Yên Chi Trảm

Chương 18: Quân trướng chịu nhục 5




Người đàn ông nghe xong hừ một tiếng, sau đó hung hăng nắm cằm Thất Thất nói:“Thật sự là rất buồn cười, gia ngược lại không sợ giao chiến, tuy nhiên phụ hoàng mẫu hậu của ngươi dường như rất sợ nha, làm sao, bọn họ không có nói cho ngươi tới nơi này là làm cái gì sao, nghe nói bọn họ hết mực yêu thương ngươi, coi ngươi là hòn ngọc quý trên tay, hiện tại Đại Kỳ chiến bại, bọn họ lại bỏ được đem ngươi đưa tới thăm hỏi tướng sĩ Đại Chu ta, biết cha mẹ của ngươi là yêu thương ngươi như thế nào chưa!” Người đàn ông nói xong khinh miệt nở nụ cười, sau đó tà tà nói:“Tuy nhiên, ngươi yên tâm, gia sẽ giúp bọn họ yêu thương ngươi!” Nói xong buông lỏng tay ra, hung hăng đẩy mặt Thất Thất.

Tô Thất Thất vừa nghe cuối cùng có chút hiểu được, trách không được hoàng hậu “Mẹ cả” kia lại yêu thương mình như vậy, để Thiên Tuyết nhường ra cung điện, danh phận, thì ra là muốn dùng mình đến thế thân cho Thiên Tuyết con gái bảo bối của bọn họ đến quân doanh kẻ địch, bản thân mình vậy mà ngây thơ cho rằng hổ độc không ăn thịt con, phụ hoàng chưa từng gặp mặt kia cũng mang cái chữ “Phụ” đi, ai ngờ được phụ hoàng này thật đúng là xứng với hổ độc ăn thịt con, vì an nguy của chính mình, đem con gái chưa bao giờ nuôi dưỡng qua từ dân gian tìm về vì khao quân địch, bảo hộ một đứa con gái khác, cũng khó trách hắn không cùng mình gặp mặt, có phải vì sợ mình bị bọn người địch quốc này giày vò chết, âm hồn không tiêu sẽ đi tìm hắn, bản thân mình từng cho rằng thật tìm được cha ruột, từ nay về sau không cần sống tiếp cuộc sống thiếu ăn thiếu mặc,“Heo chó không bằng” kia, thì ra cha ruột đưa nàng tới một cuộc sống so với “Heo chó không bằng” kia còn không bằng hơn nữa, đều do mình bị quỷ mê tâm hồn, không đem lời vàng ngọc của mỗ mỗ nói nhớ kỹ trong lòng, hiện tại hối hận cũng đã chậm.

Tô Thất Thất tất cả con đường cũng không muốn chọn, có chút ủy khuất muốn khóc, nhưng nhìn đến người đàn ông không kiên nhẫn, sắc mặt lại trở nên không tốt, vì thế cắn răng một cái nói:“Được, ta chọn con đường thứ nhất!”

Người đàn ông nhìn Tô Thất Thất, đôi mắt rét lạnh hơi hơi nhảy dựng, nhân tiện nói:“Người tới!” Thuận tay kéo cái áo tơ tằm vừa rồi cởi ra kia che ở trên người Thất Thất, vết thương trên người Thất Thất vừa chạm vào áo kia, đau đến mức nàng theo bản năng rụt tay chân một chút, nhưng vừa động, dây thừng kia đã sớm hãm sâu vào liền giống như cắn chặt răng, đã thấy hai tên thân binh nâng một cái thau đồng đi vào, trong bồn có lửa than đang cháy hừng hực, mặc dù đặt ở bên giường trong ngày nóng nực này, có phần như nướng người một chút, nhưng trong tâm tư lạnh lẽo của Thất Thất có thể cảm thấy bồn lửa than kia ấm áp.

Người đàn ông nhân tiện nói:“Gia người này trí nhớ không tốt, nếu là nô, phải ở trên người làm ký hiệu, miễn cho ngươi thừa cơ chạy về bên người phụ hoàng mẫu hậu ngươi kia lại không nhận nợ nần.” Nói xong từ trong thau đồng lấy ra một cái bàn ủi không lớn lại cháy đỏ lên, Thất Thất gấp đến độ khàn cổ họng kêu lên:“Ta sẽ không chạy!”

Người đàn ông không để ý tới tiếng kêu của Thất Thất, xốc lên chiếc áo tơ tằm đem cái bàn ủi không lớn kia ủi một chút ở ngực Thất Thất, một luồng hương vị như da heo nướng theo một làn khói trắng ở trước mắt dâng lên, Thất Thất mới cảm thấy ngày nóng nực này gần chậu than quả thật không phải chuyện tốt, kêu thảm, hôn mê bất tỉnh.

Thất Thất là vì ngực đau cùng đau đớn trên người tỉnh lại, thời điểm tỉnh lại, tay chân đã được cởi ra, thấy người đàn ông đang rửa tay trong thau đồng thân binh đưa tới. Thất Thất chờ thân binh kia bưng thau đồng đi rồi, mới chậm rãi bò xuống giường, đem áo lót của mình nhặt lên, chịu đựng đau đớn, qua loa mặc vào trên người tràn đầy vết thương, lại không cẩn thận đụng phải tiểu cung cùng cái gói chứa con nhện độc kia.

Vuốt cái gói kia, Thất Thất tận lực làm cho thân thể đau đến phát run của mình có vẻ trấn tĩnh một chút, lại nghe người đàn ông kia rửa tay xong thản nhiên nói:“Tự thu dọn cái giường bị ngươi làm cho bẩn hề hề kia, lúc tối gia trở về thấy mấy thứ này nọ bát nháo của ngươi, vậy ngươi tự mình nghĩ cho tốt một cái phương thức trừng phạt, nếu không gia cũng sẽ không cho ngươi dễ dàng qua cửa giống như hôm nay vậy!” Người đàn ông nói xong cũng cảm thấy mấy lời nói nhảm của mình có phải so với bình thường nhiều hơn một chút hay không!

Thất Thất vừa nghe bảo nàng thu dọn giường, gãi đúng chỗ ngứa, người đàn ông miệng đầy lời vũ nhục nàng, nàng cũng chưa nghe được rõ ràng, vội vàng thân hình không yên bổ nhào vào bên giường, người đàn ông thấy hừ một tiếng nói:“Thực chưa thấy qua phụ nữ hạ lưu giống như ngươi vậy, đối với giường tính ra tình có chú ý!”

Thất Thất mới nghĩ đến mình vừa mới ở trên đây nhận hết vũ nhục, đảo mắt lại nhanh nhẹn như vậy nhào tới, quả thật có chút tình có chú ý, rốt cuộc vẫn là biết cảm thấy thẹn, động tác chậm một chút, chờ người đàn ông đi rồi, nàng mới nhanh chóng đem ra giường quân dụng kia gỡ xuống dưới, vừa vặn có người đưa tới ra giường chăn đệm mới, Thất Thất vội tiếp nhận, người kia nhìn Thất Thất liếc mắt một cái, Thất Thất mới nghĩ đến động tác của mình có vẻ quá mức bức thiết, vội thả chậm tốc độ, lại cảm thấy người nọ nhìn quen mắt, Thất Thất suy nghĩ nửa ngày, mới nhớ tới người đàn ông này mình từng gặp qua, đúng, bốn năm trước, ở cửa hàng rượu của Trân đại nương tử trên cái bàn kia gặp qua, người đưa ra giường cùng chăn đệm đúng là cái người thấp giọng kêu “Đại nhân”.

Thất Thất thò tay mò đến khối ngọc bài may giấu ở trong tay áo kia, rốt cục nhớ ra, người này chính là cái đại nhân cho mình khối ngọc bài,toàn thân càng thêm tràn ngập oán hận, bản thân mình năm đó làm thế nào lại cứu thứ lang tâm cẩu phế như vậy, sớm biết được lúc trước nhất định không tham ngọc bài của hắn, để cho hắn bị lão Tôn Đầu bắt đi chặt đầu thật tốt.