Yêu Chiều Tổng Giám Đốc Phúc Hắc

Chương 36: Ai là ba của nó?




Trôi qua mấy ngày, Song Y tối nào cũng mặc dày mà trèo qua ban công nhà kế bên để ôm người nào đó ngủ.

Nhiều lúc cô cảm thấy hành động của mình thật mặt dày nhưng nếu cô không làm vậy thì chỉ sợ mọi việc trở lại như kiếp trước thì không tốt đâu nha.

Kiếp này nhu thuận chiều theo anh, được anh cưng chiều đến vậy sao lại ngu xuẩn không biết hưởng, tội tình gì mà chuốc hoạ vào thân làm chi.

Mấy ngày nay, được Song Y bồi ăn no đủ Thế Thiên tinh thần sảng khoái, mặt không còn căn như lúc trước mà lại khiến người ta có chút sợ khi trên môi treo nhẹ một nụ cười.

Anh không tăng ca nữa, đúng giờ lại về căn họ kế bên nhà cô, tối tối ăn ăn nuốt nuốt cô quả là một cuộc sống tốt.

Hôm nay là ngày kiểm tra định kì của mẹ Song Y, hai mẹ con dắt nhau đến bệnh viện nhờ kịp thời phát hiện uống thuốc đúng chỉ định lại được Song Y chăm sóc rất tốt nên bệnh hiện tại của bà đã coi như khống chế được, bác sĩ bảo cứ tiếp tục phát huy như vậy. Trong vòng 1 năm bệnh sẽ triệt để không lo tái phát, thông tin này làm cho Song Y không khỏi vui mừng, kiếp này cô đã thật sự cứu được mẹ mình.

Hai mẹ con vui vẻ đi ra khỏi bệnh viện, trên môi còn giữ nguyên nụ cười nhưng chỉ vài giây sau liền tắt.

Con người không nên gặp, lúc này lại gặp nữa. Người trước mắt không ai khác lại là Song Tử Hùng đang đứng thẳng nhìn hai mẹ con cô.

Ngọc Vân một tay lôi Song Y quay lại vào trong bệnh viện không muốn nói một chữ nào.

_ Ngọc Vân, Song Y! - Song Tử Hùng thấy người vợ mà hắ vứt bỏ cùng đứa con gái đang quay lưng muốn đi khỏi, miệng không yên được mà kêu lên.

Ngọc Vân không quay đầu lại, tiếp tục kéo Song Y đi vào.

_ Ngọc Vân, nghe anh nói! - người đã gặp rồi thì làm sao dễ tha như vậy. Song Tử Hùng vội bước theo, tay trái kéo khủy tay phải của Ngọc Vân lại.

_ Buông! - Ngọc Vân cảm giác bàn tay kia đang nắm mình lại, tức giận thét lớn. Tiếng thét của bà làm cho những người xung quanh ngừng lại nhìn cả ba người.

Song Y không nói lấy một lời cứ ngoan ngoãn làm theo mẹ. Cô trong đâug nghĩ, vốn dĩ không kể chuyện cô gặp lại người đàn ông này cho mẹ nghe làm gì bởi vì cô nghĩ có xui lắm gặp ông ta đúng một lần mà thôi, mẹ cô suốt bao năm đau khổ vì ông ta nên không nói đến là tốt nhất nào ngờ lại gặp như thế này.

_Song Y nghe ba nói! - nhìn nét mặt khó coi của Ngọc Vân nên Song Tử Hùng quay sang cô gái nhỏ.

_ Ai là ba của nó? Ông đừng nói bậy - Ngọc Vân nghe người đàn ông kia mở miệng mang chữ " Ba " nói với con gái của mình, bà phản ứng cực độ.

_ Ngọc Vân, em không thể như vậy! - Song Tử Hùng từ tốn nói, trái ngược với hành động quá kích của người phụ nữ trước mắt.

Song Y càng không để ý đến người đàn ông đó, cô lại chẳng hiểu vì sao ông ta lại đến đây tìm mẹ con coi làm gì.

_ Mẹ! Bình tỉnh đi, ông muốn gì ở mẹ con tôi! - Song Y lúc này bình tĩnh, vẻ mặt không đổi mắt dịu dàng dỗ mẹ cô còn mắt sắc lạnh nhìn người kia.

_ Ba chỉ muốn mời hai mẹ con một bữa cơm - Song Tử Hùng nhìn Song Y, thấy cô với vẻ mặt hửng hờ, đều miệng ngượng ngùng nói ra một câu.