Yến Hoài Tích

Chương 31




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dâu



Triệu Thụy Lam vốn là sếp của đội bảo vệ an ninh quốc gia, có những chuyện chưa cần phải nói rõ ra, anh ta chắc chắn đã biết rồi.

Đi thẳng luôn vào vấn đề, “Ta muốn đối phó với một người!”

Anh ta chẳng buồn ngẩng đầu lên, “Lý Hoài Thương thì không được.”

“Vì sao?”

Anh ta giương mắt nhìn tôi, “Ối chà! Năm ngón tay rõ ghê cơ! Đừng bảo ngươi lại tự đánh mình, sau đó đổ lên đầu Lý Hoài Thương nhé.”

“Đúng rồi, đánh ta đau lắm cơ.”

“Được rồi,” mỹ nhân cười híp mắt, “Không biết họ lại chọc gì đến ngươi, làm ngươi vu oan giá họa rồi.”

“Sao lại không được?”

“À…” Anh ta giang hai tay ra.

Tôi ngoan ngoãn đi qua làm chó Nhật, cái thói quen xấu này, dưỡng thành không nổi.

Mỹ nhân cười khẽ nhắm mắt, rồi lại mở ra, đôi mắt phượng không giận tự uy.

“Không phải là không được, là không cần. Ngươi nói kia là thân tín của Ngụy vương điện hạ, còn cần đến đại nhân ta ra tay sao?”

“Hắn là thân tín của Ngụy vương ư?”

“Phụ thân hắn là cựu thần của Ngụy vương, quan hệ giữa Lý gia và Ngụy vương tương đối gần.”

“Phụ thân hắn, Lý… Lý…”

“Lý Xác.”

“Xu Mật Viện?”

“Ngươi biết à?”

Ha ha… Bí mật.

“Nghe nói hôm trước Lý Hoài Thương được thăng chức Xu Mật Viện, hôm qua đã đến đại doanh, Ngụy vương làm việc, thật sự là càng ngày càng vội vàng.”

“Vội chuyện gì?”

“Ta có biết đâu,” mỹ nhân híp mắt cười xấu xa, “Ta hỏi hắn giúp ngươi nhé.”

Tôi im lặng một chốc, lại hỏi, “Mã Trọng Nguyên cũng là người của Ngụy vương ư?”

Mỹ nhân xoa đầu tôi khen, “Thông minh!”

Đoán thế.

“Khâm sai” Lý Hoài Thương hôm qua mới tới, đã đi gặp một quan quân cấp trung hạ, hoặc chỉ đơn giản là thanh mai trúc mã, tình cảm cực tốt (cái lý do ngây thơ này mấy bác tin à?); hoặc là bản thân và người bạn này đều bán mạng cho một người.

Triệu Thụy Lam hôm nay cởi chiến giáp, mặc một thân áo dài trắng, tóc dài đến đầu gối, đằng sau dùng trâm vén lên, nở nụ cười nhàn tản, nói chuyện với tôi, đầy vẻ lười biếng ngắm hoa chơi chim, nếu không phải quen rồi, tôi còn tưởng rằng anh ta giả vờ cơ đấy.

Tôi hỏi, “Ngụy vương tại sao lại phái họ Lý đến?”

Anh ta sờ sờ cằm, “Vì ta ngoài ý muốn nhổ mất cái đinh của hắn.”

What?

Cảnh Ngôn hồi trước, chính là để che giấu cái đinh này mà bị đưa cho Triệu Thụy Lam, suýt nữa thì hi sinh lẫy lừng rồi.

“Chính là cái phía sau Cảnh Ngôn á?”

“Không, sau Cảnh Ngôn là Mã Trọng Nguyên, còn cái đinh này giấu ở sau Mã Trọng Nguyên.”

Ngụy vương này, phái gián điệp mà cứ như là từng chuỗi, từng chuỗi khoai tây ấy nhỉ.

“Ha ha, kể cũng khéo thật, nghe nói là bị tên lạc bắn trúng.”

Ồ, chắc là tướng quân ngài xuất phát từ ước nguyện tốt đẹp ban đầu là bảo vệ quốc gia, lệnh cho mấy cung thủ chưa tốt huấn luyện thêm; mà mấy đồng chí cung thủ ấy, không cẩn thận biến nơi gián điệp thường xuyên qua lại thành sân huấn luyện, vài đồng chí vì một lòng luyện binh đến khí thế ngất trời, mà không chú ý; kết quả của không chú ý, là không cẩn thận bắn gã ta thành con nhím.

Ối chao! Đồng chí, thật sự xin lỗi, bắn nhầm mất rồi, xin hãy nén bi thương, nén bi thương.

Đường đạn của Mỹ còn bắn nhầm sang đại sứ quán được cơ mà, đều là chuyện khó tránh khỏi. Bọn tui xin hứa với sếp, lần sau luyện tên, sẽ không dùng bản đồ cũ nữa ạ.

Vòng qua hai tên tiểu tốt, diệt thẳng nhân vật mấu chốt nhất được giấu phía sau. Đối với Kỳ quân mà nói, ngoài ý muốn thương vong một người, không đả kích được sĩ khí, cũng chẳng tạo được điều tiếng gì, hầu như không quan trọng. Mà đối với Ngụy vương, lại là đại thương nguyên khí, khổ mà không thể nói, đương nhiên là gấp gáp rồi.

Về sau, anh ta dù có phái bao nhiêu gián điệp đến, một đám, một chuỗi, hay một mảnh, sếp bên này chỉ cần vung tay lên, “Các đồng chí luyện bắn tên đi!”, thì đều sẽ bị “không cẩn thận bắn nhầm” mà thôi.

Lý Hoài Thương, Mã Trọng Nguyên, các người rốt cuộc có mấy cái mạng, mà dám kẹp giữa Ngụy vương và Triệu Thụy Lam thế?

Tôi cuộn người, cười ha hả ha hả.

Mỹ nhân xoa tôi như đang xoa cục bột, “Ngươi cười gì thế, cười đến xấu xa như vậy.”

Sao tôi có thể không cười được chứ.

Vận may quá tốt, chút thù riêng còn chưa cần mở miệng, đã có người giúp tôi báo rồi.

Lý Hoài Thương, đằng sau cái lý do hiếu thảo đường hoàng kia, mi có dám nói không hề che giấu tâm tư âm u hi sinh Hoài Hi để bước lên con đường làm quan không?

Cho nên, Hoài Hi ơi, không ngờ nhỉ, người giúp em hết giận, không phải anh, không phải Triệu Thụy Lam, chẳng phải Ngụy vương, mà lại là cái chốn quan trường rối ren, cô độc, trọng vọng này đây.

Một trận đấu đá, xa lánh, công gian, vu hãm, bịa đặt, vu oan, giá họa…. Từng cái từng cái đều muốn nghiền quân cờ Lý Hoài Thương đáng buồn nát thành cám.

Hoài Hi, đây là trả thù. Mượn thanh đao vô tình sắc bén của quan trường, giết kẻ dối trá ngoan độc trong chốn quan trường. Biến ảo như vậy, lại vớ vẩn vô thường như thế.

Hoang đường, hoang đường, người ta đều nói chốn quan trường đục như bùn; sảng khoái, sảng khoái, hôm nay đường làm quan lại trong tựa trời xanh.

Ha ha ha ha, sảng khoái!

“Tiểu Yến, Tiểu Yến,” Triệu Thụy Lam vỗ nhẹ lưng tôi, “Đừng cười nữa, trông như sắp khóc ấy.”

Sếp à, tôi chẳng còn cách nào khác, thiếu niên Hoài Hi cả đời mê ly trong một giấc mộng, thật không đáng, thật chua xót, thật khiến người ta đau lòng.

“Tiểu Yến,” trong mắt Triệu Thụy Lam tràn đầy cảm thông, “Bất kể có chuyện đau lòng nào đi nữa, có lý do nào không thể không hận, giờ đây đã có thể buông xuống từng cái một rồi.”

Tôi vứt, tôi vứt, hai người kia, trong mắt tôi đã là người chết cả rồi.

Tôi Yến Hoài Tích khép cửa lùa trăng, dặn mai tự lo thân mình.

(*)  双手推出 门外月,吩咐梅花自主张: (đôi tay đóng lại song cửa sổ chặn ánh trăng ở ngoài, bảo hoa mai hãy tự chủ trương), đại ý là mặc kệ những sự vật bên ngoài.

“Tiểu Yến!” Cảnh Ngôn hết hồn, “Sao mặt ngươi sưng như con cóc, còn mắt thì húp như bánh ngô vậy?!”



Cảnh Ngôn à, cậu không thể đổi phép so sánh khác khá hơn được à?

“Ai bắt nạt ngươi?”

“Cảnh Ngôn…” Tôi chùi nước mắt, “Chính là cái tên hôm qua đến, mặc áo quan, trắng như quỷ, vừa cao vừa gầy, biết chưa?”

“Biết rồi!”

Tôi nhìn bóng của Cảnh Ngôn, xoa vai cười cười. Lý Hoài Thương, trước tiên khiến mi chịu nỗi đau da thịt cũng được…

“Yến Hoài Tích, ngươi chơi xấu.” Bách Lý Du chọt chọt tôi, “Lại lừa Cảnh Ngôn đi đánh người.”

“Cảnh Ngôn nhà ta võ nghệ cao cường, đánh nhau cũng không báo tên tuổi, đánh xong chạy còn nhanh hơn thỏ, trời sinh để ra mặt cho người ta.”

“Ừm, có lý. Úi, ta thì sao?”

Tôi nhếch khóe miệng, “Ngươi tự nói xem.”

“Ha hả,” Bách Lý Du đắc ý, “Ta (lược bỏ tính từ miêu tả phía sau)… Trời sinh là để người ta yêu chết đi sống lại.”

“Ừm, cũng có lý. Ngươi đánh giá bản thân còn khách quan chán.”

“Đương nhiên!”

“Khiêm tốn quả nhiên không dễ chút nào.”

“Chứ sao!”





Bách Lý Du à, chú ba ngày không soi kính chiếu yêu, lại tưởng mình ba đầu sáu tay sao…

Người đẹp Cảnh Ngôn à, cậu về đây trước đã, đánh cho tên này tỉnh lại rồi hẵng nói tiếp.

Cái chuyện đào động bên sông này, nghe nói đã hoàn toàn biến thành việc nghỉ dưỡng.

“Ê, Tiểu Yến,” Bách Lý Du giơ một thứ ra, “Biết đây là cái gì không?”

“Ngươi đào từ trong động ra à?”

Cậu ta nhìn tôi vẻ mặt không thể tin nổi, sờ sờ đầu tôi, “Ngươi bị choáng à?”

Sao lại nói thế!

“Đây là bàn máy nỏ đấy! Máy nỏ! Vũ khí đấy! Ngươi chưa từng thấy à?!”

Chưa thấy, tôi chỉ mới thấy bom nguyên tử thôi.

Tôi cầm cái gọi là bàn máy nỏ lật qua lật lại xem, “Dùng thế nào?”

“Ầy, đồ ngốc! Là thế này, thế này, thế này, rồi thế này! Hiểu chưa?”

Tôi nhìn cái mũi tên miễn cưỡng, xiêu vẹo kia mà vọt xa ra ba mét, “Hiểu rồi, Thanh Hư đạo trưởng quả nhiên nào phải người đơn giản.”

“Đương nhiên! Nhưng mà, bần đạo đã đổi pháp hiệu rồi, gọi là Thần Cơ.”

“Thần Cơ đạo trưởng, kẻ phàm phu tục tử xin bái kiến.”

“Ha ha… Thí chủ khách khí.”

“Các ngươi đang làm gì thế?” Người đẹp Cảnh Ngôn chớp đôi mắt to thuần khiết hỏi.



“Cảnh Ngôn ngươi về rồi!” Tôi xán lại cười nịnh, “Sao rồi? Đánh chưa?”

“Chưa được! Cái tên xấu xa kia đang ở trong lều tướng quân. Ủa? Bàn máy nỏ này.”

Bách Lý Du lập tức hiến vật quý, “Vậy thiếu hiệp đến tỷ thí với bần đạo đi.”

Cảnh Ngôn cầm lấy, “A, cái này hồi nhỏ ta từng dùng rồi.”

“Thử xem! Thử xem!”

Cảnh Ngôn gắn cung, bắn một mũi tên về phía quân doanh của quân Liêu ở rất xa bờ bên kia, thiếu niên luyện võ, lực cánh tay kinh người, thật là…

Thật là…

Thật là…

Thật là…

“Cảnh Ngôn, hình như ngươi bắn trúng người rồi…”