Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 360






“Chỉ là một miếng mặt dây chuyền bằng ngọc bích mà thôi, có cần phải có ba lớp bên trong và ba lớp bên ngoài không?” Ninh Vũ Phi mãi mới mở ra được.

Trần Thành Hạo cười nói: "Sợ nó bị rỉ, đến lúc đó lại mất giá thì chết.”
"Thứ này đã nằm trong lòng đất hàng nghìn năm còn chẳng sao, cậu lại bảo bị rỉ mới lạ đấy.”
"Chẳng phải đề phòng lỡ như sao."
Ninh Vũ Phi liếc nhìn mặt dây chuyền bằng ngọc sáng chói trước mặt, gật đầu: "Đi thôi, chúng ta đi tìm chủ nhân của khối đá trước đã."
"Ok!"
Hai người bước vào tiệm đổ thạch mà họ đã đến trước đó, Ninh Vũ Phi liền tìm đến một phụ nữ ở quầy lễ tân mặc sườn xám, hỏi: "Hôm nay ông chủ Nhất Thạch Kiên có đến đây không?"

"Anh đang tìm ông chủ Kiên à, bây giờ tôi có thể liên lạc với ông ấy, cho hỏi tên của hai anh là gì vậy?"
"Ninh Vũ Phi!"
"Vâng, anh chờ một chút!"
Người phụ nữ ở quầy lễ tân ngay lập tức gọi cho Nhất Thạch Kiên và nói rằng Ninh Vũ Phi đã đến, ông ta không nói thêm lời nào liền đích thân ra đón.

“Vũ Phi, lâu rồi không gặp, lâu rồi không gặp nhỉ?” Nhất Thạch Kiên nhiệt tình nói.

Ninh Vũ Phi nói, "Ông chủ Kiên, khí sắc của ông trông tốt vậy chắc là vừa kí được một thương vụ mua bán tốt phải không."
"Vừa mới lãi nho nhỏ thôi, đừng đứng đây nữa, đến phòng làm việc của tôi uống trà nói chuyện."
"Vậy chúng tôi cũng không ngại nữa."
“Mời!” Nhất Thạch Kiên nói.

Ba người bọn họ đến văn phòng và ngồi trên chiếc ghế sofa da, nhân viên lễ tân mặc áo sườn xám rót trà Long Tỉnh hảo hạng cho họ.

"Lâu rồi cậu Vũ Phi không tới, tôi còn tưởng rằng cậu quên lão già này rồi chứ?"
"Thật không giấu gì ông, lần này tôi đến đây là để hỏi ông chủ Kiên chuyện này," Ninh Vũ Phi nói.


Nghe vậy, Nhất Thạch Kiên liền hỏi: “Cậu cứ nói, nếu tôi có thể giúp đỡ, tôi nhất định sẽ giúp đỡ?"
“À, bởi vì trong nhà bạn tôi có xảy ra chút chuyện, nên muốn đem bán một thứ, ông thử xem xem.” Ninh Vũ Phi đưa qua.

Mặc dù Nhất Thạch Kiên là nhân vật được mọi người kính trọng của thế giới đổ thạch, nhưng ông ta cũng có những nghiên cứu nhất định về đồ cổ.

Sau khi nhận tận tay, ông ta thấy mặt dây chuyền bằng ngọc bích rất đỏ và lên màu rất tốt, nên nhanh chóng cầm một chiếc kính lúp lên và xem xét cẩn thận.

Một lúc lâu sau, Nhất Thạch Kiên thở sâu nói: "Cậu Vũ Phi, đồ cậu định bán này vô cùng quý, có lẽ được làm bằng ngọc huyết, giá khởi điểm cũng phải mấy chục triệu, nhưng tôi không nhìn ra được của thời đại nào."
“Ước tính sơ bộ của tôi có lẽ là Thời Chiến Quốc.” Ninh Vũ Phi nói.

"Thật đáng kinh ngạc, một viên ngọc huyết được bảo quản tốt như vậy đã có lịch sử hơn hai nghìn năm.

Tôi nghĩ giá cũng phải là 1500 tỷ đồng là còn thấp đấy."
Trần Thành Hạo có chút chột dạ, Nhất Thạch Kiến suy đoán giá ban đầu cũng là 1500 tỷ, đúng như Ninh Vũ Phi ước tính lúc đó.

"Tôi không thật sự quá hiểu về đồ cổ, nếu muốn biết giá cuối cùng, tôi có quen biết một người, có thể tìm ông ta để hỏi xem, thế nào?", Nhất Thạch Kiên hỏi.


"Được, đồ tốt chỉ có một, chúng tôi đương nhiên cũng muốn bán được giá tốt."
...!
Ngay sau đó, cả ba đến một biệt thự, rất hẻo lánh.

Tất cả người hầu trong biệt thự đều đang cẩn thận lau chùi đồ cổ trên giá, đều là đồ xịn.

Đồ thấp nhất cũng có giá từ 15 tỷ, có vẻ là một chuyên gia thực sự.

Lúc này, quản gia bảo mấy người đang đợi ở phòng khách uống trà, một ông già mặc quần áo luyện công bước xuống lầu, râu tóc bạc trắng, nước da hồng hào, ánh mắt sắc bén.

“Lão Hoàng?” Nhất Thạch Kiên nói..