Yên Chi Thượng Hoa

Chương 44




Trục Yên nghe được thanh âm này, liền giống như gặp được cứu tinh, nhưng vì không muốn những người khác nghe thấy, chỉ có thể đưa tay kéo Mặc Thiển qua, tới gần hắn nhỏ giọng nói: “Mặc Thiển, ngươi nhanh đi Túy Tửu Tiên, chỉ sợ Tình Khuynh đã xảy ra chuyện.”

Mặc Thiển nghi hoặc, thuận tay đè Trục Yên lại, chầm chậm nói nhỏ: “Đừng nóng vội, chuyện gì ngươi từ từ nói.”

Trục Yên bất đắc dĩ, đành phải đem chuyện hôm nay Tình Khuynh đến gặp hắn, sau đó liền bị người lấy cớ lang quân gặp nạn gọi đến Túy Tửu Tiên, nhỏ giọng kể bên tai Mặc Thiển, còn nói bây giờ thời gian không còn sớm, mà ngay cả xe ngựa mang theo cũng chưa trở về, sợ là đã gặp bất trắc.

“Lang quân? Thật sao?” Mặc Thiển trừng mắt một cái, ngạc nhiên xen lẫn nghi hoặc nói.

“Thật là như thế, bằng không với tính cách của Tình Khuynh cẩn thận như thế, sao lại đi chứ?” Trục Yên giằng co một hồi, gương mặt vốn trắng bệch ốm yếu, nhưng lại hiện lên vài phần đỏ ửng rất khác thường, mắt thấy có chút không thuận khí, Mặc Thiển vội bảo hắn nằm xuống, sợ hắn xảy ra chuyện gì.

“Ngươi đừng vội, lát nữa ta liền đi xem một chút, chuyện này không đơn giản.” Mặc Thiển nhăn lại đôi mày rậm, hồi tưởng nói: “Hôm nay ta trở về, nhưng lại gặp một người, lén lén lút lút, đợi lúc ta đuổi theo ra khỏi viên, liền không thấy bóng dáng đâu, không biết là chó nhà ai.”

“Nếu lang quân không trở về, đám chó này sẽ ngày càng nhiều.” Trục Yên mỉa mai, lang quân đối với bọn họ mà nói, dĩ nhiên không chỉ riêng là một chủ tử trong tay cầm khế ước bán mình của họ, mà là một cái ô lớn che chở bọn họ.

“Trục Yên?” Mặc Thiển tạm dừng một lát, làm như lơ đễnh hỏi: “Ngày ấy nữ nhân kia đến đây tìm ngươi sao?”

“Ừ, mà ta không gặp.” Nhắc tới đến Tiêu Như Hề, ánh mắt Trục Yên liền tối xuống, quay đầu ho khan hai tiếng.

“Là Oản Oản cô nương đi gặp?” Mặc Thiển quét mắt nhìn người bên cạnh Trục Yên, cúi đầu hỏi.

“Ừ.” Việc này người trong viên đều biết, không có gì phải giấu giếm.

“Nàng có đưa thư cho ngươi, hoặc là lưu lại lời dặn dò gì không?” Mặc Thiển ánh mắt dường như thất thần, nhìn tấm bình phong sau giường ấm nói.

“Không.” Trục Yên nhớ tới bọc nhỏ kia, còn chưa mở ra, lại không muốn cho người khác biết, chính là hiện tại trong lòng hắn lo lắng, hắn sợ nếu mở ra, bên trong có thứ gì sẽ khiến hắn chờ mong , hoặc khiến hắn chết tâm, hắn bây giờ, cái gì cũng không thể chịu đựng nổi.

“Ừ, ta đi Túy Tửu Tiên xem thử một chút.” Cũng không hỏi nhiều nữa, Mặc Thiển nhanh chóng đứng lên đi ra ngoài, chỉ là đi ngang qua bên người Hằng Ảnh, thoáng ngừng một chút, liền sải bước nhanh hơn.

Đêm hôm đó, Mặc Thiển không trở về, Tình Khuynh và Oản Oản cũng không trở về, vốn dĩ thời tiết đã bắt đầu sáng sủa, không biết khi nào lại bất ngờ nổi lên cơn mưa nhỏ rơi lả tả.

Trong một không gian lạnh như băng, Oản Oản bị rét lạnh mà tỉnh lại, nàng cảm thấy cổ họng mình như muốn bị chặt đứt, đầu óc choáng váng mờ mịt như nặng ngàn cân, trong đầu thỉnh thoảng hiện lên một vài đoạn ngắn, nếu không phải nàng đối với mấy đoạn ngắn này rất tinh tường, Oản Oản cũng hoài nghi có phải mình lại xuyên không hay không.

Miễn cưỡng mở ra ánh mắt đau nhức, Oản Oản chật vật đỡ cánh tay, chậm rãi quay đầu, chung quanh thật tối, chỉ có một song cửa sổ nho nhỏ trên đỉnh đầu lộ ra chút tia sáng, cùng với nhiều điểm mưa tuyết. Oản Oản lắc lắc đầu, muốn tập trung tầm mắt tán loạn, tay vừa trượt, hình như đụng phải bên người ấm áp, nàng giật mình một cái, nhớ tới Tình Khuynh cũng bị tập kích như nàng.

“Tình Khuynh, Tình Khuynh!” Vô lực đẩy đẩy người bên cạnh, Oản Oản nằm sát lên người hắn mới cảm thấy yên tâm, cũng may, cũng may mà bọn họ bị nhốt cùng nhau, cũng may là hắn còn sống.

“Ưm...” Như là bị cưỡng chế tỉnh lại, Tình Khuynh rên rỉ một tiếng, dần dần tỉnh lại.

“Ngươi sao rồi a?” Oản Oản lo lắng hỏi.

“Không có việc gì, ngươi thì sao?” Tình Khuynh rõ ràng thích ứng nhanh hơn Oản Oản, sau khi thoát khỏi hôn mê, liền ngồi dậy, đưa tay ôm Oản Oản vào trong ngực, để nàng dán lên ngực mình.

“Không sao, chỉ là cần cổ có hơi đau.” Oản Oản ngửi thấy mùi hương quen thuộc kia rốt cục mới có thể cười yếu ớt.

“Thực xin lỗi, là ta sơ suất.” Tình Khuynh vuốt sợi tóc Oản Oản, áy náy nói, hắn vẫn luôn đối với việc gì đều có vài phần hoài nghi, nếu không phải sự tình liên quan đến Đông lang quân, hắn căn bản sẽ không mạo hiểm đi đến Túy Tửu Tiên, huống chi lúc hắn vẫn luôn là nam sủng của Dịch Ngạn Chi, những chuyện đại sự của họ, hắn cũng chỉ nguyện giúp một tay, cũng không đi sâu vào. Nhưng ngoài dự đoán, những người đó cư nhiên lại chỉa mũi nhọn về hướng mình còn làm liên lụy tới Oản Oản.

“Không phải lỗi của ngươi, ta nghĩ nếu ta không đi theo, phỏng chừng cũng sẽ bị bắt đến.” Nhớ tới lúc ở đầu hẻm nhìn thấy bóng dáng mờ mờ ảo ảo của Mặc Thiển, nghĩ lại thấy kỳ quái như thế nào.

“Cũng đúng, nếu bọn họ thật có lòng bắt chúng ta, bất luận ở nơi nào chúng ta cũng không trốn được.” Tình Khuynh dán mặt lên đỉnh đầu Oản Oản, cọ cọ nói, nghĩ đến đám người kia lại nhét mình và Oản Oản cùng ở chung một chỗ.

“Đây là nơi nào a, dường như có hơi lạnh.” Rụt cổ lại, Oản Oản càng nép sát vào Tình Khuynh, tuy rằng nàng có mặc áo choàng, nhưng trời này mà không có giường ấm, không có lò sưởi, không phải muốn đông chết người sao.

“Hình như là một hầm rượu.” Tình Khuynh thị lực tốt hơn Oản Oản, sau khi thích ứng, liền quan sát chung quanh một chút, nơi nơi đều là vò rượu, trong không khí còn tràn ngập mùi rượu nồng đậm.

“Khó trách lại lạnh như vậy.” Oản Oản cũng ngóc đầu lên, nhìn xem xung quanh, bốn phía tối như mực, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng chiếu lên vò rượu phát ra.

Tình Khuynh buông Oản Oản ra, sờ soạng theo vách tường, chỉ tiếc dạo qua một vòng đều không có thu hoạch, hơn nữa cánh cửa lại ở trên đỉnh đầu, mà bên trong ngay cả một cái thang cũng không có.

“Xem ra thật sự là một cái hầm, nhìn độ cao này, chúng ta không bò lên nổi đâu.” Tình Khuynh một lần nữa trở lại bên người Oản Oản, vươn tay vòng qua người nàng, sưởi ấm cho nhau.

“Hơn nữa cũng không cho chúng ta nhóm lửa sưởi ấm.” Oản Oản nhìn đống rượu này nói, lỡ như không cẩn thận chính là tự thiêu a.

“Không biết bọn họ bắt chúng ta đến đây có mục đích gì.” Đây cũng là điều mà sau khi Tình Khuynh tỉnh lại, nghĩ mãi không ra. Bọn họ đều là người bình thường, thân phận ti tiện, lại không tham dự vào chuyện đại sự gì, bắt bọn họ đến đây, một là không có người nào để có thể uy hiếp, hai là không thể tra ra được bí mật gì, vậy thì có ích lợi gì?

“Không phải là bắt ngươi để uy hiếp Dịch nhị thiếu gia đó chứ!” Đây là điều duy nhất mà Oản Oản có thể nghĩ ra, nàng nhìn ra, tuy rằng Dịch nhị thiếu gia vì gia tộc mà không thể không cưới một nữ nhân mình không thích, nhưng tình cảm của hắn đối với Tình Khuynh là thật, bằng không sẽ không bỏ hết thể diện xuống nước đến cầu Tình Khuynh hồi tâm chuyển ý.

“Nếu thật sự là như thế, vậy bọn họ phải thất vọng rồi.” Tình Khuynh cười lạnh, ôm Oản Oản khinh thường nói: “Người kia, chỉ cần không liên lụy đến lợi ích của gia tộc, hắn chính là tình nhân tốt nhất, nhưng nếu như có lợi ích trước mặt, ngay cả mạng của hắn còn có thể bỏ qua, huống chi là ta.”

“Ngươi thật nghĩ như vậy sao?” Oản Oản lay ống tay áo Tình Khuynh, cố gắng muốn nhìn cho rõ biểu cảm của Tình Khuynh, sau đó lại giống như che giấu nói: “Vậy chúng ta sẽ không được cứu phải không?”

“Đúng vậy, không được cứu, ngươi có sợ không?” giọng nói dịu dàng cười khẽ của Tình Khuynh trong gian hầm này lại đặc biệt rõ ràng, Oản Oản nghe thấy mà cả hai tai đều đỏ.

“Ngươi không sợ, ta sẽ không sợ.” Oản Oản vươn tay ôm Tình Khuynh, nhìn ánh sáng le lói trên đỉnh đầu, nghĩ đến ký ức không trọn vẹn của mấy kiếp trước, mỗi kiếp nàng vốn đều chết sớm, chẳng qua là kiếp này chết sớm hơn một chút thôi, không có gì bất đồng cả. Huống chi trước khi chết còn có người này ở bên cạnh.

Tình Khuynh cảm giác được Oản Oản đang ỷ lại vào mình, hắn gắt gao ôm chặt nàng, kỳ thực cái chết đối với hắn mà nói cũng không là gì cả. Hắn không biết phụ mẫu của mình là ai, cũng không biết đường tương lai ở nơi nào, hắn cũng từng không hề để ý tới tôn nghiêm này nọ, chỉ sống được ngày nào hay ngày ấy, giữa hắn và Dịch Ngạn Chi, là đã từng thật lòng, bởi vì đời người dài như vậy, hắn không muốn rời đi cô độc như thế, hắn khát vọng có người làm bạn, khát vọng có vòng tay ấm áp, bằng không hắn sẽ kết băng, tự đông chết bản thân trong cô đơn tịch mịch. Chỉ tiếc, Dịch Ngạn Chi không phải là người thích hợp kia, cho nên tuy rằng thống khổ, nhưng hắn vẫn dứt bỏ. Nhưng cũng may, thật may là cuối cùng còn có Oản Oản ở cạnh, cho dù lúc chết, hắn cũng sẽ không có một mình...

“Ngươi còn lạnh không?” Tình Khuynh cảm nhận được người trong lòng cuộn tròn lại, đau lòng hỏi.

“Ừ, ngươi không lạnh sao? Tay cũng lạnh hết rồi này.” Oản Oản xoa xoa tay cho Tình Khuynh, nơi này càng ngày càng lạnh, không biết có phải những người đó muốn đông chết họ hay sao, cái này còn không bằng ngay lập tức chém chết bọn họ cho thống khoái a.

Tình Khuynh tìm kiếm chung quanh một hồi, phát hiện căn bản không có vật gì có thể che đậy, không khỏi thầm than, sau lại thấy một hàng vò rượu kia, nhất thời nảy sinh chủ ý.

“Ngươi biết uống rượu không?” Tình Khuynh ôm Oản Oản đứng lên, đi đến vò rượu bên cạnh.

“Biết uống, nhưng không thường xuyên uống.” Oản Oản kiếp trước biết uống rượu, nhưng thân thể của kiếp này chưa từng uống qua, cũng không biết tửu lượng như thế nào.

“Chúng ta uống rượu làm ấm người đi.” Thật sự là hành động bất đắc dĩ, mặc dù đã chấp nhận kết quả có thể sẽ chết, nhưng Tình Khuynh vẫn chưa buông tay, lúc này còn chưa tới thời khắc cuối cùng.

“Ừ.” Oản Oản tất nhiên cũng suy nghĩ như Tình Khuynh, muốn sống vẫn luôn là bản năng.

Tình Khuynh buông Oản Oản ra, đưa tay lấy một vò rượu không được xếp trên mặt đất, lấy tay vỗ một cái, mùi rượu nồng đặc từ trong vò rượu kia phiêu tán ra, Oản Oản hít sâu một hơi, không khỏi thầm khen, tuy rằng thời đại này vẫn chưa có kỹ thuật chưng cất, nhưng nguyên vật liệu này đều là thượng đẳng, có chút kỹ thuật chưng cất rượu cao siêu mà đời sau trên cơ bản đều thất truyền, cho nên cũng không nhất định kém hơn rượu đời sau.

“Rượu ngon, là thuần nhưỡng.” Tình Khuynh ngửi ngửi một chút, con ngươi chợt lóe, lại nhìn nhìn lên song cửa sổ nho nhỏ kia, lẩm bẩm nói: “Thì ra chúng ta vẫn còn ở tại Túy Tửu Tiên.”

“Làm sao ngươi biết?” Oản Oản dùng ngón tay chấm chút rượu, đặt lên miệng, có chút cay cay, nhưng qua một hồi lại dần dần trở nên nhu hòa, khiến môi lưỡi cảm giác thật thuần hậu.

“Loại rượu này chỉ có Túy Tửu Tiên mới có, là loại rượu đặc biệt của bọn họ, hơn nữa hầm này sâu như vậy, có khả năng đào sâu như vậy, cũng chỉ có Túy Tửu Tiên mà thôi.” Tình Khuynh ôm vò rượu, lại dắt Oản Oản trở lại nơi có tia sáng cực nhỏ chiếu xuống, ngồi xuống.

“Aizz, quanh đi quẩn lại một vòng, lại trở lại nơi này.” Oản Oản cũng rất thất vọng trả lời, luôn cảm thấy thật mất mát, mắt thấy vừa thoát khỏi miệng cọp, lại không nghĩ rằng kỳ thực là rơi vào hang sói.

“Mặc kệ , uống rượu đi, ấm áp cũng tốt.” Tình Khuynh búng nắp đậy, uống một ngụm lớn, sau đó say mê cười nói: “Một vò rượu này, thế mà có giá một lượng bạc đấy.”

“Mắc như vậy sao?” Oản Oản nhìn thân rượu nhìn không ra màu sắc kia, thở dài nói: “Vậy thế nào chúng ta cũng phải uống lấy lại vốn.”

Tình Khuynh vừa nghe vậy, cao giọng cười rần, đem vò rượu đến bên miệng Oản Oản, Oản Oản cũng không già mồm cãi láo, nhấp một ngụm to. Tình Khuynh nhìn nàng uống, ánh mắt chợt mềm lại, chờ nàng thở dốc lấy sức, lại cầm trở về, mình uống vào mấy ngụm, cứ như vậy, hai người một vò rượu, ngươi một ngụm ta một ngụm, giống như bằng hữu thân mật nhất, lại coi như bạn tri kỷ nhất, càng uống càng thích thú, ngay cả toàn thân cũng cảm thấy ấm lên.