Yên Hoa Tập

Quyển 2 - Chương 3




Sớm hôm sau, khi mặt trời đã lên cao đến đỉnh núi thì Tuyết Linh Đan mới ngủ dậy. Lúc mới vừa mở mắt ra thì cô phát hiện mình đang nằm trong phòng của mình. Khi cô đang thắc mắc vì sao mình lại ở đây. Nếu không nhầm thì giờ này cô phải nằm ở ngoài cửa phòng của Minh vương chứ thì chợt nha hoàn Hồng Hoa bước vào. Thấy cô tỉnh dậy, Hồng Hoa liền vui mừng :



- Tiểu thư người tỉnh rồi.



- Tại sao ta lại ở trong này.



Đến đây nét mặt của Hồng Hoa trở buồn:



- Em thấy tiểu thư ra ngoà

Tắt Biểu tượng vui

Đừng tự phân tích các địa chỉ URL

Đính kèm chữ ký cá nhân (Chữ ký có thể thay đổi từ bảng thiết lập cá nhân)

Thông báo cho tôi khi có bài trả lời

Chống copy nội dung bài viếti liền đi theo. Em cũng thấy tiểu thư khóc trước cửa Minh vương rồi ngất đi. Rồi em đưa cô trở về trong tình trạng ấy. Minh vương cũng thật là...



Hồng Hoa chưa kịp nói hết câu thì Như Ngọc hối hả bước vào:



- Tiểu thư nhanh lên kẻo không kịp về thỉnh an lão gia. Minh vương đang đợi, thúc dục ngoài kia vẻ mất kiên nhẫn không được vui.



Nghe Như Ngọc nói thế, cô chợt nhớ ra hôm nay mình phải quay trở về phủ thừa tướng thế rồi cô ra lệnh cho Hồng Hoa, Như Ngọc giúp mình sửa soạn. Do đã quá trễ nên những thứ có thể bớt cô đều bớt hết cho nên hôm nay cô ăn vận khá giản dị so với những thiên kim thế gia sau đêm tân hôn trở về nhà mẹ đẻ. Dù vậy cũng phải mất tới 2 khắc* mới sửa xoạn xong mà vội vã đến nơi Minh vương đang chờ.



*Khắc: Đơn vị chỉ thời gian ngày xưa. 1 Khắc (刻, ke) = 60 phân = 15 phút = 15 min



Từ xa cô đã nhìn thấy Minh vương. Hôm nay hắn mặc trường bào màu xanh thắt đai bằng ngọc. Tóc được buộc gọn gàng trên chiếc dây cũng đính bằng ngọc nhìn anh tuấn vô cùng cộng thêm cái khí chất cao quý mà không phải ai cũng có cũng đủ để bao cô gái dùng trăm phương ngàn kế để được ở bên hắn.



Thấy cô hắn hừ nhẹ một cái , nói bằng một chất giọng phẳng lặng, lạnh như băng:



- Cô định để bổn vương chết nắng hả ? Cô có biết bây giở là mấy giờ rồi không?



Tuyết Linh Đan nhìn hắn nhẹ giọng trả lời :



- Vương gia có thể vào bên trong ngựa.



Đúng như dự đoán của cô, khuôn mặt hắn đen lại, cố thu lại sự giận dữ :



- Không biết thừa tướng đã dạy con gái thế nào ?



Rồi hắn nhìn xuống bộ trang phục của cô , cười lạnh:



- Tưởng cô sẽ ăn mặc thật xinh đẹp để quyến rũ bổn vương vậy mà lại ăn mặc thật giản dị. Định nói cho người ngoài biết bổn vương sau đêm tan hôn đã đối xử không ra gì với chính thê rồi đi tố cáo với thừa tướng hay là " Lạt mềm buộc chặt " đây !



Nói xong liền quay người bước đi. "



Nhìn bóng lưng của hắn cô chút một tiếng thở dài. Lỏng lại trở nên nhẹ nhõm khắc thường đến nỗi cô không hiểu tại sao cô lại có 1 cảm xúc này.



Định bước lên xe ngựa cùng với Minh vương , ai ngờ có tiếng của Minh vương vọng ra :



- Không khí đang trong lành ta không muốn có thêm 1 bầu ô nhiễm trong đây. Chiếc xe ngựa của cô đang ở phía sau, cô hiểu gì rồi đấy!



Nói xong hắn thả màn tre xuống thúc phu xe chạy trước để lại mình cô ngây ngốc một chố. Hồng Hoa, Như Ngọc ở hai bên thấy vậy lên tiếng bất bình:



- Tại sao vương gia lại có thể đối xử với tiểu thư như thế được. Thật quá đáng!!!



Nghe thế cô cũng chẳng nói gì mà đi về phía chiếc xe phía xa rồi ra hiệu với phu xe chạy theo cái xe của Minh vương.



Lúc đến cổng tướng phủ xe ngựa của Minh vương cũng vừa mới đến. Hắn đứng ở đó đợi cô nhưng như đợi 1 kẻ xa lạ chẳng có một chút biểu cảm gì.



Cả ngày hôm đó, Tuyêt Linh Đan với Minh vương diến một vở kịch phu thê tình thâm hết sức thành công trước mặt phụ thân của cô nhìn cô như vậy Hồng Hoa - Như Ngọc đau đớn thương cho tiểu thư của họ. Tuy nhiên ngay sau khi rời tướng phủ vở kịch kết thúc, sự chán ghét trong mắt Minh vương đối với cô lại càng rõ rết hơn hết.



Xe vừa đáp xuống vương phủ. Đã thấy một mĩ nhân lả lướt đi tới. Chắc chắn không ai khắc chính là người con gái tối qua. Nếu cô nhơ không lầm thì đây là Phù Tuyết Nhi một cơ thiếp mới của Minh vương vào phủ cùng ngày với cô. người trong phủ thường gọi vơi cái tên mĩ kiều mà vương gia đặt Hoa Qúy cơ tức là vẻ đẹp như hoa. Nói hoa quý cơ đẹp như hoa cúng không sai. Váy đỏ thêu họa tiết mẫu đơn uốn lượn tôn lên làn da chắng, cổ áo trể xuống hơi thiếu vãi nhưng đuôi váy lại dài được bột lại bới chiếc đai nọc khẳm cũng cũng hình hoa mẫu đơn khiến thân hình đã chuẩn lại còn chuẩn hơn. Hoa quý cơ đến bên vương gia hành lễ rồi bước sang phía cô hành lễ, lúc cô ta hành lễ liền lộ một khoảng xuân đẹp đẽ khiến Tuyết Linh Đan không khỏi đỏ mặt. Xong xuôi cô ta liền hứng về phía Minh giả ngã. Thế là một cảnh tượng đẹp đẽ hiện lên. Đúng như ý muốn Hoa quý cơ liền nằm gọn trong lòng minh vương, thân hình ẻo lã như rắn của Hoa quý cơ cọ sát vào người minh vương. Nếu với cô thì lạnh như băng thì với Hoa quý cơ ôn nhu vô cùng:



- Nàng không sao chứ!



-Thiếp không sao. Hôm nay vương...



Chưa để Hoa quý cơ nói hết câu, Minh vương liền nói luôn:



- Hôm nay bỗn vương sẽ ở bên cạnh nàng, nghe nàng xin xỏ dưới thân bổn vương.



Đến đây mặt ta tự nhiên đỏ ửng mà bên kia mặt Hoa quý cơ cũng đã đỏ như gấc giộng nũng nịu muốn như không muốn:



- Đáng ghét...Hôm qua còn chưa đủ sao!!



Minh vương liền cười ha hả nói:



- Chưa đủ



Liền bế xôc Hoa quý cơ lên, đôi môi hắn nhẹ nhàng hôn, bước đi. Tuy vậy hắn cũng kịp liếc xéo Tuyết Linh Đan :



- Cô có thể đi được rồi !



Nhìn hắn cô buồn chẳng hiểu sao giọt nước mắt lại rơi xuống quay đi. Bên kia Minh vương kịp nhận ra giọt nước mắt ấy dù cô vội quay đi, chợt lòng hắn xao xuyến 1 giây ngắn ngủi hắn đâu biết.



Tối Hôm đó, một nơi thì giường không gối chiếc, một cảnh tượng lạnh lẽo cô đơn của một người bị phu quân ghét bỏ. Một nơi nam nữ quấn quít bên nhau, một khung cảnh xuân tình triền miên trái ngược hẳn với cảnh tương kia.