Yêu Chiều Tận Tâm Khảm

Chương 47




"Cười đủ rồi sao?"

Khoé miệng Bạc Kha Nhiễm đang cười liền cứng đờ, giây tiếp theo, cô đổi thành cười lấy lòng nghiêng đầu quay lại nhìn Thẩm Dữ.

"Lạch cạch."

Là âm thanh tháo dây an toàn.

Cô mới nghiêng đầu qua, liền bị người kia giữ chặt đầu kéo qua, cô theo bản năng liền lấy tay đánh vào lồng ngực Thẩm Dữ.

Một tay Thẩm Dữ nắm chặt cổ tay cô, một tay đè sau cổ cô.

"Thẩm Dữ...... Ngô......"

Cô còn chưa kịp lấy lòng anh, anh đã trực tiếp đè cô xuống hôn.

Đôi môi ấm áp của anh phủ lên đôi môi mềm mại của cô, hơi dùng sức một chút, liền tiến quân thần tốc vào trong khoang miệng cô.

Anh hôn tới cường thế bá đạo, cô cơ hồ sắp không thở được, làm gì cũng khó khăn.

"Thẩm...... Thẩm...... Đạo......" Cô đứt quãng kêu tên anh.

Nhưng mà dường người này  căn bản không nghe thấy cô gọi.

Đầu lưỡi mềm mại ở trong khoang miệng cô như cuồng phong càn quét, vội vàng cắn mút không tha.

Sống mũi cao thẳng của anh cọ cọ bên má cô, cô không có nhắm mắt, khoảng cách lại cực kỳ gần, tựa hồ lông mi của anh cũng chạm vào má cô.

Một người đàn ông mà có lông mi còn dày hơn cả phụ nữ, khó trách fan của anh nói anh xinh đẹp.

Bạc Kha Nhiễm chăm chú nhìn, lại không nghĩ đến người đàn ông sẽ đột ngột mở mắt.

Cô chìm trong đôi mắt thâm thuý mê hoặc của anh.

Đôi mắt này thường ngày thoạt nhìn có chút lạnh lẽo, lúc này lại mang theo tình ý triền miên.

Trái tim Bạc Kha Nhiễm bỗng nhiên rung động.

Cô nhích lại gần anh thêm chút nữa, không biết từ khi nào cổ tay cô đã thoát khỏi bàn tay anh, tay cô ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, bàn tay dán sát bờ vai anh.

Bạc Kha Nhiễm bị anh hôn đến không biết trời đất, tay chân mềm nhũn, cô vô lực dựa vào người anh, đem gương mặt nóng bỏng đặt trên bờ vai rộng lớn của anh.

"Thẩm Dữ." Cô một bên gọi tên anh, một bên vuốt ve ngón tay anh.

"Ơi?"

"Có phải vừa rồi anh muốn tìm cớ hôn em đúng không?"

Thẩm Dữ, "........."

"Lần trước em nói anh xinh đẹp anh cũng không tức giận, vậy mà vừa rồi lại vậy, chắc chắc là anh muốn tìm cớ hôn em." Bạc Kha Nhiễm nhẹ nhàng nói, mơ hồ nghe ra trong đó có chút khoe khoang.

Thẩm Dữ có chút bất đắc dĩ, anh nghĩ về sau có nên để Lục Hi Hoà cách xa Nhiễm Nhiễm nhà anh một chút hay không, hoặc  hôm nào đó tìm Kỹ Diễn nói chuyện một chút.

Nhưng mà nghĩ lại, Kỷ Diễn này cái gì cũng tốt, duy nhất không tốt là bênh vực người nhà mình vô cùng lợi hại, diễn tinh Lục Hi Hoà này có thể vô pháp vô thiên như vậy, chỉ sợ cũng do  tiểu tử này sủng thành, nếu anh mà tìm cậu ta nói chuyện, không chừng cậu ta còn giận dỗi ngược lại anh.

Đối với đôi vợ chồng, anh thật sự không thể trêu vào.

"Sao anh không nói gì, không nói gì liền mặc định là anh đồng ý, không nghĩ tới anh lại tâm cơ như vậy."

Thẩm Dữ, "........."

"Còn có muốn ăn cơm không?"

"Muốn."

Bạc Kha Nhiễm nhấc đầu khỏi vai Thẩm Dữ, hai mắt sáng lấp lánh nhìn anh.

Thẩm Dữ nhìn đôi mắt trong sáng thanh triệt của cô, coi ngươi đen nhánh hơi loé lên, nhịn xuống dục vọng muốn hôn cô lần nữa.

Thẩm Dữ, "Vậy còn không nhanh ngồi vào chỗ."

"Đến đây." Bạc Kha Nhiễm dùng một giây ngồi thẳng người.

"Thắt dây an toàn vào." Anh dặn dò cô.

"Vâng." Bạc Kha Nhiễm kéo dây an toàn qua một bên.

- ==========

Vừa vào cửa, Bạc Kha Nhiễm liền duỗi tay chuẩn bị lấy dép lê trên giá giày.

Lại không nghĩ, một bàn tay khác còn nhanh hơn cô.

Bạc Kha Nhiễm khó hiểu nhìn Thẩm Dữ đang cầm dép lê của cô.

Tiếp theo, cô liền thấy Thẩm Dữ ngồi xổm xuống, một tay nắm cẳng chân cô, hơi hơi nâng lên, đem giày cao gót của cô cởi ra, cũng đem dép lê để cô đi vào.

Bạc Kha Nhiễm nhìn mái tóc anh đen nhánh, không biết nghĩ gì, đột nhiên duỗi tay xoa nhẹ đỉnh đầu anh.

Làm xong động tác này, Bạc Kha Nhiễm có chút sửng sốt.

Sao lại giống cảm giác lúc xoa đầu chó vậy??

Giây tiếp theo, cô cảm giác được Thẩm Dữ đang tháo giày cho cô có dừng một chút, nhưng vẫn bỏ dép lê cho cô đi.

Để giày cao gót của cô đặt chỉnh tề đặt trên giá giày, lúc này anh mới đứng dậy.

Vốn Bạc Kha Nhiễm thấp hơn anh một cái đầu, lúc này bỏ giày cao gót ra, sao lại càng thấy thấp hơn thế.

"Em vừa rồi làm động tác gì vậy?" Thẩm Dữ hỏi.

Bạc Kha Nhiễm ậm ừ nói, "Chính là sờ sờ đầu anh nha."

"Bởi vì thích anh."

Cô nhỏ giọng bổ sung thêm một câu.

Thẩm Dữ nhìn vẻ mặt lấy lòng của Bạc Kha Nhiễm, không khỏi  có chút bất đắc dĩ.

Nha đầu này thật đúng là khắc tinh của anh.

Anh nâng tay, ở trên đầu cô xoa lung tung vài cái.

"Huề nhau."

Kiểu tóc của Bạc Kha Nhiễm bị anh xoa loạn, vì thế nàng cô không khỏi liếc mắt nhìn anh.

Thẩm Dữ cười cười, duỗi tay kéo vali về phía phòng ngủ.

Bạc Kha Nhiễm nhìn Thẩm Dữ, duỗi tay sửa sang lại đầu tóc bị anh sờ loạn.

Huề nhau?

Lời này nghe thế nào cũng có chút không đúng vậy?

Lúc trước cô chưa từng xoa đầu Thẩm Dữ như vậy, nhưng mà người này giống như  không phải lần đầu tiên xoa tóc cô.

Như thế đâu có thể nói là huề nhau được?

Làm sao để  xả bất bình cho tốt đây!

Cô xách theo túi đồ ăn vặt trên mặt đuổi theo Thẩm Dữ.

"Thẩm Dữ."

"Sao vậy?"

"Vừa rồi rõ ràng là không có huề nhau, em mới xoa tóc anh có một lần  nhưng mà anh xoa tóc em rất nhiều lần mà."

Thẩm Dữ đem vali hành lý đặt ở phòng ngủ, anh xoay người nhìn Bạc Kha Nhiễm đang lại đây.

"Phải không, không nhớ rõ."

Bạc Kha Nhiễm, "............"

Không biết xấu hổ!

Thời điểm Bạc Kha Nhiễm xách theo đồ ăn vặt chuẩn bị bước vào, Thẩm Dữ nói một câu,

"Đồ ăn vặt không thể mang vào phòng ngủ."

Bạc Kha Nhiễm đang chuẩn bị bước vào, chân liền lơ lửng giữa không trung.

Cô thiếu chút nữa đã quên.

Người này có thói quen ở sạch lại thêm chứng ám ảnh cưỡng chế.

Cô bĩu môi nhìn, sau đó xách theo đồ ăn vặt đi ra sô pha phòng khách, vừa đi vừa lẩm bẩm.

"Không đi vào liền không đi vào, làm như hiếm lạ lắm ý."

Thẩm Dữ nhìn bóng dáng của cô, nghe thấy cô nhỏ giọng nói thầm, khóe miệng  lộ ra ý cười.

Thật đáng yêu.

======

Bạc Kha Nhiễm ngồi trên sô pha, ôm đồ ăn vặt, nhìn tổng nghệ, thập phần thích ý.

Thẩm Dữ còn chưa ở phòng ngủ đi ra, vì thế cô ngẩng đầu hướng phòng ngủ gọi to.

"Thẩm Dữ."

"Ơi?"

"Em đói bụng."

"Không phải em đang ăn đồ ăn vặt sao?"

Bạc Kha Nhiễm, "Nhưng mà em vẫn đói."

Cô ôm gói đồ ăn vặt đi dép lê, đi đến phòng ngủ.

Cô mới vừa đi đến cửa phòng ngủ, Thẩm Dữ đã từ bên trong đi ra, anh thay một bộ quần áo ở nhà màu khói, thoạt nhìn  ôn nhuận không ít.

Cô theo bản năng đem đồ ăn vặt trong tay qua cho anh.

"Anh ăn không?"

Thứ tốt nên cùng nhau chia sẻ.

Thẩm Dữ không nói chuyện, chỉ là nhìn miếng khoai lát cô đưa đến bên miệng mình.

Lúc sau, Bạc Kha Nhiễm mới nhớ tới một việc.

Thẩm Dữ không ăn đồ ăn vặt!

Trước kia cô cùng Thẩm Tư Gia ăn không ít đồ ăn vặt, Thẩm Tư Gia đã từng nghĩ tới rất nhiều phương thức muốn đem Thẩm Dữ kéo xuống nước, nhưng mà chưa có một lần nào thành công,  mặc kệ Thẩm Tư Gia nói gì, anh nói không ăn chính là sẽ không ăn.

"Em đã mất, anh không ăn đồ ăn vặt." Nói xong cô liền chuẩn bị thu tay về.

Nhưng mà mới vừa động, tay cô bị bị bàn tay to lớn của Thẩm Dữ cầm lại.

Anh cầm tay cô  để sát vào miệng mình.

Đầu ngón tay truyền đến một trận ấm áp ẩm ướt.

Bạc Kha Nhiễm khiếp sợ nhìn anh.

Anh không chỉ có ăn khoai lát, lại còn có liếm tay coo.

Bất quá, trọng điểm của cô vẫn đặt ở  việc Thẩm Dữ ăn khoai lát.

"Anh, không phải anh...... Chưa bao giờ ăn đồ ăn vặt sao?" Cô ngỡ ngàng hỏi anh.

Thẩm Dữ  không có buông tay cô ra, môi ghé sát vào mặt cô.

"Em đưa." Anh vuốt ve bàn tay mềm mại của cô.

Lúc anh nói chuyện, hơi thở ấm áp vương vẩn trên đầu ngón tay.

Bạc Kha Nhiễm phát ngốc.

Anh nói là do cô đưa.

Cho nên chính là nói, bởi vì  đồ ăn vặt do cô đưa, nên anh mới ăn?

"Vậy..... Ăn ngon sao?" Cô trố mắt hỏi.

"Ăn ngon."

Thẩm Dữ kéo tay cô, hôn một cái lên mu bàn tay cô.

"Nhưng mà, ăn ít một chút, lát nữa còn ăn cơm."

"...... Vâng" Bạc Kha Nhiễm gật đầu.

Thẩm Dữ buông tay cô ra, đi về phía phòng bếp.

Anh đem tôm bỏ vào bồn nước giã đông, một lúc sau băng bắt đầu tan.

"Tôm này, em muốn ăn thế nào?"Anh cầm một con tôm, xoay người hỏi Bạc Kha Nhiễm.

Bạc Kha Nhiễm nhìn anh cầm tôm, nói.

"Chua ngọt."

============

Chanh: may quá vẫn kịp 3 chương 1 tuần, mấy chương nào đảm bảo với các cô là ngọt sâu răng thì thôi.