Yên Hoa Tình Ôn Nhu Tâm

Chương 2: Hạ




Ta được y triệu kiến, sau khi bãi triều, ta tại thư phong, quỳ gối, dập đầu, không dám nâng lên.

Y hỏi ta: “Ngươi cũng biết tội?”

Ta nghĩ nửa ngày cũng không biết mình mắc tội gì, nhưng nếu y đã hỏi lời này khẳng định là muốn ấn ta một tội gì, thế thì tại sao không thỏa mãn tâm ý y,  y nếu muốn định tội ta thì khó gì đặt đại một tội danh?

“Thần biết tội.” Ta nói.

“Ha ha.” Y cười lạnh, nụ cười có chút không phù hợp, nhưng ta thật sự cũng không quản nhiều, ta cũng chỉ còn có cái mệnh này, cũng chỉ còn có thể cấp y mệnh này, những thứ khác sợ muốn cấp cũng không cấp nổi.

“Ngươi thành thật nói cho trẫm, ngươi phạm tội gì?” Âm thanh lạnh lùng vang lên, không còn ôn nhu như ngày xưa.

Ta nghĩ, muốn cho mình tội danh gì đây.

Yêu mị hoặc chủ? Này có thể nào a, hoàng đế đã sớm không triệu ta thị tẩm. Có gì để mê hoặc?

Công lao to lớn chèn ép chuá thượng? Này thật là trò cười, ai chẳng biết Hoa Tương ta giờ chỉ còn hư danh. Chỉ sợ  một tên khất cái cũng không để ta trong mắt.

Tham tài, coi thường pháp luật? Này cũng không được nha, Hoa gia ta cũng có tài của, bất quá mấy năm nay quyền cao chức trọng nhưng tiền tài chỉ ào ào ra chứ không có vào, hoàng đế như y hẳn so với ta rõ ràng, đồ quý giá nhất trong phủ sợ cũng chỉ còn mấy bảo vật y tặng ta đặt trong thư phòng.

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ còn tội danh tư thông với nghịch tặc, đáy lòng thầm thở dài, nói: “Thần biết tội, không nên tư thông nghịch tặc, thỉnh hoàng thượng trị tội.”

Y đã nhẫn tâm, không thuận theo, từ này về sau cũng sẽ bị dày vò. Liền thỏa mãn y đi, này triều đình cao thấp, trong cung ngoài cung chuyện lớn chuyện nhỏ cũng đủ làm y phiền toái lắm rồi, ta cũng không  đành để y thêm mệt mỏi.

“Phanh” một tiếng, chén trà nện lên người ta, mảnh cắt vụt qua da mặt, một vết xước nhỏ, vết thương cũng chẳng đáng kể gì.

“Hảo, hảo...” Người phía trên cực kỳ phẫn nộ, thế nhưng vẫn cười nói: “Hoa Tương, ngươi cũng mau nhận tội nhỉ.”

“Thần chỉ mong toàn thi, thỉnh hoàng thượng thành toàn.” Ta thành thành thật thật nói ra nguyện vọng, cha ta chết sớm, nhưng trong nhà còn mẹ già vẫn ở nơi xa không ai biết, nếu mà người biết ta chết không toàn thi chắc chịu không nổi.

“Giải vào thiên lao.” Y gầm lên.

Bên ngoài thị vệ lôi ta xuống, ta vẫn không dám ngẩng đầu lên, không đành lòng nhìn hắn, ngoài ra còn có, ta sợ... không chịu nổi, tất cả tình cảm đều dành cho người nhưng không được đáp lại, trên đời  không còn chuyện gì khó xử bằng chuyện này.

Thiên lao tất nhiên không tốt đẹp gì, ẩm ẩm ướt ướt, lưng ta liền trở đau, ngày xưa còn trẻ có bệnh căn, bình thường sống an nhàn sung sướng cũng không việc gì, nay chỉ vào nhà lao ngốc vài ngày đã đau đến ngay cả mắt cũng mở không nổi. Rất mau ta tìm được một cách có thể giảm bớt đau đớn, lấy độc trị độc, dùng đau áp chế cơn đau, ta rút trâm trên đầu, đâm một nhát nơi eo. Đau đớn phía trước thật sự áp đi cơn đau đằng sau, cân bằng như vậy sẽ không khó chịu nữa. Ta bây giờ cũng không còn vọng tưởng, từng nghĩ hoàng đế có hay không thành toàn ta, trước kia vẫn nghĩ có thể y còn coi trọng ta liền có thể ban thuốc độc hoặc phái người ám sát, hiện tại, sợ là chỉ còn chờ ngày hành hình nơi phố chợ.

Nghĩ đến cũng có chút buồn cười, ta cả đời này vì y cái gì cũng có thể làm, đến cuối cùng, khi chết còn vì y mặc cả sinh tử, hoàn toàn đem thân xác này để y chà đạp.

Hoa gia có con cháu như ta, danh tiếng gây dựng trăm năm qua tất cả đều bị  làm sụp đổ, nếu ta được dựng bia mộ, nếu thực sự có bia mộ, chỉ sợ con cháu sau này sẽ đứng trước bia mộ mà phỉ báng ta vài câu.

Nghĩ sau này chết cũng không được an bình, ta lại khẽ cười thầm, như vậy cũng tốt, sẽ không còn tịch mịch, có người nhớ thương, cũng chẳng cần quan tâm vì cái gì mà nhớ thương, dù sao may mắn vẫn có người nhớ tới.

Suy nghĩ một lúc lâu, ngục tốt đưa tới hai cái màn thầu lạnh, ta cũng không có cảm giác đói, liền đưa màn thầu cho một lão gia tôn, ta vận khí cũng không tồi, nhà lao này không biết có bao nhiêu người từng bị ta đưa tới, thế nhưng chỗ ta bị giam bên phải không có ai, còn bên trái lại là một người mù, thần trí cũng không thanh tỉnh, chỉ là nhân vật nhỏ nên không ảnh hưởng gì, nếu hắn mà biết người đưa hắn vào đây chính là ta, chỉ sợ là hận không thể lại đây cắn xé.

Lưng lại đau, năm đó ta vì y ngăn cản một kiếm để lại thương tích, ta không thể không đâm thêm vài vết trâm mới thế nhưng lại trúng nơi từng bị bị thương kia, làm nó càng phát đau, thế là ngay cả việc đâm trâm giảm bớt đau đớn, đâm đâm mãi cũng không còn cảm giác, ta kì thật cũng biết bản thân cách cái chết không xa lắm.

Đầu bỗng nhiên thanh tỉnh, ta hiện tại nếu chết, hoàng đế sẽ không tàn nhẫn đến nỗi lấy xác ta ngũ mã phân thây đi? Ta dù sao cũng không làm việc gì có lỗi với y, tội danh phản quốc y muốn ta cũng đã thừa nhận... Ta đã ra cái dạng này, toàn thi hẳn là không làm khó y đi?

Nghĩ xong liền có chút thoải mái, tâm tình cũng tốt lên, ta cũng có điểm khí lực, đem trâm cài vẫn còn ghim trong bụng rút ra, ta cười cười, đây lẽ nào là hồi quang phản chiếu, phỏng chừng ta chịu đựng cũng không lâu đâu.

Đi đến bên cạnh lao môn, dùng sức gõ gõ cửa, ngục tốt liền đi qua, ta đem hết toàn lực, đối hắn nói: “Ngươi nói lại với hoàng thượng, đời này biết được y, Hoa Tương ta không hề hối hận, nhưng nếu có kiếp sau, ta không mong gặp lại, thỉnh y lưu ta toàn thi.” Nói xong liền ngã xuống, lời cuối cũng đã nói, hoàn hảo, liền như thế ly khai, thật cũng không còn nơi nào để đi. Dù sao cũng sắp qua năm mới, ta chịu đựng đủ rồi, cũng mệt mỏi quá rồi, liền có thể nghỉ ngơi một chút.

Hoàng đế, chúng ta vĩnh viễn liền đừng gặp lại, một chút cũng đừng nên gặp.