Yên Ba Hạo Miểu - Sương Khói Mênh Mông

Chương 46




Phủ Thái úy vào buổi sáng không được yên tĩnh, hạ nhân tới tới lui lui đưa tấu chương, đám quan lại cầm thẻ bài đợi yết kiến, thanh âm của mấy vị tướng quân to lớn lỗ mãng.

Cảnh Hi Miểu nhìn hạt sương thu đọng trên lá sen, dường như đang suy nghĩ điều gì. Tối ngày hôm qua cũng chẳng có chuyện gì phát sinh. Đầu óc của y rối tinh rối mù rồi không ngừng hiện ra những hồi ức ngày trước. Làm y bị phân tâm, nguyên nhân chỉ là Tương Lý Nhược Mộc hôn y một cái, thực sự không nên. Vậy y đang chờ mong điều gì đây? Cảnh Hi Miểu phục hồi tinh thần khẽ thở dài. Y không muốn để cho thứ gì đó trong đầu có khả năng làm mất đi sự tỉnh táo, y không muốn nghĩ nữa. Từ nay về sau không cần suy nghĩ nữa, đã đủ mệt mỏi rồi, quyết định không nói cho Tương Lý Nhược Mộc, không cần nhiều chuyện tự cho là mình có thể giải quyết vấn đề, đừng tưởng bản thân đủ thông minh có thể phán đoán Tương Lý Nhược Mộc. Y yên lặng mà nhắc nhở bản thân, sau đó, cứ như vậy cho đến chết sao?

Sáng sớm chỉ có Hàn Mộng Khuê được được gọi đến một lần, vốn ở vị trí thiếu gia tri phủ giữ chức vị quản lý Tài vụ của Hoàng thất béo bở, thế nhưng Hoàng đế không thể tự mình chấp chính, cái chức vị này xác định là không phải nơi có kết quả tốt. Thái úy liền đem nó cho Hàn Mộng Khuê. Sáng sớm hôm nay y là tới tìm Thái úy có việc. Hàn Mộng Khuê… Hàn Mông Khuê nói đến tác phẩm nổi tiếng gì vậy? Cảnh Hi Miểu nhíu nhíu mày. Có điều có thể thấy, thái úy đối với kẻ có chút tài hoa hơn người lại có phần trẻ tuổi này rất có hảo cảm, vì lẽ đó phái gã làm công việc khó khăn, là muốn rèn luyện gã đi. Y bắt đầu đờ ra, trong đầu cũng không suy nghĩ quá nhiều chuyện của những người này. Bỗng nhiên…

“Thái úy đâu?” Một âm thanh đông cứng hỏi y.

Tầm mắt Cảnh Hi Miểu từ ao sen của Thái úy Phủ thu hồi lại nhưng trong mắt vẫn như cũ ba đào không nổi dậy hứng thú. Thái úy thường ngày vẫn ở sân trong, hóa ra Đàn Tâm có thể tùy tiện đi vào.

“Ngươi biết ta là ai chứ? Ta nghĩ đầu óc ngươi không ngốc đến mức đó.” Đàn Tâm nhẹ nhàng lay động quạt giấy, hành động vẫn dịu dàng tao nhã như trước. “Ta đã từng hướng ngươi biểu đạt lòng trung thành, thế nhưng ngươi từ bỏ ta, cũng không muốn nhờ vào lực lượng của ta. Bởi vì ta dường như không hề có tác dụng.”

Cảnh Hi Miểu thoáng chuyển đầu một chút, tầm mắt lập tức lại nhìn trở về ao sen phân nữa đã sắp tàn.

“Hừ, ngươi xem thường ta như vậy, lẽ nào ta không phải họ Cảnh? Lẽ nào kẻ khác họ thì đáng giá tin tưởng như vậy. Hay là cả ngươi và ta vốn đều giống nhau, đều là đang lợi dụng Thái úy.” Đàn Tâm dần dần thu lại vẻ yêu mị, dường như trên mặt hắn cùng Cảnh Hi Miểu đều giống nhau thành thục trầm ổn vượt cả tuổi tác. Hắn hướng tới chỗ y, “Cảnh Hi Miểu cùng Cảnh Đàn Tâm.”

Cảnh Hi Miểu nhìn ao sen mệt mỏi lắc đầu một cái.

“Ngươi sẽ đặc xá ta sao?” Đàn Tâm đi vài bước, đến gần Cảnh Hi Miểu, y lùi lại. “Không biết. Như vậy tương lai ngươi sẽ đặc xá Thái úy sao?”

“Cho dù ngươi không trả lời, ta cũng biết rõ ngươi sẽ không. Hắn có thể dựa vào sao? Phía trên thế giới này trừ mình ra, không có người nào là có thể dựa vào, chỉ có trong tay mình cầm lấy sức mạnh, mới có thể còn sống.” Đàn Tâm nhìn Cảnh Hi Miểu lại lùi lại một bước, “Khi ngươi nhìn thấy một trấn xác chết, ngươi có cảm giác gì. Dựa vào Tương Lý Nhược Mộc bảo vệ ngươi…” Thanh âm của Đàn Tâm gần như thì thầm, “Không động tới. Bởi vì để một con sói tới nhìn con thỏ chỉ có thể là thời điểm hắn không đói bụng. Hắn sớm muộn cũng sẽ đem ngươi biến thành xác chết. Cảnh Hi Miểu, nếu như ngươi có sức mạnh, ngươi có đến nỗi cùng một trấn xác chết ở một chỗ sao?”

“Đừng nói nữa.” Cảnh Hi Miểu đã đi tới cạnh ao sen, không còn đường lui nữa.

“Có phải ngươi cả đời đều như thế này. Hiện tại phía sau ngươi là ao sen, nhưng mỗi ngày phía sau ngươi là vách núi, ai có thể bảo vệ ngươi, Thái úy sao? Mỗi vị trí quyền lực đỉnh cao dù là ai cũng đều khó có thể tự bảo vệ chính mình, Hi Miểu.” Đàn Tâm quỷ mị nở nụ cười, “Thời điểm ngươi sống không còn bao lâu thời gian là thư thái. Ngươi chết lúc nào đây? Phụ vương ngươi, còn có tổ tiên của chúng ta, đều sẽ hỏi ngươi, tại sao giang sơn đến thế hệ ngươi lại bị chôn vùi? Hơn nữa, bọn họ đều sẽ biết ngươi vì kéo dài hơi tàn, trần truồng thân thể, dùng thân thể cửu ngũ chí tôn đến phụng dưỡng Thái úy. Thái úy ở trên giường như thế nào hưởng thụ ngươi? Chắc hắn rất hài lòng nhỉ? Có thể đem một hoàng đế đè xuống giường chà đạp, đó chính là khi kẻ oán hận Cảnh thị vương triều đạt thỏa mãn lớn nhất. Ngươi biết không, chỉ có nam nhân cưới nữ nhân mới là âm dương hài hòa thuận theo thiên ý. Ngươi làm chuyện thậm chí không có bất kỳ một thế gia công tử nào sẽ làm. Chỉ có đám hạ nhân đê tiện nhất, tiểu tử như kỹ nữ con hát thấp hèn mới có thể làm. Nam nhân với nam nhân, đây không phải giao hoan, mà chỉ là sỉ nhục thôi. Bởi vì Thái úy chỉ có sỉ nhục chà đạp ngươi, mới có thể giảm bớt thù hận. Thứ ấy so với việc hắn leo lên ngôi vị hoàng đế còn thỏa mãn hơn.”

“Đừng nói nữa.” Cảnh Hi Miểu cuối cùng nhìn thẳng vào mắt Đàn Tâm, y không phải không biết mình đang cầu xin Đàn Tâm. Đàn Tâm cùng Quách Hiền không giống, cùng Lý Doãn Chi không giống, hắn quả thực chính là một kẻ khôn ngoan, hiểu thấu lòng người.

Đàn Tâm thỏa mãn nở nụ cười, “Cảnh Hi Miểu, ngươi không muốn biết tại sao Thái úy muốn duy trì triều chính. Ngươi cảm thấy Thái úy rất có dã tâm sao? Không có, ngươi cũng biết, đúng không? Ngươi biết tại sao hắn hận hoàng tộc Cảnh thị như thế không? Ngươi biết phụ hoàng ngươi đã làm gì để Thái úy từ trên người ngươi tìm tới bồi thường vui mừng như thế không?”

“Ta…không muốn biết.” Cảnh Hi Miểu đột nhiên lùi lại một bước, thân thể lóe lên thiếu chút nữa rơi vào ao sen, tay y bị Đàn Tâm kéo lại.

“Không được rơi xuống, Cảnh Hi Miểu. Ngươi là một người ở trong hoàng cung lớn lên, ngươi phải tháo gỡ thù hận. Ngươi đã từng thấy cừu hận nào có thể tự mình xóa bỏ sao? Ngươi không phải người ngây thơ, ngươi có mưu lược, ngươi có thể nhận thức, phân biệt kẻ khác. Ngươi biết cừu hận sẽ không biến mất. Tương Lý Nhược Mộc sẽ không nhìn ngươi như một người bình thường.” Đàn Tâm chặt chẽ kéo lấy tay Cảnh Hi Miểu, “Ngươi không thể trốn tránh. Nếu ngươi chết như vậy, phụ vương ngươi cùng tổ tiên chúng ta, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào về ngươi? Bọn họ sẽ trách móc việc ngươi bây giờ bị kẻ thù vỗ về, máu thịt của ngươi, xương của ngươi, những thứ do tổ tiên ban tặng, nhất định sẽ bị bọn họ thu hồi.”

“A, ngươi thả ta ra, thả ta ra.” Cảnh Hi Miểu giãy dụa kịch liệt.

“Ngươi biết Tương Lý Nhược Mộc tại sao lại hận phụ thân ngươi như thế không? Ngươi biết phụ thân ngươi đã từng làm cái gì không? Cho dù Tương Lý Nhược Mộc đối với ngươi làm chuyện giống như thế, hắn đã từng đối với…” Đàn Tâm không thể nói tiếp, vì Cảnh Hi Miểu đột nhiên đánh một quyền lên mặt hắn.

Cảnh Hi Miểu cả người run rẩy, y lần đầu tiên đánh người, hơn nữa là dùng toàn lực. Tương Lý Nhất Bình đã từng dạy y thứ gì đó, y theo bản năng dùng đến. Đàn Tâm nửa bên mặt bị đánh sưng lên, nhưng lại đối với Cảnh Hi Miểu mỉm cười giảo hoạt.

Cảnh Hi Miểu xoay người, dùng hết sức lực chạy trốn. Xuyên qua một cái cầu đá, lướt qua lan can, nặng nề xô phải cửa phòng Tương Lý Nhược Mộc, ở ngưỡng cửa bị vướng chân ngã nhào một cái, y ngồi dưới đất khẽ nghẹn ngào.

“Là Hi Miểu sao?” Buồng trong truyền đến âm thanh Tương Lý Nhược Mộc, Cảnh Hi Miểu nghe thấy một hồi tiếng nước lách ca lách cách. Tương Lý Nhược Mộc thân trên để trần, bên hông vây quanh một chiếc khăn tắm nhanh chân đi ra, mái tóc đen ướt sũng xõa xuống, nhìn qua giống như vị thần bóng tối.

Không thể nói, ở ngực tràn ngập đau đớn quen thuộc, như một loại bệnh tật. Y thấy Tương Lý Nhược Mộc dùng ánh mắt kỳ quái nhìn y. Y sợ Tương Lý Nhược Mộc sẽ thở dài một hơi, uể oải làm y tưởng bị phiền chán. Nhưng rời khỏi ngươi, ta còn có thể đi nơi nào đây? Cảnh Hi Miểu không khống chế được mà khóc, y lấy ống tay áo che mũi miệng của chính mình để tránh nấc ra tiếng.

Tương Lý Nhược Mộc không thở dài, cũng không nhìn nhìn quanh trái phải, hắn ngồi xổm xuống, kéo lấy cánh tay Cảnh Hi Miểu vẫn luôn đem ống tay áo lôi kéo, ướt nhẹp mà đem Cảnh Hi Miểu ôm lấy. “Ta rất tức giận, bởi vì ta thậm chí còn không biết ngươi đến cùng đang sợ hãi chuyện gì, cũng không biết ngươi đến cùng đang suy nghĩ điều gì.” Hắn lẳng lặng đợi Cảnh Hi Miểu khóc xong. “Ngày hôm nay chúng ta tạm thời rời Thái úy phủ được không, ta cũng mệt mỏi, muốn cùng ngươi thanh tịnh ở cùng một chỗ. Ta thậm chí đã quên lúc trước mình sống như thế nào, ngươi khi ấy cũng chưa từng nghĩ tới cùng ta một chỗ trải qua tháng ngày. Đúng rồi, ngươi không phải nói nếu như ta ở giang hồ gặp ngươi sẽ như thế nào sao?”

Tương Lý Nhược Mộc nói chuyện âm điệu bằng phẳng nhu hòa, cảnh Hi Miểu bất tri bất giác yên tĩnh lại, thật chặt ôm lấy Tương Lý Nhược Mộc toàn thân ở trần. Mặt y kề sát ***g ngực Tương Lý Nhược Mộc, chỉ có như vậy mới có thể cảm thấy an tâm trong chốc lát.