Ý Trần Thiên

Chương 30: Chịu nhục




Sau ngày bị bắt, ngoại trừ binh sĩ đến đưa cơm, không có ai đi vào, tất cả mọi người đối với họ chẳng quan tâm, đối với nghi vấn của họ cũng không mở miệng. Thời điểm trước khi binh sĩ đến đưa cơm rời đi, Thẩm Kỳ Nhi nhịn không được hỏi binh sĩ kia: “Này, các ngươi rốt cục là ai, bắt chúng ta làm cái gì?”

Không biết là nghe không hiểu hay cố tình không nghe, binh sĩ kia mắt cũng không nâng, để cơm xuống liền đi ra ngoài, sau đó lặp lại cũng là tình huống như vậy. Hai người ở chỗ này lo lắng hãi hùng lại cố gắng an ủi nhau nhẫn nhịn. Đến giờ Dần ngày hôm sau, Thẩm Kỳ Nhi mở miệng: “Mặc Trần, chúng ta nghĩ biện pháp trốn đi.”

Mặc Trần trả lời: “Nhưng ở đây có binh lính canh gác, chúng ta sao có thể chạy thoát được.”

“Ta ra xem trước.” Nói xong, Thẩm Kỳ Nhi lặng lẽ đến gần cửa lều nhìn ra bên ngoài, nhưng cái gì cũng không nhìn được. Lát sau, y trở lại nói với Mặc Trần: “Không quản được nhiều như vậy, đến lúc đó chúng ta thừa dịp binh lính mang cơm vào cho chúng ta, dùng chén cơm đánh hắn ngất xỉu, sau đó thừa cơ đào tẩu. Cho dù không được cũng phải thử một lần, coi như đánh cược.”

Mặc Trần đồng ý, đáp lại: “Vậy được rồi.”

Nói làm liền làm, hai người để tay nải xuống cạnh chân, chờ binh lính đưa cơm đến. Ước chừng khoảng giờ Mẹo, một tên lính bưng khay cơm cùng một tên khác đi vào lều, tên cùng đi lấy chìa khóa mở cửa lồng giam, tên còn lại bưng khay cơm để trên đất. Ngay trong khoảnh khắc hai tên lính xoay người, Mặc Trần cùng Thẩm Kỳ Nhi nhanh chóng cầm lấy bát cơm trên đất, dùng hết sức bình sinh đập vào đầu bọn hắn. Tên lính Thẩm Kỳ Nhi phụ trách giải quyết đã hôn mê nằm trên đất, tên kia bởi vì Mặc Trần sức lực có hạn mà không bị ngất, cũng may Thẩm Kỳ Nhi kịp thời phát hiện đập thêm phát nữa. Lập tức hai tên lính đều hôn mê nằm trên đất, hai người tranh thủ thời gian dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra bên ngoài. Ra khỏi lều, hai người mới phát hiện quân lính bên ngoài cũng không phải rất nhiều, canh giữ gần đấy cũng chỉ có vài ba tên, cách đó không xa lại truyền đến từng đợt hô hào, thì ra những tên lính còn lại đang thao luyện. Hai người nắm tay lặng lẽ hướng sau lều vải mà trốn, cũng không có ai phát hiện ra họ. Chuồng ngựa hiện ra trước mắt bọn họ, hai người nhanh chân bước tới. Đúng lúc này, bởi vì bước đi quá nhanh, Mặc Trần không để ý mà đụng phải bàn chải dùng để tắm cho ngựa đặt cạnh chuồng. Âm thanh này bình thường cũng không tính là lớn, hiện tại lại dị thường vang dội, binh lính tuần tra ở lều bên cạnh nghe tiếng động liền hướng bên này chạy tới. (vanthulau.wp.com)

Hai người thấy tình thế không ổn liền nhanh chóng dắt một con ngựa ra. Dù hai người đều có vóc dáng thấp bé, nhưng Mặc Trần bởi vì không biết cưỡi ngựa, cộng thêm quá sốt ruột cùng sợ hãi, thân thể lại không tốt, cả đêm không ngủ lại phải làm nhiều chuyện như vậy, đã sớm không còn khí lực, làm thế nào cũng không lên nổi ngựa, Thẩm Kỳ Nhi ở trên ngựa cố gắng giúp Mặc Trần leo lên, nhưng Mặc Trần lại cố thế nào cũng không lên được. Đám lính sắp đuổi đến nơi, chậm thêm chút nữa thì bọn họ ai cũng không thoát được, tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Mặc Trần quyết định cho dù chỉ có một người thoát được cũng không thể liên lụy đến Thẩm Kỳ Nhi, cho nên cậu không chút do dự để Kỳ Nhi đi trước. Thẩm Kỳ Nhi sao có thể bỏ mặc cậu được, y muốn phản đối, nhưng Mặc Trần lại nói: “Nếu ngươi không đi, không ai có thể đến cứu chúng ta, mau đi tìm Lân Hiên.” Sau đó cậu dùng sức vỗ mạnh lên mông ngựa, con ngựa bị đau liền phi ra ngoài. Lúc ngựa chạy đến cửa đại doanh, thủ vệ liền bao vây Thẩm Kỳ Nhi. Y dùng hết sức ngăn chặn công kích của bọn chúng, đồng thời nghĩ biện pháp thoát ra, cuối cùng, y đánh ngã một tên lính, đẩy hắn ngã lên đám kia, thừa dịp hỗn loạn mà chạy trốn.

Thẩm Kỳ Nhi cưỡi ngựa bỏ trốn, đám lính liền bao vây Mặc Trần. Tên lính vừa rồi chạy đi bẩm báo cũng chạy tới, hắn gọi tên lính muốn đi ra ngoài kia lại, nói thầm với hắn gì đó, sau đó hai người liền mang Mặc Trần đến một lều vải khác. Mặc Trần giãy giụa vài lần không được liền thôi không giãy nữa, yên lặng để bọn chúng mang đi. Sau khi vào lều, Mặc Trần nhìn thấy kẻ cầm đầu ngày đó đã bắt mình, lần trước vì khá xa nên không nhìn rõ, lần này khoảng cách gần như vậy khiến hắn càng thêm cao lớn hơn, ngũ quan góc cạnh cùng con ngươi thâm thúy, mắt lộ hàn quang nhìn chằm chằm vào Mặc Trần. Nếu là trước kia Mặc Trần có lẽ sẽ bị hắn dọa khóc, nhưng bây giờ Mặc Trần đã kiên cường hơn rất nhiều, cậu tự nói với bản thân, bây giờ không ai có thể giúp mình, chỉ có thể dựa vào bản thân, hơn nữa hắn là địch nhân, là hắn khiến Lân Hiên cùng những binh sĩ khác vì chiến tranh ở biên cương mà có nhà không thể về, lần trước Lân Hiên bị trọng thương hôn mê bất tỉnh cũng do hắn hại, đều do hắn, mình không có gì phải sợ hắn, cũng không được sợ hắn, cho nên Mặc Trần ngẩng đầu đón lấy ánh mắt rét lạnh của hắn.

Lúc này, người trước mặt mở miệng nói Hán ngữ vô cùng lưu loát: “Ta biết ngươi là Tô Mặc Trần, là người mà Mặc Sĩ Lân Hiên yêu nhất. Hừ, ta cũng biết, ngươi là nam tử, các ngươi thật đúng là không kiêng kị thế tục a.” Thanh âm người kia lạnh lùng nói tiếp: “Ta bắt ngươi đến đây, là muốn lợi dụng ngươi ép Mặc Sĩ Lân Hiên đầu hàng, ta tin tưởng người yêu của hắn ở đây, trong lòng hắn cũng sẽ không thoải mái.” (vanthulau.wp.com)

Mặc Trần tuy rằng bình tĩnh nghe nhưng ánh mắt lại có chút khinh thường mà nhìn hắn: “Nguyên Võ Vương của chúng ta sẽ không dễ dàng bị người uy hiếp như vậy, Lân Hiên cũng sẽ không.” Cậu biết rõ Lân Hiên yêu mình, cậu cũng yêu Lân Hiên, có thể chính vì vậy mà cậu không muốn cản trở Lân Hiên, càng không muốn trở thành uy hiếp của hắn.

“Hừ, ta biết rõ hắn rất thông minh cũng rất bình tĩnh, nhưng lần này ta chính là muốn hắn tự mình rối loạn. Vốn muốn đối tốt với ngươi, nhưng ngươi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, đả thương binh lính của ta còn muốn chạy trốn, đây chính là ngươi tự tìm phiền phức. Không biết Mặc Sĩ Lân Hiên biết người yêu của mình bị kẻ khác thượng thì sẽ có phản ứng như thế nào, ha ha ha ha.” Hắn tàn nhẫn nở nụ cười, không chờ Mặc Trần kịp phản ứng, nói xong liền đem áo của Mặc Trần xé nát. Từ đâu đến giờ vẫn tự nhủ phải nhẫn nại cuối cùng Mặc Trần cũng không nhịn được. Cậu xuất ra khí lực toàn thân mà giãy giụa, thế nhưng cậu vẫn không thoát khỏi kiềm giữ của người này, cậu vừa sợ hãi vừa bất lực, nước mắt rốt cục không khống chế được mà chảy xuống, thanh âm nghẹn ngào: “Ngươi thả ta ra, thả ta ra… Đừng mà… Xin ngươi, đừng mà…” Bây giờ không ai có thể giúp cậu, quần áo trên người rất nhanh bị lột sạch, ngay cả một mảnh vải cũng không còn, cậu chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng lạnh. Đột nhiên, cậu cảm thấy một hồi kịch liệt đau nhức, tựa hồ như muốn xé nát cậu mà tiến vào, sau đó không hề có chút thương tiếc nào mà kịch liệt va chạm. Ánh mắt của Mặc Trần chậm rãi mất đi tiêu cự, cậu cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, tựa như đang ở trong địa ngục, một giọt nước mắt rơi xuống nơi khóe mắt kia. Thực xin lỗi, Lân Hiên, ta không bao giờ… là của một mình huynh nữa rồi.