra ngoài.

Tùy Qua nhìn thôn dân này, hừ lạnh nói:

- Lưu Quốc Trụ, nếu như tôi nhớ không lầm, ca ca của anh bị ung thư phổi, đúng không?

- Đúng!

Lưu Quốc Trụ mạnh miệng nói:

- Làm sao, muốn giết người diệt khẩu sao?

- Thúi lắm!

Tùy Qua mắng:

- Mấy hôm trước, không phải anh cầm năm mươi vạn bồi thường từ chỗ tôi sao? Lúc ấy tôi hỏi anh, anh cảm thấy tính mệnh của anh mình trị giá bao nhiêu tiền, chính miệng anh nói muốn năm mươi vạn, hiện tại anh còn có mặt mũi ở chỗ này kêu gào?

- Đúng rồi, có chuyện như vậy.

- Lưu Quốc Trụ, ngươi cũng cầm tiền rồi, còn nói gì nữa.

Nghe thấy thôn dân xung quanh không lên tiếng ủng hộ mình, Lưu Quốc Trụ mặt dày nói:

- Mạng người quý giá, không phải bồi thường tiền là coi như xong! Cho dù anh bồi thường tiền, anh hại anh tôi, tôi vẫn phải mắng anh!

- Anh quan tâm đến anh mình như vậy sao?

Tùy Qua khinh thường nói:

- Vậy anh biết anh mình bây giờ đang ở đâu không? Làm sao anh không quan tâm một chút? Tôi thấy anh quan tâm đến tiền thì đúng hơn!

Lưu Quốc Trụ bị Tùy Qua nói trúng tâm sự, mặt tím xanh một hồi.

Tùy Qua không để Lưu Quốc Trụ có cơ hội biện bạch, lớn tiếng nói với hắn:

- Anh tìm tôi đòi tiền, đơn giản là cảm thấy tôi hại ca ca anh, đúng không? Nếu như ca ca anh không có bệnh, anh phải trả lại tiền cho tôi? Đúng không?

- Đúng... Nhưng anh tôi bị ung thư phổi, làm sao có thể không có bệnh.

Lưu Quốc Trụ có chút khẩn trương nói, tựa hồ thật sự lo lắng Tùy Qua sẽ lấy tiền về.

- Hừ!

Tùy Qua hừ lạnh một tiếng, sau đó nói:

- Lưu Quốc Đống, anh ra đây chào hỏi đệ đệ anh đi.

- Được!

Trong đám người có tiếng người đáp.

Giọng nói này vô cùng mạnh mẽ, hoàn toàn không giống giọng nói của người mắc bệnh ung thư.

Lúc này mọi người mới chú ý tới, ca ca Lưu Quốc Đống của Lưu Quốc Trụ không biết từ lúc nào đã xuất hiện trong đám người. Ánh mắt mọi người rơi xuống người Lưu Quốc Đống, nhưng hiện tại Lưu Quốc Đống da dẻ hồng hào, thần thái sáng láng, dáng vẻ không giống như người bị ung thư.

Lưu Quốc Đống tách đám người đi ra, đầu tiên cúi người chào Tùy Qua, sau đó mới nhìn Lưu Quốc Trụ, nói:

- Lưu Quốc Trụ, cậu đúng là hảo huynh đệ của tôi! Làm sao, ngay cả anh của cậu, cậu cũng không nhận ra ?

- Anh. . . Anh không có chuyện gì rồi, không phải anh bị bệnh ung thư sao?

Lưu Quốc Trụ nói.

- Cậu ước gì tôi chết đi, đúng không?

Lưu Quốc Đống vô cùng đau đớn nói:

- Kể từ khi cậu cầm được năm mươi vạn của Tùy tiên sinh, cậu không còn quan tâm đến sống chết của tôi. Việc đầu tiên cậu làm khi cầm được tiền, chính là muốn tới Tu Tiểu Dương lâu, nghĩ tới làm sao hưởng thụ, đúng không? Hiện tại cảm thấy tiền còn chưa đủ, cho nên lại muốn tới đòi tiền Tùy tiên sinh?

- Không. . . Không phải.

Lưu Quốc Trụ khẩn trương đến độ cà lăm.

- Bất kể có phải hay không, nếu tôi đã không sao, cậu mau đem tiền trả lại cho Tùy tiên sinh!

Lưu Quốc Đống quát lên:

- Tôi bị ung thư phổi giai đoạn cuối, vốn là chết chắc, nhờ có Tùy tiên sinh chữa khỏi bệnh cho tôi. Hắn là ân nhân của tôi, tên súc sinh này, mau lấy tiền ra!

- Lấy tiền ra. . .?

Hôm nay Lưu Quốc Đống vốn tính toán đòi thêm ít tiền của Tùy Qua, nhưng không ngờ tình huống hoàn toàn bất đồng, ca ca vốn đã chết rụng lại xuất hiện, ngược lại còn muốn trả lại số tiền lúc trước, điều này kêu hắn làm sao có thể tiếp nhận.

Chỉ có điều, Lưu Quốc Đống không chịu cũng không được, ngay cả những thôn dân khác cũng muốn Lưu Quốc Đống mau phun tiền ra!

- Thế nào?

Tùy Qua bình thản nói:

- Nếu không có gì để nói? Mắt Kiếng, kêu mấy người đi cùng hắn lấy tiền về.

Kêu Mắt Kiếng kêu người đi cùng Lưu Quốc Đống lấy tiền, đương nhiên là lo lắng tiểu tử này chạy trốn.

Lưu Quốc Đống vừa nghe, sợ được lục thần vô chủ, đột nhiên phác thông một tiếng quỳ xuống, nói:

- Tùy tiên sinh. . . Tôi, tiền anh đưa cho tôi, tôi đã xài một phần đi mua vật liệu xây dựng, tôi chuẩn bị xây nhà . . . Thật xin lỗi, thật thật xin lỗi.

- Thật xin lỗi?

Tùy Qua bình thản nói:

- Anh cầm năm mươi vạn của tôi, hiện tại nếu như không trả lại đủ tiền, anh biết tôi sẽ kiện anh tội gì không

- Tội lừa đảo.

Mắt Kiếng ở bên cạnh bổ sung:

- Căn cứ vào luật pháp nước ta, tội phạm lừa đảo số tiền lớn, có thể bị phạt tù mười năm, thậm chí là tù chung thân. Nói cách khác, nếu như hắn vận khí tốt, không sai biệt lắm phải ở trong tù mười năm rồi.

- Lưu Quốc Trụ, anh nghe rõ chưa?

Tùy Qua hỏi.

- Tùy tiên sinh, Tùy tiên sinh, van xin anh. . . Anh bỏ qua cho tôi đi.

Lưu Quốc Trụ dập đầu cầu xin tha thứ.

Tùy Qua hừ lạnh nói:

- Nếu không muốn ngồi tù, vậy anh nói cho tôi biết một việc, ban đầu là người nào cổ động anh tới công ty chúng tôi gây chuyện?

- Anh. . . Làm sao anh biết?

Lưu Quốc Trụ nơm nớp lo sợ nói.

- Trả lời vấn đề của tôi.

Tùy Qua nói.

- Tôi không quen người đó.

Lưu Quốc Trụ nói:

- Hắn tới thôn tìm tôi, sau đó tặng một bao thuốc Trung Hoa, nói chuyện với tôi mấy câu, sau đó nhắc đến chuyện ô nhiễm, hắn nói chỉ cần tôi liên hiệp với người trong thôn đến cửa công ty các vị gây chuyện, sẽ cho tôi hai vạn. Hơn nữa, hắn nói nếu như vận khí tôi tốt, còn có thể lấy chuyện của anh tôi kiếm của công ty các anh một khoản tiền. Chuyện chính là như vậy , Tùy tiên sinh tôi là tên khốn kiếp, anh đại nhân đừng chấp tiểu nhân, bỏ qua cho tôi đi, van anh.

- Nói cách khác, anh là bị người ta lợi dụng, sau đó cố ý hãm hại tôi, đúng không!

Giọng nói của Tùy Qua rất vang dội, nhìn như đang hỏi Lưu Quốc Trụ, trên thực tế như tra hỏi lương tâm của những thôn dân khác.

Mọi người đầu tiên là nghị luận rối rít, sau đó rối rít mắng, phỉ nhổ tên vương bát đản Lưu Quốc Trụ.

Hiện tại, thôn dân ngược lại cùng chung mối thù với người của công ty dược. Một phương diện là vì bị Lưu Quốc Trụ lừa gạt, một phương diện khác là bởi vì Lưu Quốc Trụ bắt được tiền, còn những thôn dân khác lại không được cầm đồng nào.