Yêu Chỉ Cần Ta Và Ngươi - Hiểu Bạo

Chương 19: - Thổ lộ




Mộ Kiệt khó khăn đứng lên, nhanh chóng hướng nam nhân phóng tới, mượn đà chạy. Nhảy lên, hai chân kẹp lấy cổ nam nhân, đem hắn vật ngã xuống, bởi vì hô hấp không được, nam nhân ngạt đỏ mặt. Hắn bắt lấy chân Mộ Kiệt, dùng sức đập xuống, nhưng Mộ Kiệt vẫn gắt gao kẹp lấy hắn. Nam nhân giơ chân lên, hướng phần bụng Mộ Kiệt đá vào. Mộ Kiệt bị đá đến phun huyết. Lực chân nới lỏng, nam nhân tóm lấy cổ Mộ Kiệt, nâng nàng lên.
"Mộ đại tiểu thư? Thân thủ của cô hoàn toàn không tệ, bất quá, tổn thương lần trước hình như rất nặng a? Như thế nào cảm thấy cô không còn lợi hại như 3 năm trước? Lần trước may mắn có người cứu cô, nhưng lần này, số cô không tốt như vậy nữa đâu."
Tiêu Nhược Thiên nhìn thấy Mộ Kiệt bị nâng lên cao, nàng muốn gọi Mộ Kiệt, lại phát hiện cổ họng của mình một âm cũng không phát ra được. Nàng muốn đi cứu Mộ Kiệt, nhưng sao đến đứng còn đứng không nổi, mắt Tiêu Nhược Thiên mờ dần, Mộ Kiệt, chị không thể có việc gì, chị đã đáp ứng em, chúng ta. . . đều phải sống. . .
Nam nhân nổi giận cười lớn, dùng sức nắm lấy cổ Mộ Kiệt. "Như thế nào? Hận tôi? Tôi đã từng thiếu chút nữa giết được cô, mà bây giờ, tôi lại sắp giết cô, cô có lẽ hận không thế giết được tôi? Bất quá cô sẽ không có cơ hội này, nhưng là tôi vẫn rất nhân từ, sau khi giết cô, tôi cũng sẽ tiễn tiểu tình nhân của cô cùng ngươi lên đường." Mộ Kiệt hô hấp đã rất khó khăn, sức lực trên người cơ hồ đã dần mất đi, nhưng khi nàng nghe được những lời nam nhân kia nói xong, thần trí khôi phục lại, nếu mình chết đi, hắn cũng sẽ giết Tiêu Nhược Thiên? Như vậy, mình không thể chết.
Mộ Kiệt gắt gao nhìn thẳng vào mắt nam nhân, cười. "Cô, cô cười cái gì? Chẳng lẽ cảm kích tôi giúp cô không cô đơn trên đường tuyền hoàng?"
Ánh sáng bạc lóe lên, một vệt cứa, máu bắn đầy mặt Mộ Kiệt, máu nóng . . . Nam nhân kia ngừng thở, trên cổ một vết dao rạch sâu. Mộ Kiệt quỳ trên mặt đất thở lấy từng ngụm. Thu hồi dao trong tay, đeo lên cổ. Con dao nhỏ này chính là di vật duy nhất mẫu thân để lại cho Mộ Kiệt. Là do phụ thân Mộ Thành của Mộ Kiệt đặc biệt cho người chế tạo, thân dao tinh xảo, lưỡi dao sắc bén, con dao này tổng chiều dài không đến 5cm, bình thường đeo trên cổ, giống như một Thập Tự Giá xinh đẹp, nếu như không phải vừa rồi tình thế nguy hiểm, Mộ Kiệt cũng không muốn sử dụng đến con dao này, bởi vì máu của kẻ kia sẽ làm bẩn di vật của cha mẹ mình. Cái con dao nhỏ này cực kỳ sắc bén, chém sắt như chém bùn, thậm chí có thể chém đứt súng. Mộ Kiệt vừa rồi thừa dịp nam nhân kia không chú ý, giấu con dao trong tay áo, đến sau cùng mới chém một nhát. Mộ Kiệt vất vả đứng lên, đi về phía Tiêu Nhược Thiên. Chỉ cảm thấy đường rất dài, mặt đất dường như nhũn ra. Nàng tựa hồ thấy Tiêu Nhược Thiên ở bên kia đối với mình vẫy tay, đột nhiên, Tiêu Nhược Thiên biến mất, rồi tất cả chuyển thành một màu đen kịt.
Tiêu Nhược Thiên cảm giác mình đang trong một giấc mộng rất dong dài buồn chán, trong mộng có một cô bé mặc đầm trắng trốn trong xe, một nữ nhân dùng súng chỉ vào cô bé kia. Cô bé không phản kháng, ngược lại rất bình tĩnh, nữ nhân hướng cô bé kia khóc, bóp cò. Tiêu Nhược Thiên muốn chạy lại cản nữ nhân kia, nàng lớn tiếng hát lên, nàng rất nhanh chạy tới chỗ cô bé, đáp lại là một ánh mắt trống rỗng của cô bé kia, phanh...! "Không!" Tiêu Nhược Thiên mở mắt bật dậy, quần áo đã bị mồ hôi thấm ướt đẫm, nàng nhìn chung quanh, toàn một màu trắng. Trên cánh tay truyền đến một cỗ đau nhức làm cho nàng thoáng một phát ngã xuống giường.
"Đừng lộn xộn!"
Tiêu Nhược Thiên theo hướng âm thanh nhìn về phía của, thấy Hoa tỷ cầm theo một bọc đồ mặt lạnh đứng trước cửa. Hoa tỷ đỡ Tiêu Nhược Thiên ngồi xuống, vẫn là khuôn mặt lạnh chết người. Đừng nhìn Hoa tỷ bình thường đối với mọi người luôn trưng ra khuôn mặt tươi cười, nếu như không cười, là rất dữ tợn đấy.
"Hoa tỷ, tôi sao lại ở bệnh viện? Mộ Kiệt đâu? Nàng không sao chứ?"
"Em biết quan tâm nàng, nhưng lại không biết quan tâm mình, bác sĩ nói tuy em bị thương ở tay, nhưng lại ngay trúng động mạch, em thiếu chút nữa là mất máu mà chết, em biết không."
"Tôi không sao, không chết được, Mộ Kiệt đến cùng có sao không?" Tiêu Nhược Thiên thật sự rất lo lắng, nàng chỉ nhớ mình thấy Mộ Kiệt bị tên nam nhân kia nắm cổ, rồi mất đi ý thức.
"Em yên tâm, tiểu tình nhân của em không có việc gì, chỉ bị gãy mấy cái xương sườn, với một vài vết thương ngoài da thôi."
"Ah, nàng đã thức chưa? Tôi muốn thăm nàng." Tiêu Nhược Thiên nghe được Mộ Kiệt không có việc gì, cuối cùng cũng nói lỏng, nhưng là trong lòng lại rất ngứa, rất muốn gặp tên quái thai ngơ ngác kia. Hơn nữa, Tiêu Nhược Thiên cũng có một số chuyện muốn hỏi Mộ Kiệt.
"Nàng tỉnh rồi, hiện tại Dạ Vi đang chiếu cố nàng, em nghỉ ngơi rồi ăn một ít trước đi."
"Hoa tỷ, vẫn là chị tốt nhất, tôi sắp chết đói rồi, chị mua những thứ gì vậy?" Tiêu Nhược Thiên nghe hai chữ đồ ăn mà mắt sáng lên, trải qua một đêm kịch liệt hoạt động, lại chảy rất nhiều máu, nàng cần bổ sung dinh dưỡng.
"Mua một ít cháo, cùng bánh ngọt, em từ từ ăn. Thiên Thiên, em lần này sao lại bị thương?"
"À? Không có gì, là tai nạn xe cộ, va chạm một ít, hiện tại mọi việc cũng đã xong không phải sao? Chị không cần lo lắng."
Hoa tỷ lạnh mặt xuống: "Vết thương của em là vết thương do súng, em nghĩ tôi không biết sao? Hơn nữa chuyện này cảnh sát lại không đến điều tra, rõ ràng là có người ép lại. Chuyện này nhất định người đúng sau có vai vế rất lớn, tôi muốn biết là hai ngươi đã chọc đến người nào? Hoặc nói theo cách khác, Mộ Kiệt đã chọc kẻ nào? Mộ Kiệt kia cuối cùng có thân phận gì? Tôi hy vọng em có thể nói cho tôi biết."
Tiêu Nhược Thiên đặt chén cháo xuống bàn: "Hoa tỷ, những người này có thể là vì Mộ Kiệt mà đến, chị đã từng nghe qua cái tên Malkay chưa? Nàng tên tiếng Trung là Mộ Kiệt. Là nàng một họa sĩ được đánh giá rất cao, tôi chính là được cục cảnh sát phái đi bảo vệ nàng, nhưng ai biết, tôi ngược lại được nàng bảo vệ." Tiêu Nhược Thiên nhớ tới Mộ Kiệt lúc ấy vì bảo vệ mình mà đứng ra che chắn, miễn cưỡng nở một nụ cười khổ.
Hoa tỷ nhìn Tiêu Nhược Thiên, "Tiêu Nhược Thiên, tôi cho em biết, Mộ Kiệt không chỉ đơn giản là một họa sĩ đâu, lần này những người kia đến là muốn lấy mạng nàng ấy. Tôi khuyên em đừng đi vào vũng nước đục này, nếu như em đồng ý, tôi có thể kêu cục cảnh sát tìm người thay thế vị trí của em."
"Không cần, Hoa tỷ, tôi thích nàng, tôi không muốn ly khai nàng." Tiêu Nhược Thiên trong nội tâm biết rõ, mình là trúng độc, trúng một loại độc mang tên Mộ Kiệt. Loại độc này đã ăn sâu vào tận xương tủy, xuyên vào tim gan, không có thuốc nào có thể cứu được nữa rồi. Hoa tỷ thở dài, nâng Tiêu Nhược Thiên dậy, đi thôi, biết rõ ngươi đã ngươi nhớ đến quên mọi chuyện rồi. Tiêu Nhược Thiên cười, quả nhiên, Hoa tỷ là người hiểu rõ mình nhất.
"Mạng của cô rất lớn, hơn mười mấy người của Mặc Long Bang ra tay, đều không thể giết được cô." Dạ Vi một bên gọt táo, vừa nói.
"Tôi chết đi đối với các người cũng không tốt a? Nếu tôi chết, các người sẽ không có người ra mặt giao tiếp, các người tất nhiên là không muốn tự ra mặt, thiếu đi tôi các người như thiếu đi người chắn gió che mưa, các người không phải sẽ phải phiền não à?"
Dạ Vi gọt táo xong, không đưa cho Mộ Kiệt, tự mình lấy ăn. "Cô rất thông minh, thân thủ cũng không tệ, bất quá... cô có lẽ biết rõ, cô chỉ là một con cờ của "Giản" mà thôi, vì trong "Giản" ai cũng muốn một mực bảo trì thần bí, không muốn tiếp xúc với người ngoài, nên mới chọn ngươi là lão đại để đối ngoại. Cái này làm cho tất cả mọi người hắc đạo đều chú ý đến ngươi, cô lúc nào cũng bị nguy hiểm tính mạng, tôi khuyên cô, nên ít xuất hiện lại."
Ánh mắt Mộ Kiệt hiện lên một tia ưu thương, "Chúng ta chỉ vì lợi dụng nhau mà thôi, tôi vì báo thú, mà "Giản" có thể trợ giúp cho tôi, không hơn."
"Vậy cô hãy cách xa tên cảnh sát kia một chút! Cô như vậy sẽ làm lộ thân phận của mình! Tôi đây là lần cuối cảnh cáo cô!"
Ha ha, ha ha, Mộ Kiệt gượng cười, nụ cười này làm cho Dạ Vi có chút nổi giận.
"Cô cười cái gì?" Âm thanh của Tiêu Nhược Thiên vang lên, Dạ Vi thấy sau Tiêu Nhược Thiên là Hoa tỷ, lập tức thu hồi vẻ mặt u ám đối với Mộ Kiệt vừa rồi, đổi lại là một khuôn mặt tươi cười đáng yêu. Thấy sự biến hóa này, Mộ Kiệt càng cười lớn hơn, nhưng không biết, người nào vì nụ cười của mình mà trở nên hóa đá rồi. Tiêu Nhược Thiên bị nụ cười không biết vì sao của Mộ Kiệt dọa, cho rằng đầu của Mộ Kiệt bị tổn thương. Mặc kệ mọi việc, nắm lấy thân thể Mộ Kiệt hô lớn:
"Này! Mộ Kiệt, chị đừng dọa em, chị không phải bị đánh đến đần đấy chứ? Không có việc gì sao lại cười a?"
Tuy Mộ Kiệt cười rộ lên rất đẹp, khuôn mặt tái nhợt kia cũng có nhiều sinh khí hơn, nhưng cái nụ cười vô duyên vô cớ này làm cho Tiêu Nhược Thiên hưởng thụ không nổi. Nếu như Mộ Kiệt suốt ngày đều cười như vậy, thì mình sớm muộn gì cũng biến thành kẻ ngốc.
Tiêu Nhược Thiên trong lúc vô tình đụng phải xương sườn bị gãy của Mộ Kiệt, Mộ Kiệt đau đến thở không nổi, trên khuôn mặt tái nhợt đổ ra một tầng mồ hôi, nhưng bởi sợ đụng phải vết thương của Tiêu Nhược Thiên, cũng không dám tùy tiện đẩy nàng ra, cứ như vậy chịu đựng. Hoa tỷ nhìn ra bộ dáng nén đau của Mộ Kiệt, tiến lên một bước, hướng eo của Tiêu Nhược Thiên hung hăng nhéo một cái. Tiêu Nhược Thiên NGAO một tiếng kêu, đau đến chảy nước mắt, nàng quay đầu lại, dùng con mắt đằng đằng sát khí nhìn Hoa tỷ, thấy ánh mắt nhắc nhở của Hoa tỷ, nhìn về phía Mộ Kiệt. Lúc này tôi chỉ muốn nói OH MY GOD! Tiêu Nhược Thiên hiện tại mới nhớ đến vết thương trên người Mộ Kiệt, lại thấy Mộ Kiệt trên mặt đổ đầy mồ hôi, biết vừa rồi mình làm đau nàng. Vội vàng kiểm tra vết thương của Mộ Kiệt.
"Chị, chị không sao chứ? Thực xin lỗi, em không có ý, em, em, chị rất đau sao? Em gọi bác sĩ." Nói xong Tiêu Nhược Thiên liền muốn đi tìm bác sĩ, bị Mộ Kiệt kéo lại. "Tôi không sao, chỉ là đau một chút, không có việc gì, ổn rồi." Tiêu Nhược Thiên nhìn khuôn mặt tái nhợt của Mộ Kiệt, nước mắt đã ẩn hiện trong hốc mắt nàng. Nàng ngồi ở bên giường, vuốt ve cái tay vì truyền dịch mà sưng lên của Mộ Kiệt.
Hoa tỷ cùng Dạ Vi tự động lui ra ngoài, Dạ Vi trước khi đi, quay đầu lại nhìn thoáng qua hai người đang nắm chặt tay trên giường bệnh, ánh mắt lộ ra một tia sát khí. Tiêu Nhược Thiên giúp Mộ Kiệt sửa lại tóc bị mình lúc nãy bị mình làm loạn, giúp Mộ Kiệt đắp mền. Trong lúc nhất thời hai người đều không nói gì. Kỳ thật Tiêu Nhược Thiên có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Mộ Kiệt, những người kia hiển nhiên là không muốn tiền, mà là muốn mạng của Mộ Kiệt, như vậy là ai mà hận Mộ Kiệt đến như thế? Còn có Mộ Kiệt sao lại biết bắn súng? Sao lại biết võ? Lại còn những vết sẹo trên người Mộ Kiệt. Mà những người bị Mộ Kiệt giết hiện giờ như thế nào? Hết thảy hết thảy mọi chuyện, Tiêu Nhược Thiên muốn hỏi Mộ Kiệt, lại không biết mở miệng ra sao.
"Em có phải rất nhiều chuyện muốn hỏi tôi?" Mộ Kiệt nói phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
"Ân, em muốn biết, thế nhưng mà chị muốn nói sao?"
"Ân, tôi sẽ nói cho em biết, dù sao cũng đã liên quan tới em. Em hỏi đi! Những điều tôi biết tôi sẽ nói với em."
"Em chỉ muốn biết, chị vì sao biết bắn súng? Những người chị giết bây giờ đã biến đi đâu? Phải hay là không chị đè ép cảnh sát?" Tiêu Nhược Thiên đem những thắc mắc trong lòng mình nói ra, sau đó cúi đầu, chò Mộ Kiệt trả lời.
"Tôi lúc ở Mỹ học vẽ tranh nên nhân tiện học luôn bắn súng, em cũng biết là ở Mỹ chỉ cần xin giấy phép là có thể có súng. Nên tôi học bắn súng một ít để bảo vệ mình. Về phần tôi giết người, tôi không có thế lực đứng sau mạnh đến nỗi tạo áp lực cho cảnh sát, tôi nghĩ chắc hẳn là do đồng bọn của những người kia làm. Đó chính là câu trả lời của tôi, em còn muốn hỏi gì thêm nữa không?".
Tiêu Nhược Thiên nghe được câu trả lời của Mộ Kiệt, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù biết kỹ thuật bắn súng của Mộ Kiệt không phải là tầm thường, nhưng là nàng không muốn tra hỏi nhiều. Dù sao lần này là Mộ Kiệt cứu mình, nếu không chính mình cùng nàng cũng phải chết ở nơi kia. Đá tảng trong lòng Tiêu Nhược Thiên, cuối cùng cũng được dỡ bỏ. Không biết vì cái gì, Tiêu Nhược Thiên không hi vọng Mộ Kiệt quá ưu tú, bối cảnh lớn. Cảm thấy nàng như vậy sẽ rất cách xa mình, hơn nữa cũng sẽ khiến nàng lâm vào trong nguy hiểm. Lần ngoài ý muốn này, làm Tiêu Nhược Thiên nghĩ mà sợ, nàng chỉ hy vọng Mộ Kiệt chỉ là một họa sĩ bình thường, mình có thể vĩnh viễn ở cùng nàng.
"Mộ Kiệt!"
"Ân?"
"Em thích chị!".