Y Tiên Thiểu

Chương 867: Lại gặp tâm ma




Thanh âm dụng cụ thủy tinh vỡ vụn vang lên.

Trên sô pha, một nam tử trần trụi nhảy dựng lên, dùng làn điệu cổ quái kêu lên:

- Các người…các người muốn làm gì! Nhanh chóng cút ra ngoài cho tôi!

- Ah!

Một thanh âm nữ tử kêu to, sau đó vội vàng tìm quần áo che giấu.

- Không chuyện của cô, cô đi ra ngoài trước.

Trầm Quân Lăng nhìn nữ sinh kia nói.

- Ah, cô là bạn gái cũ của anh ấy phải không, tôi cho cô biết, Mạt Duy chỉ thích một mình tôi thôi…

- Phạm tiện!

Nữ sinh còn chưa nói xong, đã bị Trầm Quân Lăng vung một cái tát phiến bay, trực tiếp cút ra khỏi phòng, đã hôn mê, sau đó nhìn Tùy Qua nói:

- Anh bắt tên ngu xuẩn này đi trước đi, để cho hắn trần trụi kiểu này, giống như cho rằng tiểu đệ của hắn rất lớn vậy!

Ngôn luận hung hãn của Trầm Quân Lăng làm Tùy Qua không biết nói gì.

- Võ giả Hoa Hạ?

Lâm Mạt Duy nhìn Trầm Quân Lăng, liếm liếm môi, cười nói:

- Tôi nhận ra cô! Hắc, nếu hôm nay cô đưa tới tận cửa…

- Quả nhiên là ngu xuẩn! Còn muốn dùng tinh thần dị năng. Hồng mông tử khí, thu!

Tùy Qua hừ lạnh một tiếng, sau đó đã thu Lâm Mạt Duy vào trong Hồng Mông Thạch. Lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân, hiển nhiên có người đã chạy tới.

Tùy Qua lôi kéo Trầm Quân Lăng nhảy ra cửa sổ, nhanh chóng biến mất trong bầu trời đêm.

Sau một lát Tùy Qua mang theo Trầm Quân Lăng về chỗ ở của nàng, đáp xuống trên ban công.

Sau khi vào nhà, Tùy Qua nhìn Trầm Quân Lăng nói:

- Đã bắt được tên ngu xuẩn này, không nghĩ tới sự tình thật sự không đơn giản, Lâm Mạt Duy còn là một tinh thần dị năng giả. Như vậy xem ra người này rất có thể là gián điệp của Mỹ xếp vào.

- Gián điệp sao?

Trầm Quân Lăng nói:

- Loại ngu xuẩn như vậy cũng có thể làm gián điệp. Còn những nữ sinh kia nữa, đúng là thiếu não, lại đi thích giả quỷ dương, một thân đều là lông vàng, thoạt nhìn ghê tởm muốn chết.

- Ah, nguyên lai em thích không lông ah.

- Muốn chết!

Trầm Quân Lăng hung hăng trừng mắt liếc hắn:

- Nhanh chóng đi thẩm vấn đi, nhìn xem tiểu tử kia rốt cục đã làm những chuyện gì thương thiên hại lý, sau đó trực tiếp đem hắn cắt là được.

- Em đó…việc này anh hẳn nên chào hỏi với người của lục tổ Long Đằng.

Tùy Qua nói, sau đó nghĩ nghĩ, trực tiếp gọi điện cho Trần Mã Khả.

- Cái gì? Việc này thật sự còn có ẩn tình khác sao?

Trần Mã Khả vẫn còn nhớ chuyện Tùy Qua nhờ vả trước đó:

- Ai, nữ sinh đáng thương, lại bị một lão sư cầm thú làm hỏng. Nhưng lão sư cầm thú kia còn là một tinh thần dị năng giả, thật có chút ý vị sâu xa. Bằng không để tôi gọi người đến tiếp nhận, thẩm vấn ra kết quả thông tri cho cậu?

- Không cần, tôi chỉ báo với anh một tiếng.

Tùy Qua nói:

- Chuyện thẩm vấn tôi tự nhận mình tương đối “chuyên nghiệp”.

- Được, vậy cậu thẩm vấn ra kết quả rồi nói sau.

Trần Mã Khả nói:

- Chuyện kết thúc tôi sẽ cho người đi làm.

- Đa tạ.

Tùy Qua đáp, sau đó cúp điện thoại.

- Anh thật gian trá, thông tri người của Long Đằng là vì tìm người ta lau mông cho anh?

Trầm Quân Lăng hỏi.

- Đừng nói chuyện khó nghe như vậy, hiện tại anh cũng xem như nửa người của Long Đằng, người lục tổ giúp anh xử lý một chút “chuyện lau mông”, vậy đâu có gì.

Tùy Qua nói:

- Huống chi vạn nhất người này thật sự là gián điệp, xem như anh còn lập công nữa đi, đúng không?

- Được, đừng nói nữa, đi thẩm vấn tên kia trước đã.

Trầm Quân Lăng nói:

- Mang theo cả em.

Tinh thần lực Tùy Qua nhập vào Hồng Mông Thạch, Trầm Quân Lăng cũng bị hắn thu vào bên trong.

Lúc này Lâm Mạt Duy bị hồng mông tử khí trói chặt không thể nhúc nhích.

Nhưng tiểu tử kia đến bây giờ còn cãi bướng, kêu gào:

- Tôi là bạn bè quốc tế, là giảng dạy Đông đại, các người muốn làm gì? Các người giam cầm tự do của tôi, tôi phải khiếu cáo các người! Dám xông vào nhà dân, ấu đả bạn bè quốc tế…

- Lâm giảng dạy, đừng kêu ra vẻ vô tội như thế!

Tùy Qua lạnh lùng nói:

- Anh còn nhớ rõ Cát Thanh Mai mới nhảy lầu hôm nay không?

- Cát Thanh Mai?

Trên mặt Lâm Mạt Duy hiện lên một tia ngạc nhiên, sau đó mờ mịt nói:

- Nàng…nhảy lầu sao? Tôi nhận thức nàng, nàng là một học sinh của tôi. Các người là có ý gì, tôi không có quan hệ gì với nàng cả!

- Tự mình anh nói chuyện với nàng đi.

Tùy Qua lười nói chuyện, để hồn phách Cát Thanh Mai xuất hiện trước mặt Lâm Mạt Duy.

- Súc sinh! Mày là súc sinh!

Cát Thanh Mai thật kích động mắng:

- Mày là một tên lường gạt! Mày là súc sinh chết tiệt! Mày hại tao…

- Mai, vì sao cô phải tự sát chứ?

Lâm Mạt Duy làm ra bộ dáng kinh ngạc:

- A, my God, thỉnh khoan dung tội lỗi của nàng, cho linh hồn nàng được đến cứu thục, tới thiên đường đi…

- Súc sinh! Giả dối!

Cát Thanh Mai nói:

- Tao tự sát còn không phải vì bị mày lừa gạt! Đều bởi vì mày nói ra những lời tuyệt tình kia, thương tổn tao, tao không khống chế nổi chính mình, tao mới tự sát! Mày là súc sinh, mày nhất định đã tiến thành tâm lý thôi miên với tao…

- Mai, cô thật sự là quá đáng! Chính cô bỏ qua tính mạng quý giá, phạm vào tội nghiệt, chỉ có thể xuống địa ngực, sao còn không biết sám hối, ngược lại trách tôi đây? Tâm lý tri thức của tôi chỉ dùng tiến hành trị liệu tâm lý cho người khác, sẽ không dùng thương tổn người, tôi cũng sẽ không làm vậy, tôi là con dân của Jesus.

Lâm Mạt Duy nói, càng ngày càng trấn định.

- Thôi đi, thẩm vấn kiểu như vậy chỉ vô dụng.

Trầm Quân Lăng nói:

- Cắt thứ bên dưới của hắn xong rồi lại thẩm tra!

- Lâm giảng dạy, nghe thấy không?

Tùy Qua thản nhiên nói:

- Chẳng lẽ ngươi thật muốn cho ta cắt vật của ngươi, ngươi mới bằng lòng thành thật sao?

Ánh mắt Lâm Mạt Duy lóe lên vẻ oán độc, sau đó tiếp tục cãi bướng:

- Tôi không biết các người đang nói cái gì! Chuyện của Mai, tôi cũng thật xin lỗi, nhưng nàng là tự sát, tự mình lựa chọn, không quan hệ gì với tôi!

- Súc sinh! Trước kia mày đã hứa hẹn những gì với tao đây?

Cát Thanh Mai phẫn nộ quát.

- Mai, cô thật sự là hùng hổ dọa người. Lời hứa hẹn giữa nam nữ còn xem là thật sao? Hơn nữa cô vì đồng ý chỗ tốt mới lên giường với tôi, vốn đã tiết độc tình yêu thần thánh. Cô nhìn không thấu triệt, còn lấy tính mạng của mình ra làm trò đùa…

- Người đê tiện, quả nhiên là vô địch.

Trầm Quân Lăng than một câu, một cước đá thẳng vào đũng quần Lâm Mạt Duy.

- Ngao!

Một tiếng hét thảm vang lên.

Qua hồi lâu tiếng kêu thảm thiết mới dừng lại, Lâm Mạt Duy oán hận nhìn Trầm Quân Lăng, trong mắt rốt cục không che giấu được vẻ oán độc:

- Cô bé, ngươi hoàn toàn chọc giận ta! Ngươi nhất định sẽ trả giá thật nhiều cho hành vi ngu xuẩn của ngươi!

Nói xong, Tùy Qua chợt cảm giác được một cỗ tinh thần lực cường đại từ trên người Lâm Mạt Duy phóng thích, bắt đầu công kích Trầm Quân Lăng, tựa hồ muốn xâm nhập tinh thần thế giới của nàng.

- Quả nhiên là ngu ngốc!

Tâm niệm vừa động, Tùy Qua điều khiển hồng mông tử khí đem tinh thần lực của Lâm Mạt Duy trói buộc chặt chẽ.

Vừa trói buộc tinh thần lực của Lâm Mạt Duy, Tùy Qua nhất thời hoàn toàn hiểu được.