Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 293






Bởi vì chuyện vừa rồi, Ninh Vũ Phi trở nên cảnh giác, nhẹ nhàng đến trước cửa phòng Đường Tố Nga, nắm lấy tay nắm cửa.

Đột nhiên anh mở cửa ra và hét lớn: “Ai ở bên trong?”
Đường Tố Nga quay người lại, hiển nhiên là vô cùng hoảng sợ sau khi nhìn thấy Ninh Vũ Phi xuất hiện ở cửa phòng mình.

“Á”
Một tiếng hét sắc bén phát ra từ trong miệng Đường Tố Nga, cô ấy lập tức ôm miệng.

Hai người giật nảy mình.

Khóe miệng Ninh Vũ Phi giật giật, ngay sau đó anh đóng cửa lại, sao lại thế này, Đường Tố Nga sao lại về sớm như vậy, anh còn hoảng sợ mở cửa ra kiểm tra, ai ngờ thấy cảnh cô ấy đang thay đồ.


Mặt Đường Tố Nga đỏ như lửa, cô ấy không ngờ Ninh Vũ Phi lại ra mở cửa vào lúc này, kết quả là!
Nghĩ đến đây, mặt Đường Tố Nga đỏ lên, vừa rồi là do cô ấy đi tắm quên mang theo quần áo, vì vậy phải đi ra ngoài mặc đồ.

Kết quả chính là vào lúc này, Ninh Vũ Phi liền mở cửa.

Ninh Vũ Phi ở trong phòng khách đứng ngồi không yên, anh nghĩ thầm, có khi nào Đường Tố Nga sẽ coi anh là loại lưu manh, vừa rồi thật sự anh rất hoài nghi nên mới đi vào.

Xong rồi, bây giờ có giải thích cái gì đi chăng nữa thì cũng dư thừa.

Qua một lúc lâu, Đường Tố Nga mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản và một chiếc quần đùi, vết ửng hồng trên má vẫn còn hiện rõ ràng.

Cô ấy lén lút liếc nhìn Ninh Vũ Phi, bởi vì chuyện vừa rồi nên cô ấy cảm thấy vô cùng xấu hổ.

“Tố Nga, không phải hôm nay em có tiết học sao, sao lại về sớm vậy?”
Ninh Vũ Phi mở miệng hỏi.

“Không… Không có, hôm nay hai tiếng cuối của em là tiết tự học, cho nên em được về sớm một chút.

” Đường Tố Nga đỏ mặt nói.

“Anh Vũ Phi, anh đói không, em nấu cho anh vài món được không?”

“Không cần không cần, bây giờ cũng không còn sớm, đợi lát nữa Vị Noãn về rồi chúng ta cùng nhau ăn cơm chiều.


“Được!”
Sau khi Ninh Vũ Phi tắt ti vi, anh hỏi tiếp: “Lâu như vậy sao bố em vẫn chưa về?”
“Bố em chưa về nhưng lần trước có gọi điện thoại về nói là đã tìm được người, mấy ngày nữa mới về.


“Không có chuyện gì thì tốt rồi!”
Đường Tố Nga nói: “Anh Vũ Phi, em đi qua công viên bên kia một chút nha?”
“Được!”
Sáu giờ chiều, Vị Noãn và Tư Đồ Y Nhạn cũng đã về, trông hai người họ hôm nay có vẻ rất mệt mỏi.

Giang Vị Noãn oán giận nói: “Bài kiểm tra ngày hôm nay quá khó, tớ mất quá nhiều thời gian để giải quyết nó.


“Haizz, tớ cũng chưa hiểu rõ một loại nhịp điệu âm luật, tới tận bây giờ vẫn chưa hiểu, tớ sắp tốt nghiệp rồi, không biết phải làm sao đây.


Ninh Vũ Phi chỉ ngồi giữa hai người phụ nữ và nghịch điện thoại, giả vờ như không nghe thấy họ, hai người phụ nữ ngay lập tức đi tới.

“Vũ Phi, cậu có thể dạy cho tôi nhịp điệu âm luật đó được không?” Tư Đồ Y Nhạn nói.


“Vũ Phi, giúp tôi giải một mục này thôi được không?”
“Khụ khụ.

” Ninh Vũ Phi ho khan hai tiếng: “Hai người đẹp à, tôi có thể giúp hai người lần này, nhưng không thể giúp mãi được, hai người phải tự học thì mới hiểu ra được.


“Vũ Phi à!”
Giang Vị Noãn kéo tay Ninh Vũ Phi, bĩu môi, mắt long lanh.

Tư Đồ Y Nhạn ở một bên cũng như thế, kéo tay Ninh Vũ Phi.

Đối mặt với hai người đẹp đang làm nũng, Ninh Vũ Phi không còn cách nào khác, chỉ có thể giúp họ.

Đầu tiên là giúp Giang Vị Noãn giải đề khó, rồi giúp Tư Đồ Y Nhạn nắm chắc nhịp điệu âm luật.

.