Yêu Cả Đời

Chương 4: Tình huống bất ngờ




"Khả Ly, ăn chút gì đi, đừng buồn nữa!" Hứa Mỹ An thông cảm nhìn Mạnh Khả Ly đang không có khẩu vị, vừa ăn vừa khuyên nhủ.

Mạnh Khả Ly ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hứa Mỹ An dáng người mượt mà thở dài một tiếng nói: "Mình thật sự là ăn không vô, bạn không biết, bọn họ sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu ."

"Bạn chết sống không đồng ý, bọn họ còn có thể cưỡng bức bạn gả sao?" Mỹ An không cho là đúng nói, đầu năm nay còn có cha mẹ bức hôn , thật sự là không thể tin được.

Khả Ly lắc đầu nói: "Mặc kệ, dù sao lần này như thế nào mình cũng sẽ không thỏa hiệp ."

"Như vậy không phải được rồi!" Mỹ An kẹp trứng ốp lếp trong đĩa của mình lên đưa Khả Ly nói : "Mau ăn giúp mình đi, nhìn bạn gầy quá, toàn bộ thịt đều chạy vào người mình rồi, "

Khả Ly khẽ cười một cái, Mỹ An suốt ngày nói muốn giảm béo, nhưng vừa nhìn thấy thức ăn ngon liền không nhịn được, cô kẹp trứng ốp lếp lên đang chuẩn bị ăn, di động vang lên.

Nhìn một chút, là số của mẹ, cô bất đắc dĩ ấn phím nghe: "Mẹ ------"

"Tôi mới không phải mẹ cô, mẹ cô đã bị cô làm cho tức giận đến mức vào ở bệnh viện rồi, cô vẫn nên nhanh chóng tới gặp bà ấy trước lúc lâm chung đi!" Trong điện thoại truyền đến giọng nói quen thuộc với âm lượng cực lớn, mà nội dung lại càng làm cho cô sợ hãi.

"Mẹ cả, mẹ tôi. . . . . . Mẹ tôi làm sao vậy?" Giọng nói Mạnh Khả Ly trở nên run rẩy, nếu nói cô còn lo lắng điều gì, cũng chính là người mẹ yếu đuối này của cô, tuy rằng bà nhát gan lại sợ phiền phức, nhưng vẫn cố gắng hết khả năng của bà để yêu thương cô che chở cô.

"Ở bệnh viện Nguyên Lâm, cô cứ đến đây chẳng phải sẽ biết!" Trần Khiết không kiên nhẫn nói xong, ‘ phanh ’ một tiếng cúp điện thoại.

Mỹ An cũng thấy không thích hợp, vội vàng hỏi: "Như thế nào? Mẹ bạn. . . . . ."

"Mỹ An, bạn xin thầy giáo nghỉ giúp mình, mình phải đến bệnh viện ngay bây giờ." Khả Ly vội vàng căn dặn, rời khỏi trường, đi thẳng đến bệnh viện.

Đi đến bệnh viện, hỏi phòng bênh của Trương Mai, Khả Ly đến cửa phòng vừa nhìn thấy, trong lòng đau xót vành mắt nhanh ửng đỏ, nhà họ Mạnh cũng không tính nghèo, thế nhưng để mẹ của cô ở loại này phòng bệnh tổng hợp, không nói đến bên trong có vài cái bệnh nhân ở cùng, trước giường mẹ cô còn không có đến một người chăm sóc nữa.

Nhìn khuôn mặt mẹ gầy yếu tái nhợt, trong lòng Khả Ly thầm tự trách, biết rõ bà nhát gan yếu đuối, cô lại chỉ biết nổi giận bỏ đi, để bà ở nhà khẳng định lại bị ức hiếp không ít, cô nhắm mắt làm ngơ chạy mất, mẹ cả làm sao có thể buông tha cơ hội nhục mạ mẹ của cô đâu?

Cô đưa tay cầm tay của Trương Mai đang đặt bên ngoài chăn, Trương Mai lập tức mở mắt, nhìn thấy Khả Ly cười xin lỗi một cái: "Bọn họ báo tin cho con sao? Mẹ vốn không cho bọn họ nói cho con, làm chậm trễ việc học của con!"

Khả Ly vội vàng lắc đầu, nước mắt nhịn không được rớt xuống, người mẹ này của cô bất cứ lúc nào cũng đều chỉ suy nghĩ thay người khác.

"Mẹ, rốt cuộc mẹ bị bệnh gì?"

"Không có việc gì! Nói là hơi thiếu máu, cho nên hôn mê một chút, thực ra không cần nằm viện. Phỏng chừng mẹ cả của con muốn lừa con trở về mới phóng đại lên thôi." Trương Mai an ủi nói, ánh mắt hơi lập lòe.

Khả Ly cũng không có phát hiện, nghe sơ lược như vậy thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Không thoải mái vẫn là muốn kiểm tra thật kỹ, mẹ nghỉ ngơi đi! Con ở bên cạnh với mẹ."

"Không cần! Con vẫn nhanh quay về trường học đi học đi, mẹ cũng sẽ xuất viện ngay thôi. Còn có, con không muốn gả đến nhà họ Phong thì thôi, mẹ sẽ cự tuyệt giúp con, không có việc gì con cũng đừng có về nhà, miễn cho mẹ của con tìm con gây phiền toái."

Lần này thái độ Trương Mai khác thường luôn thúc giục cô rời đi, còn kiên định nói ra lời sẽ cự tuyệt làm Khả Ly có chút kinh ngạc.

"Mẹ, mẹ thật sự không có chuyện gì sao?"

"Con xem mẹ có thể có chuyện gì, tốt lắm, sau này mẹ sẽ ăn đồ ăn ngon bồi bổ sức khỏe, con quay về trường học đi thôi!"

"Dù sao buổi chiều con đã xin phép nghỉ rồi, con ở lại cùng với mẹ đi!"

"Không cần! Mau trở về đi thôi, con trở về cũng phải ngồi xe mất hơn hai giờ, về muộn không an toàn. Cũng tránh cho gặp mẹ cả của con lại muốn cãi nhau mất hứng. Sau này mẹ gọi điện cho con con mới được trở về có biết không." Trương Mai thúc giục.

Khả Ly nghĩ đến gương mặt to béo hung ác của mẹ kế Trần Khiết, hơi ngập ngừng nói: "Được rồi! Con đi đây, mẹ nếu mẹ thấy không thoải mái nhất định phải gọi điện thoại cho con biết không?"

"Được! Học tập tốt, mẹ đồng ý với con, chờ con tốt nghiệp sẽ ra ngoài sống cùng con!" Đột nhiên Trương Mai lại bật ra một câu mà trong lòng Khả Ly đã mong đợi từ lâu.

Khả Ly kinh hỉ nói: "Thật vậy sao? Mẹ mẹ đã nghĩ thông suốt rồi."

"Ừ!" Trương Mai thấy con gái cao hứng như thế, vui mừng mỉm cười gật đầu.

"Thật tốt quá!"

Không nghĩ tới đột nhiên mẹ lại nghĩ thông suốt, Khả Ly vui vẻ mà chuẩn bị đi khỏi bệnh viện, vừa đi đến của lớn lại đụng phải người mà cô không mong muốn nhìn thấy nhất.

"Cô định đi đâu?" Trần Khiết không chút khách khí hỏi.

Khả Ly vừa thấy biểu tình từ trên cao nhìn xuống này của bà ấy trong lòng liền khó chịu, nhưng vẫn chịu đựng trả lời: "Tôi muốn quay về trường học."

"Ha ha! Cô thật đúng là đứa con có hiếu, mẹ cô bị bệnh như vậy, cô lại vẫn vội vã chạy về trường đi học!"

Khả Ly nghe được trong lời nói của bà ấy giống như có chuyện, nhớ tới vừa rồi mẹ có biểu hiện khác thường vội vàng hỏi tới: "Mẹ tôi không phải bị thiếu máu sao? Rốt cuộc bà ấy bị làm sao vậy?"

"Thiếu máu, cũng mệt bà ta bịa ra được lời nói dối tốt như vậy, bệnh thiếu máu nho nhỏ mà cũng phải đến bệnh viện sao?" Trần Khiết đảo ánh mắt xem thường nói : "Mẹ cô bị là căn bệnh nhà giàu, cũng không hiểu bà ta là làm như nào, kéo dài tới bây giờ mới phát hiện, bác sỹ nói thận của bà ta phải thaymới được!"

"Cái gì? Thay thận!"

"Đúng vậy! Chỉ sợ có tiền cũng không nhất định có thể làm được đâu! Còn phải tìm được quả thận thích hợp, đương nhiên! Nếu có tiền mà nói thì cũng không phải không có hi vọng ."

"Này. . . . . . Bác sỹ nói như thế nào, mẹ tôi sao lại không nói với tôi." Khả Ly lẩm bẩm nói.

Trần Khiết hừ lạnh một tiếng nói: "Không nghĩ tới cái người mẹ cả đời vô năng kia của cô, lần này lại cương quyết như vậy. Bà ta tình nguyện không thay thận, cũng không đồng ý giúp tôi thuyết phục cô gả đến nhà họ Phong, thật đúng là mẹ con tình thâm!"

"Mẹ cả. . . . . ."

"Hừ! Đừng gọi thân thiết như vậy, thành thật nói với cô, nói cho cô hay, thay thận cho mẹ cô cần phải có mấy chục vạn cơ? Nếu cô không lấy Tổng giám đốc Phong, hiện tại nhà họ Mạnh chúng tôi cũng không còn nhiều tiền để không như vậy để chữa bệnh cho mẹ cô đâu."

"Bà. . . . . ." Khả Ly tức giận đến mức nói không ra lời, không nghĩ tới bọn họ tuyệt tình như vậy.

Trần Khiết không để ý đôi mắt đầy căm phẫn của Khả Ly bỏ lại một câu: "Chính cô xem rồi làm đi!" , rối quay thân hình mập mạp của mình đi về phía phòng bệnh .

Khả Ly vội vàng đi theo, Trương Mai nhìn thấy Khả Ly sắc mặt khó coi theo sát Trần khiết đi vào phòng bệnh chỉ biết hỏng việc rồi.

Vốn bà cũng nghĩ, Khả Ly gả đến nhà họ Phong cũng hơi ủy khuất, nhưng vị Tổng giám đốc Phong này bà cũng đã gặp, cảm giác làm người cũng không tệ lắm, nhất định sẽ đối xử tử tế với con bé, có thể thoát ly khỏi nhà họ Mạnh cũng chưa hẳn là không tốt, hơn nữa cuối cùng thì Khả Ly cũng không phải cúi đầu với người khác nữa, mà người nhà họ Mạnh ngược lại lại phải cầu bọn họ.

Cho nên lúc ấy bà nhất thời hồ đồ cũng tán thành chuyện đó, sau này nhìn thấy ánh mắt con gái đau lòng thất vọng chạy ra khỏi nhà, bà mới biết mình sai lầm rồi, tuy rằng Khả Ly nhu thuận cũng có suy nghĩ của chính mình, con bé không muốn lập gia đình sao bà có thể bắt buộc con bé làm con bé không được hạnh phúc chứ.

Cho nên bà yêu cầu Trần khiết không được cứng rắn ép buộc Khả Ly, biết chắc sẽ phải chịu nhục một phen, những cái này bà cũng đã quá quen rồi, nhưng bà không muốn sau này Khả Ly cũng vẫn phải chịu đựng sự ức hiếp như vậy nữa.

Bà cảm thấy quá mệt mỏi với những ngày như này rồi, khi biết cơ thể mình mắc phải bệnh nặng, mới không lâu trước đây bà giống như không biết là có bao nhiêu khó chịu, trong lòng thậm chí có cảm giác được giải thoát, có thể làm cho bà lưu luyến chỉ có đứa con gái bề ngoài yếu đuối nhưng nội tâm kiên cường này thôi, người đàn ông biết bà bị bệnh nặng vẫn thờ ơ kia đã khiến bà hoàn toàn tuyệt vọng rồi.