Yên Vũ Nguyệt Sắc

Chương 3




Tiêu Di trên mặt một trận xanh một trận trắng, sắc mặt rất khó coi. Y ở trong lòng sớm đã đem chính mình mắng trăm nghìn lần, hối hận vì vừa mới lúc nãy lại nhất thời nương tay, không đem Tần Nguyệt Miên một kiếm đâm chết. Biến thành cục diện như hiện tại, ngày sau làm sao có thể sống yên ổn trong chốn võ lâm?

Y do dự một lát, lúc này mới nói: “Luận võ là ta thua, chức vị minh chủ võ lâm này, ta chấp tay nhượng lại, thế nhưng...muốn ta... cũng tuyệt đối không có khả năng.”

Lời nói này nhưng thật ra là thẳng thắn vô tư, có tình có lí. Không ít người dưới đài nghe xong lời này, đều ngưng cười, âm thầm gật đầu đứng lên.

Chỉ tiếc, Tần Nguyệt Miên nhưng mảy may không đem lời này nghe vào tai. Hắn thu chiết phiến trong tay về, sửa sang lại vạt áo, nói: “Muốn ngươi làm sao? Muốn ngươi gả cho ta ư?”

Tiêu Di vừa nghe đến chữ “giá” (gả) này, trên mặt bất giác đỏ hồng, xoay đầu đi không phản ứng lại Tần Nuyệt Miên.

Tần Nguyệt Miên nói: “Chấp nhận đánh cược thì phải nhận chịu thua, Tiêu đại hiệp, một lời nói đáng giá ngàn vàng, thiên hạ đều biết, lẽ nào ngày hôm nay lại muốn chính mình nuốt lời hứa?”

Tiêu Di quay đầu trợn mắt nhìn hắn: “Ta lại không có đáp ứng ngươi, sao đã gọi là nuốt lời? Chẳng qua là ngươi... nhất sương tình nguyện đi (một phía tình nguyện).”

Tần Nguyệt Miên cười: “Ngươi nếu không phải đáp ứng với ta rồi, vì cái gì lại đối với ta xuất thủ mạnh như vậy?”

Tiêu Di cắn răng nói: “Ngươi nói với ta đủ điều hổ thẹn, ta là nhịn không được mới ra tay, cho ngươi một chút giáo huấn, cùng với việc đánh cược không có một chút quan hệ.”

Tần Nguyệt Miên nháy mắt mấy cái, không cho là đúng liền cười: “Tiêu đại hiệp nếu muốn giáo huấn ta, sao một kiếm kia đã đâm tới trước mặt ta, lại ngừng tay? Rõ ràng là đối với ta có hữu ý.”

Tiêu Di muốn phản bác hắn, nhưng hết lần này tới lần khác tức giận đến nghĩ muốn phát nhiệt (nổi nóng), căn bản không có biện pháp suy nghĩ, đành phải phẫn nộ nói: “Ta đã nói hết mức với ngươi rồi. Bất quá, mặc kệ ngươi nói như thế nào đi nữa, ta cũng quyết không theo ngươi đi cái gì mà Trầm Nguyệt sơn, càng sẽ không cùng ngươi có bất cứ liên quan nào, rồi ngươi cũng sẽ chết cái tâm tư đó thôi.”

Tần Nguyệt Miên phe phẩy chiết phiến, ưu nhã mà cười: “Ta biết là ngươi xấu hổ, đã như vậy, chúng ta cũng không gấp thành thân, trước tiên cùng nhau gần gũi thân thiết, rồi sẽ bàn về việc cưới xin. Tiểu Di hôm nay đã vất vả rồi, ta sẽ không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi nữa, sáng sớm ngày mai, ta sẽ đến gặp Tiểu Di.”

Nói xong, hắn mang chúng đệ tử Trầm Nguyệt Tông, giữa lúc mọi người đều đang bàn luận thong dong rời đi.

Tiêu Di trở về nhà trọ dừng chân, vẫn là thấy lửa giận khó tiêu. Tuy rằng hôm nay liên tục luận võ, khiến y mệt đến đau nhức cả người, thế nhưng y nằm ở trên giường, lật qua lật lại, một chút cũng không ngủ được, càng nghĩ càng thấy buồn bực.

Cứ như vậy bần thần đến nửa đêm, y bỗng nhiên ngồi dậy, thầm nghĩ không tốt. Thiếu chút nữa đã quên, hôm trước đồ vô sỉ kia nói ngày mai còn muốn đến tìm y, lẽ nào chính mình còn ở chỗ này chờ hắn đến tới cửa làm phiền ư?

Nghĩ tới đây, y từ trên giường nhảy dựng lên, thân thủ kéo qua hành lý quần áo và đồ dùng hàng ngày, buộc thành một cái bọc, hướng phía sau lưng, vừa xuất ra một thỏi bạc bỏ lại trên bàn, thừa dịp ánh trăng tối trên cao, chạy trối chết.

Bắt đầu từ giờ thời khắc này, ba chữ Tần Nguyệt Miên trở thành cơn ác mộng của y.

Vô luận Tiêu Di đi tới đâu, đều có thể gặp phải đệ tử Trầm Nguyệt Tông, khắp nơi tìm kiếm tăm tích y, càng không nói võ lâm cao thủ có mặt ở ngày ấy sau khi quay về, mỗi người thêm mắm thêm muối mà đem chuyện tình ngày đó truyền bá khắp nơi, không quá ba ngày, đã truyền đến cả thiên hạ đều biết.

Tiêu Di bây giờ xuất môn, quả thật là che che giấu giấu, không dám công khai lộ diện, miễn cho bị người xoi mói. Bất quá, đệ tử Trầm Nguyệt Tông xác thực là mỗi người đều rất lợi hại, vài lần thiếu chút nữa đã tìm được chỗ ẩn thân của Tiêu Di, làm hại y chỉ có thể không ngừng chuyển chỗ trốn khắp nơi.

Đáng tiếc một đời uy danh đại hiệp, cứ như vậy bị hủy trong tay của một người.