Yêu Anh! Yêu Cả Mùa Thu

Chương 9




Thục Tâm vừa gặp bác sĩ trở ra liền nhìn thấy Thành Quân dìu mẹ mình từ phòng khám ra. Cô hớt hãi chạy tới, nắm lấy tay dìu bà ấy ngồi vào ghế.

- Mẹ có sao không? Sao mẹ lại ở đây?

- Mẹ em bị ngất tình cờ anh gặp nên đưa bác ấy vào bệnh viện. Còn em sao em lại ở đây?

- À... Em bị đau đầu nên đến đây làm chút xét nghiệm nhỏ thôi. Cảm ơn anh nhiều lắm.

- Được rồi cậu về đi. Tôi về chung với Thục Tâm được rồi.

- Để tôi đưa bác với em ấy về.

- Không cần đâu. Em sẽ tự lái xe chở mẹ về. Anh an tâm đi, em không sao đâu?

- ------

- Ba à, ngày mai con có chuyện quan trọng muốn cho ba biết. Ngày mai mình tổ chức một bữa tiệc được không?

Thục Tâm vòng tay qua cổ ôm lấy ba mình khi ông đang ngồi trong phòng làm việc.

- Được rồi. Chỉ cần là con gái ba muốn làm thì chuyện gì cũng được.

Thục Tâm ôm lấy ba mình, hôn lên má ông ấy rồi ôm thật chặt ba mình trong tay cứ như ông ấy sắp vụt mất vậy.

- -----

Một buổi tiệc nho nhỏ được tổ chức trong sân vườn nhà Thục Tâm. Bữa tiệc được thắp sáng với hàng trăm ngọn đèn lấp lánh, ở giữa là một bàn tiệc lớn. Trên bàn trang trí với rất nhiều hoa hồng đỏ và nến thơm. Một vài chai rượu vang đỏ cũng được đặt trên bàn.

Cô mời mọi người vào bàn. Hôm nay cô mặc một chiếc váy đỏ rực rỡ với mái tóc uốn lọn bồng bềnh. Đôi môi đỏ mọng như trái anh đào rất ngọt ngào. Cô khoác tay Thành Quân tràn ngập yêu thương đứng trước mặt mọi người.

- Thành Quân, em biết chuyện này rất nhàm chán nhưng em vẫn sẽ tiếp tục làm. Anh có muốn cùng em sánh bước bên nhau không?

- Em... anh.

- Có lẽ đây là lần cuối em tỏ tình với anh. Thật sự ích kỉ nhưng em muốn nghe câu trả lời đồng ý từ anh. Em sẽ không chấp nhận lời nào khác nữa đâu.

Kiên Minh ngồi ghế hô to lên kéo theo mọi người hô lên.

- Đồng ý đi. Đồng ý đi.

Cô nhẫn nại đợi Thành Quân trả lời nhưng cuối cùng vẫn là lời nói quen thuộc ấy. Nó vẫn khiến cô cảm thấy đau lòng như ngày nào.

- Anh xin lỗi.

Cô mặt dày đến nỗi van xin anh.

- Anh có thể xem như nể mặt em không? Đừng làm như vậy mà. Em đã nghe lời này đến mức thuộc lòng rồi.

- Anh xin lỗi nhưng anh không thể làm gì khác hơn.

Thành Quân nắm lấy tay cô kéo đi.

- Anh cần nói chuyện với em.

- Không. Em không muốn nghe gì cả.

Cô giựt tay mình khỏi tay anh, kéo tà váy chạy một mạch về phòng đóng ầm cửa lại.

- Mở cửa đi, Thục Tâm.

- Anh sẽ ngồi ngoài đây đến khi nào em mở cửa mới thôi.

Thục Tâm không kìm được lòng, cô đã mở cánh cửa ra. Sau đó cô bước nhẹ nhàng lại cửa sổ.

- Tại sao lại đối xử với em như vậy? Vì anh không yêu em sao? Hay vì anh căn bản không quên được người cũ.

- Anh nói thật em có giận anh không.

- Xem ra anh không yêu em thật rồi. Trong gần 4 năm qua, chỉ có mỗi mình em là yêu đơn phương anh thôi.

- Anh xin lỗi vì đã làm em lỡ tuổi thanh xuân.

Cô lắc đầu chán nản.

- Không. Em cứ nghĩ em sẽ khiến anh quên được cô ấy, sẽ hàn gắn vết thương từ trong trái tim anh, em dùng tình cảm của mình lắp đầy khoảng không trống rỗng đó mong một ngày anh sẽ yêu em. Nhưng em sai rồi,em sai thật rồi. Tình yêu cũng giống như chơi một trò chơi. Thua rồi chơi lại, chơi đến khi nào thắng thì thôi. Nhưng có lẽ trong trò chơi này em thất bại hoàn toàn rồi.

- Có lẽ anh không nên xuất hiện trong cuộc đời em. Anh đã khiến một cô gái yêu mình chịu nhiều tổn thương như vậy. Em là một cô gái tốt. Sau này sẽ có người trân trọng, yêu thương em nhiều hơn anh.

Câu nói của Thành Quân khiến tim cô đau như cắt, cô ngoảnh mặt lại, nước mắt liên tục trào ra.

- Anh biết không? Từ khi biết anh, em trở thành một người mặt dày mà em cũng không muốn. Em không biết liêm sỉ tỏ tình anh hết lần này đến lần khác. Em biết anh bực bội lắm nhưng em vẫn muốn làm như vậy. Vì em muốn anh biết, vẫn có người yêu anh nhiều nhất, đó là em.

Cô đến bấm chặt lấy hai vai Thành Quân gào khóc.

- Anh có biết em đã tỏ tình với anh bao nhiêu lần rồi không? Chỉ 3 năm trời nhưng em đã tỏ tình với anh mười ba lần rồi.

Thành Quân dang tay ôm lấy cô nhưng cô lùi lại phía sau không ngừng lắc đầu khóc.

- Không cần thương hại em. Em muốn được yên tĩnh.Anh ra ngoài đi.

Thành Quân do dự một lúc thì Thục Tâm đẩy anh ra khỏi phòng.

- Em mạnh mẽ lắm không sao đâu. Biết đâu ngày mai em lại tươi cười thôi. Anh biết em không phải loại người hay nghỉ quẩn mà.

- Em sẽ ổn chứ.

- Em ổn. Em hứa với anh.

Sau khi đóng cửa phòng lại, cô liền khóc một trận thật to. Mọi người đều im thin thít ngay cả ba mẹ cô cũng không dám vào nói chuyện. Vì họ biết cô ấy sẽ không bao giờ tỏ ra yếu đuối trước mặt họ.

- -------

Mấy ngày đầu đối với Thục Tâm rất ổn. Mọi người đều nhẹ nhỏm khi thấy cô như vậy. Nhưng khoảng hai tuần sau đó, cô bỗng trở thành một cô gái hoàn toàn khác. Người cô lúc nào cũng nồng nặc mùi rượu. Ngày nào cũng đi từ sáng sớm đến nữa đêm mới về. Ăn mặc cũng trở nên hở hang hơn nhưng vẫn giữ được thần thái sang trọng của mình.

Mọi người đều cho rằng cô bị sang chấn tâm lý cho nên thay đổi một chút. Nhưng cô ngày càng thay đổi đến mức mọi người không nhận ra. Sợ con mình sẽ ăn chơi sa đọa, ba cô liên tục khuyên ngăn cô nhưng mỗi lần như vậy cô đều tỏ ra bóc đồng, sốc nổi. Ngay cả Như Thảo cũng bị cô hất tay ra té ngã.

Thành Quân thấy vậy liền lo lắng vô cùng, chạy ngay đến nhà tìm cô. Vừa đúng lúc cô cũng lái xe về tới. Bộ dạng say rượu của cô khiến Thành Quân tức giận.

- Em đã nói là sẽ không sao mà. Tại sao lại thành ra như vậy? Em nhìn lại bộ dạng của mình đi.

- Sao, không phải vẫn đẹp sao?

Sau đó nhìn sang Phúc Khang, mơ màng nói:

- Phúc Khang,anh nói đi. Nhìn em có đẹp không?

Phúc Khang gật đầu trả lời cô:

- Em vẫn là đẹp nhất.

Nghe lời khen của Phúc Khang, cô liền đi tới hai tay sờ má anh âu yếm.

- Chỉ có anh là hiểu em nhất.

Sau đó quay sang, hai tay đẩy Thành Quân đi về.

- Anh về đi. Em nói em ổn mà. Chuyện này không hề liên quan gì đến anh. Em không phải vì chuyện chúng ta mà đau lòng đâu.- cô quay sang nhìn ba mẹ mình nói- Mà là vì một chuyện khác, quan trọng hơn nữa.

Sau đó cô khập khiễng bước lên cầu thang.

- Em buồn ngủ rồi. Mọi người ai về nhà nấy đi. Đừng bận tâm đến em.

Như Thảo chạy tới dìu cô lên cầu thang nhưng bị cô gạt ra, cô thét lớn vào mặt Như Thảo:

- Đi ra. Tôi không cần cô chăm sóc. Ngọc Tú, em lại đây với chị.

Ngọc Tú dìu cô lên phòng trong ánh mắt ngơ ngác của mọi người.

- -----

- Hai người có chuyện gì sao? Tôi thấy quan hệ của hai người không được tốt như trước.- Kiên Minh hỏi Như Thảo.

- Tôi không biết nữa.

Khi mọi người đang trò chuyện về tình trạng của Thục Tâm bỗng có tiếng hét của cô vang lên.

- Đi ra. Tao bảo mày đi ra mà. Đi ra mau lên. Đừng để tao thấy mặt mày nữa. Cút ra khỏi đây.

Sau đó tiếng Vĩ Đức khóc òa lên khiến mọi người chạy lên.

- Có chuyện gì vậy?

Mọi người chứng kiến Vĩ Đức té xuống sàn. Trên sàn đầy rẫy bông từ trong con gấu bị xé tan nát.

- Con làm gì vậy, Thục Tâm? Con xô nó hả?

Ba cô lên tiếng hỏi tội nhưng cô vẫn không thèm trả lời. Cô đi vào phòng sau đó gom toàn bộ đồ chơi của Vĩ Đức ném ra ngoài rồi đóng cửa lại một cái rầm.