Yêu Cả Đời

Chương 6: Không cam lòng




Ngày cưới càng ngày càng gần .

Trong lòng Khả Ly cũng càng ngày càng tuyệt vọng, cô còn phải miễn cưỡng vui vẻ trước mặt mẹ.

Bởi vì cô không muốn mẹ khổ sở, cho rằng vì bệnh của bà mới hy sinh hạnh phúc của cô, cô mất rất nhiều thời gian mới thuyết phục được mẹ rằng chính cô đã nghĩ thông suốt, cô bằng lòng gả đến nhà họ Phong, cô đã chịu khổ đủ rồi, cô nguyện ý đi làm vợ của một người có tiền.

Bởi vì cô đồng ý nên nhà họ Mạnh cũng đối xử với mẹ con cô tốt hơn nhiều, ăn mặc dùng đều được cải thiện rõ ràng. Mấy ngày hôm trước trong bữa ăn Trần Khiết còn nói với bác gái nấu cơm để nấu một vài món ăn mẹ con cô thích ăn gì đó.

Buồn cười! Bọn họ không ai biết cô và mẹ thích ăn cái gì sao? Nhìn khuôn mặt tươi cười giả mù sa mưa kia, còn không thói quen bằng khuôn mặt đen trước kia đâu.

Nhưng mẹ lại rất cao hứng, người mẹ yếu đuối lại ngây thơ của cô, mới thấy Trần Khiết không tìm bà gây phiền toái, người đàn ông kia bố thí một chút quan tâm thì vô cùng vui vẻ.

Cho nên cô có thể làm sao bây giờ, cô chỉ có thể cất giấu toàn bộ ủy khuất ở trong lòng.

Ngoài cửa sổ có gió, thổi ào ào, Khả Ly ôm chăn mỏng nằm ở trên giường, mắt lại mở thật to, cô biết mình lại vừa khóc, trên gối đầu thấm ướt một mảng lớn, ngay cả lau cô cũng đều lười lau, bởi vì nước mắt chảy xuống không tiếng động như thế nào cũng ngăn không được.

Nhớ đến vừa rồi bị hai người chị khác mẹ cười nhạo.

Cô đã quên hôm nay là Chủ nhật, cô không nên ra khỏi phòng, đợi bọn họ đi rồi lại ra uống nước không phải tốt hơn sao?

Nhưng gần đây tâm trạng của cô vẫn hơi hoảng hốt, vừa có cảm giác khát nước sẽ mở cửa đi ra ngoài, vừa vặn gặp phải hai chị em trang điểm xinh đẹp đi từ lầu hai xuống chuẩn bị ra ngoài.

"Ôi! Vợ tương lai của Tổng giám đốc Phong, thế nhưng bỏ được cái mai rùa của mình mà chui ra!" Mạnh Khả Lệ một thân màu đỏ cười nói, đôi khuyên tai to cũng rung lắc theo động tác cười của cô ta, lóe ra ánh sáng chói mắt.

Khả Ly thật sự không có gì có thể nói với bọn họ, cho nên yên lặng không nói.

Mạnh Khả Tình mặc một chiếc váy trắng bó sát dài đến bắp đùi đầy quyến rũ không có ý tốt nói: "Nhìn xem em gái nhỏ đơn thuần của chúng ta này sẽ phải đi chăm sóc một ông già thật đúng là đáng tiếc!"

"Cũng không phải là! Con nhỏ chết tiệt này luôn làm bọ làm tịch, chị thấy cô ta còn không có hưởng qua tư vị đàn ông đi, thật sự là rất đáng tiếc! Không biết lão già họ Phong có hiểu thương hương tiếc ngọc hay không đây?"

"Cũng không biết cái lão già họ Phong kia coi trọng cô ta ở điểm gì, em thấy dáng người khô khan của cô ta cùng với khuôn mặt người chết giống như ai đó thiếu cô ta tám trăm vạn này nói không chừng rất nhanh đã bị đày vào lãnh cung rồi, nói không chừng mẹ già lại bận rộn vô ích thôi."

"Đúng vậy! Tôi nói này con nhỏ chết tiệt kia, nếu không, cô đi chơi cùng chúng tôi đi. Chị gái tôi đây sẽ giúp cô tìm đàn ông dạy bảo thật tốt để tương lai còn khiến cho lão già họ Phong kia cảm thấy thích thú như thế nào?" Mạnh Khả Lệ nâng cằm Khả Ly lên đề nghị.

Khả Ly phẫn nộ đẩy tay cô ta ra, chạy về căn phòng nhỏ của cô, nhào đầu lên giường đầy đau khổ, cô thật sự là chịu đủ rồi! Ngoài cửa còn mơ hồ có thể nghe được tiếng giễu cợt của bọn họ.

Cô hoài nghi đời trước có phải mình đã làm chuyện xấu tày trời gì hay không, đời này mới phải chịu gấp bội ức hiếp, cô không có biện pháp phản kháng lại sự ức hiếp thường xuyên của hai người chị gái của cô, không phải cô không dám, mà là cô không thể.

Mới trước đây cô cũng đã từng đánh trả lại, nhưng cuối cùng người bị phạt không phải chỉ mình cô thôi sao, còn muốn liên lụy mẹ của cô, cho nên cô chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.

Nhưng hôm nay bọn họ nói rất đúng, mười chín tuổi rồi, chẳng lẽ cô vốn không có ảo tưởng sao?

Kỳ thật mới trước đây cô đã vô số lần tưởng tượng chính mình trở thành cô bé lọ lem, hi vọng sau khi lớn lên sẽ có hoàng tử hảo tâm đưa cô thoát khỏi đau khổ, nhưng sau khi lớn lên cô biết đây chẳng qua chỉ là truyện cổ tích.

Sự thật là không có khả năng, nhưng cô thật sự không cam lòng. Vì dốc lòng học tập, cô đã cự tuyệt toàn bộ học sinh nam có cảm tình với mình, ngay cả Mỹ An mập mạp cũng đã yêu đương vài lần rồi, mà cô lại chưa bao giờ có.

Cô căn bản không có thiện cảm với những kẻ có tiền, cô chỉ ảo tưởng có thể gặp được một người yêu cô thật lòng, nắm tay nhau, bên nhau đến già! Nhưng bây giờ mọi thứ đều đã tan vỡ.

Cô ôm chặt hai tay, không thể tưởng tượng cơ thể băng thanh ngọc khiết mà mình cẩn thận che chở gần hai mươi năm sắp bị một đôi tay già nua âu yếm, cô nhịn không được chùm chăn kín đầu.

Cũng không biết qua bao lâu, chung quanh yên tĩnh không một tiếng động, Khả Ly hoàn toàn không thể đi vào giấc ngủ, nước mắt đã ngừng chảy, nhưng trái tim đang rỉ máu lại không dừng lại được .

Suốt mười chín năm nay cô chưa bao giờ sống vì bản thân, có đôi khi cô còn thật sự không biết mình sống vì cái gì, nếu không phải có cái ý thoát khỏi nhà họ Mạnh sống một cuộc sống tự do trong đầu chống đỡ, chỉ sợ cô đã sớm chịu không nổi nữa.

Đột nhiên cô cảm giác mình cũng không thể ở lại trong căn phòng này nữa, trong không khí dường như có một loại sức mạnh làm cô hít thở không thông làm cho cô không thở nổi, nhớ tới sự cười nhạo của hai chị gái của cô, đột nhiên trong đầu thoáng hiện lên một cái ý niệm.

Cô mở cửa phòng, cả gian phòng im ắng, mẹ ở bệnh viện, cha cũng mẹ cả hình như có tiệc gì đó không đến nửa đêm chắc là sẽ chưa về!

Cô nhìn lại bộ áo ngủ bảo thủ trên người, chân trần nhẹ nhàng đi lên lầu.

Cô vào phòng chị hai Mạnh Khả Tình, mở tủ quần áo của cô ấy ra, đấy các loại quần áo màu sắc sặc sỡ khiến cô nhìn hoa cả mắt, hai chị em này suốt ngày mua sắm quần áo, rất nhiều quần áo thường mới chỉ mặc một lần là thôi, nhưng đừng nghĩ rằng bọn họ là chị sẽ đưa quần áo không mặc nữa cho cô.

Bọn họ tuyệt đối không, theo lời của bọn họ là cho dù ném cho kẻ ăn xin bên đường cũng kiên quyết không cho cô mặc, nguyên nhân là cô không xứng.

Chỉ tiếc cho dù mặc quần áo đơn giản nhất, ánh mắt bạn trai của bọn họ vẫn sẽ thường xuyên dừng lại trên người cô, điểm này khiến bọn họ tức giận nhất, cũng càng tăng thêm tra tấn đối với cô, những lúc có người cô luôn bị sai khiến như người hầu.

Mà bọn họ cũng không đưa bạn trai về nhà nữa, tuy rằng Mạnh Khả Tình béo hơn Khả Ly không ít, nhưng chị ấy thích mặc quần áo bó sát người, Khả Ly nhìn trúng một chiếc váy màu đen.

Cô cởi áo ngủ thay váy đen, phát hiện vừa vặn, chính là ngực áo hơi trễ chút, bộ ngực đã trổ mã đầy đủ của cô lộ ra non nửa trắng nõn trong suốt. Vòng eo cũng vừa vặn, cô nhịn không được hoài nghi Khả Tình mặc vào như thế nào.

Kiểu váy hình lá sen chỉ dài tới giữa hai đùi, đôi chân thon dài trắng noãn của Khả Ly dưới sự phụ trợ của chiếc váy ngắn màu đen lại càng thêm mê người. Cô ngồi ở trước bàn trang điểm lần đầu tiên nghiêm túc hóa trang cho bản thân.

Dùng một chiếc kẹp tóc nhỏ tinh xảo bằng thủy tinh kẹp tóc mái thật dài gần như che hết ánh mắt lại, tóc dài vẫn được buộc đuôi ngựa cũng để xuống, dùng máy uốn tóc uốn từng lọn tóc, sau đó bắt đầu trang điểm.

Bôi một lớp phấn lót thật dày, vẽ kiểu lông mày hiện tại đang rất thịnh hành, gắn lên đôi lông mi giả thật dày, lại thoa lên màu son môi tươi đẹp, trong gương xuất hiện một cái người đẹp lạnh lùng, rất đẹp, nhưng căn bản là không giống cô.

Đeo một đôi hoa tai pha lê hình giọt nước lấp lánh, nhìn như một người đẹp tóc dài cuộn sóng thành thục hơn bốn năm tuổi, Khả Ly đột nhiên nở nụ cười.

Mỗi lần cô giúp Khả Lệ cùng Khả Tình trang điểm đều rất muốn cười, vì không muốn bị mắng lại chỉ có thể liều mạng chịu đựng, không nghĩ tới hôm nay trang điểm cho bản thân vẫn có cảm giác muốn cười.

Cô biết những thứ này cũng là nhờ hai người chị gái đó, trước kia bọn họ thường xuyên mời thợ trang điểm đến trang điểm giúp bọn họ, sau lại cảm thấy hẹn trước rất phiền toái, cũng rất khó kiểm soát được thời gian, cho nên đặc biệt để Khả Ly đi học, giúp bọn họ làm, chỉ đến sau khi cô học đại học chuyển vào ở ký túc xá mới thoát khỏi thân phận người hầu miễn phí kiêm thợ trang điểm.

Lòng thích cái đẹp, mọi người đều có, trước kia cô cũng thường tưởng tượng bản thân sau khi hóa trang sẽ như thế nào, vẫn chưa từng thử qua, hôm nay thử một chút, đẹp thì cũng đẹp, lại giống một búp bê không có linh hồn bình thường.

Quên đi, như vậy cũng tốt! Phỏng chừng hai người chị gái kia cũng không nhận ra cô được! Ở trong mắt bọn ho cô vĩnh viễn đều là một hạt đậu bé nhỏ mà thôi.

Tùy tiện lấy một đôi giày cao gót màu đen trong số một hai trăm dôi giày của Khả Tình, lại cầm một cá ví nhỏ màu đen bị vứt vào một góc từ lâu, cô nhẹ nhàng đi xuống lầu.

Không phải bọn họ nói tối nay di dự party ở bad – boy sao? Xem bộ dáng hưng phấn của bọn họ lúc ăn cơm chiều chỉ biết nhất định sẽ xuất hiện người mà bọn họ muốn bắt giữ đi.

Mà cô chính là chuyên đi dập tắt hứng thú của bọn họ .