Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 390






Tề Diễm Hân cười quyến rũ, giống như một con yêu tinh thật sự, sự quyến rũ chết người.
Nếu đổi lại là người khác, đã sớm nhịn không được mà đồng ý rồi, nhưng Ninh Vũ Phi nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Chị Diễm Hân, hay là thôi đi, tôi đi trước nha?”
Nói xong Ninh Vũ Phi liền co giò bỏ chạy, ở lại chỉ làm bản thân khó chịu mà thôi, cho nên Ninh Vũ Phi đưa ra một lựa chọn rất khôn ngoan, ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Kết quả vừa ra khỏi cửa, Ninh Vũ Phi liền đụng phải Lăng Bảo Châu đang đi vào.
"Á"
Tề Diễm Hân nghe thấy động tĩnh, lập tức đi ra ngoài xem, vừa vặn nhìn thấy Ninh Vũ Phi bị Lăng Bảo Châu ấn trên mặt đất.
Cú va chạm vừa rồi, khiến Lăng Bảo Châu theo bản năng ra đòn ném qua vai, khóa Ninh Vũ Phi lại.

"Ôi ôi, chị Bảo Châu là tôi nè?” Ninh Vũ Phi kêu lên.

Lăng Bảo Châu ngẩng đầu nhìn Tề Diễm Hân một cái rồi quay sang nhìn Ninh Vũ Phi, sau đó mới buông anh ra, kinh ngạc hỏi: "Hai người ở trong phòng lén lút làm gì đó?”
"Có làm gì đâu, chân chị Diễm Hân bị chuột rút, cho nên tôi giúp chị ấy xoa bóp chân một chút, lúc đi ra vội vàng quá mới đụng phải cô đó.” Ninh Vũ Phi ấm ức đáp lời.

“Diễm Hân, cậu ăn mặc như thế này để làm gì thế?” Lăng Bảo Châu nói.

Bởi vì hiện giờ Tề Diễm Hân ăn mặc thực sự rất mát mẻ, mặc một chiếc đầm ngắn thế này, là một người đàn ông bình thường cũng sẽ không thể rời mắt, huống chi là loại người như Ninh Vũ Phi.
“Bảo Châu à, tôi đang đùa với Vũ Phi một chút thôi, không có gì đâu.”
Tề Diễm Hân kéo Ninh Vũ Phi lên, tiếp tục nói: "Vũ Phi à, Bảo Châu không làm cậu bị thương chứ?”
"Không sao không sao, tôi da dày thịt béo thế này làm gì có việc gì, tôi đi trước đây.” Nói xong Ninh Vũ Phi liền đi ra khỏi tầng hai.

Lăng Bảo Châu khoanh tay trước ngực nhìn Tề Diễm Hân, nói: "Diễm Hân, Vũ Phi không chống đỡ được với sự mê hoặc của cậu đâu, cẩn thận một ngày nào đó cậu vì vậy mà vấp ngã đấy?”
“Sợ cái gì, tôi còn có thể đối phó không được một thằng nhóc hay sao, huống chi Vũ Phi trông rất tuấn tú mà, tuy rằng có đôi khi nhìn có chút khờ khạo.” Tề Diễm Hân mỉm cười nói.


"Tôi phục cậu rồi đó, cậu ấy vẫn còn là học sinh, cậu đừng làm bừa."
Lăng Bảo Châu nhắc nhở một chút rồi đi xuống lầu nói: "Ninh Vũ Phi, trong tủ lạnh không còn đồ ăn rồi, cậu muốn đi chợ mua hay là đặt người ta giao đồ ăn tới?”
"Đương nhiên là đi chợ rồi, cùng các cô các bác mặc cả thú vị biết bao, đi thôi nào.”
“Bảo Châu, tôi đi là được rồi, cậu cứ nghỉ ngơi đi.”
Tề Diễm Hân thay một chiếc váy suông đi xuống, dung nhan kiều diễm, mắt liễu mày ngài, cực kỳ xinh đẹp.
"Được thôi, vậy tôi đi đón Tố Nga đây, hai người đừng có mà gây ra điều gì nha?”
“Yên tâm đi.” Tề Diễm Hân trả lời nhanh chóng.

Ninh Vũ Phi thấy hơi đau đầu, lời này của Lăng Bảo Châu nghe có vẻ như hoài nghi mình và Tề Diễm Hân có cái gì vậy.
“Vũ Phi, đi thôi!”
"Ờ ừm..."
Tề Diễm Hân sở hữu một chiếc xe, đó là một chiếc Ford mustang màu đỏ.
"Cậu lái xe đi!”
Tề Diễm Hân trực tiếp ném chìa khóa xe cho Ninh Vũ Phi, sau đó ngồi trên ghế lái phụ.

“Chị Diễm Hân, tôi không có bằng lái xe, không lái xe được đâu.” Ninh Vũ Phi nói.

“Không sao, tôi sẽ dạy cậu, lên xe đi.”
Đối mặt với tình huống không có sự thương lượng thế này, Ninh Vũ Phi đành phải lên xe, khởi động rồi đạp ga chạy.
Tề Diễm Hân kinh ngạc hỏi: "Vũ Phi, cậu không thành thật chút nào, còn nói mình không biết lái xe sao?”
"Tôi chỉ nói rằng tôi không có bằng lái xe, không nói rằng tôi không biết lái xe, đợi lát nếu mà bị cảnh sát giao thông bắt được thì chúng ta coi như xong đời rồi đó."
"Đừng sợ, cứ lái đi, đợi buổi tối tôi sẽ kêu người mua cho cậu là được thôi.”
“Như vậy không được hay lắm.” Ninh Vũ Phi sờ sờ mũi nói.

"Lái xe đi!”
Chẳng bao lâu, chiếc xe đã đến bãi đậu xe của khu chợ, anh dừng xe lại và đậu gần đó..