Yêu Chiều

Chương 12




Sáng sớm hôm sau, Lạc Thần Dật từ trong giấc mộng tỉnh lại, thấy Tiêu Hàm vẫn còn đang chìm trong mộng, ôn nhu cười, tối hôm qua đã làm Hàm Hàm mệt rồi.

Lạc Thần Dật đặt tay lên trán Tiêu Hàm, thấy nhiệt độ cơ thể cậu coi như bình thường, hắn thở phào một hơi.

Lạc Thần Dật nhẹ nhàng rút cánh tay đặt ở dưới Tiêu Hàm ra, Tiêu Hàm không có cái ôm ấm áp liền nhíu mày lẩm bẩm một câu, như là sắp tỉnh lại.

Lạc Thần Dật vội ôm Tiêu Hàm vào lòng, nhỏ giọng dỗ dỗ Tiêu Hàm, "Hàm Hàm, anh đi xuống dưới bưng bữa sáng lên cho em, em ngủ ngoan nha."

Không biết Tiêu Hàm có tỉnh thật hay không mà sau khi Lạc Thần Dật nói xong, Tiêu Hàm liền hôn cái chóc rồi lại tiếp tục tiến vào mộng đẹp. Lạc Thần Dật cưng chìu cười cườinhìn Tiêu Hàm, thả nhẹ cước bộ đi xuống phòng bếp.

"Cậu chủ, bữa sáng đã chuẩn bị xong, cậu và mợ chủ đang muốn dùng cơm sao?" Dì Trương có trách nhiệm đã sớm chuẩn bị bữa sáng, ngày nào cũng dậy rất sớm, nhưng mà mợ chủ lúc nào cũng cùng dì chuẩn bị bữa sáng hôm nay lại ngủ nướng, dì tuy trong lòng còn tò mò nhưng không cười nhạo.

Chuyện của chủ nhân người hầu bọn họ không được quản, thật ra dì Trương đã đoán được nguyên nhân, dù sao mỗi lần bọn cậu chủ ân ái xong, mợ chủ đều tới trưa mới dậy, nhưng hôm nay là ngày trễ nhất.

"Đúng, Hàm Hàm còn đang ngủ. À, dì Trương, chỉ tôi cách nấu cháo đi."

"Dạ, cậu chủ." Dì Trương cung kính đáp, cậu chủ thật sự rất yêu mợ chủ, cho nên người không bao giờ tiến vào phòng bếp như ngài bây giờ lại vì mợ chủ tự tay làm bữa sáng, nếu cho bà chủ biết, bà chủ nhất định sẽ ghen tị.

"Cậu chủ, hay là làm cháo thịt cho mợ chủ ăn đi." Dì Trương đề nghị.

Lạc Thần Dật nghĩ ngợi rồi gật đầu, cháo thịt ăn ngon hơn cháo hoa nhiều, quan trọng nhất là Hàm Hàm thích ăn cháo thịt. Tuy rằng hôm nay Hàm Hàm chỉ có thể ăn một chút món ăn lỏng và thanh đạm, nhưng chỉ cần lúc nấu hắn nấu thịt nhuyễn ra thì đều có thể.

Lạc Thần Dật nhờ dì Trương chuẩn bị nguyên liệu, sau đó bắt đầu nấu cháo.

Lạc Thần Dật dưới sự hướng dẫn của dì Trương cuối cùng đã hoàn thành xong tô cháo đầu tiên trong đời, đương nhiên trong đó công lao của dì Trương rất lớn. Lạc Thần Dật bảo dì Trương canh lửa, còn hắn thì lên lầu xem Tiêu Hàm dậy hay chưa.

Lạc Thần Dật khẽ bước lên lầu, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, nhìn Tiêu Hàm vẫn còn đang ngủ say, khẽ bước đến bên giường, giúp Tiêu Hàm đắp chăn lại cho kín, cúi người thơm nhẹ lên hai gò má của Tiêu Hàm, sau đó đi qua bên kia gọi điện cho thư ký Lưu.

Lạc Thần Dật đè thấp giọng: "Ê Lưu Khả, giúp tôi liên hệ với Trương Lâm, nói cho cậu ta người Hàm Hàm hôm nay có chút không thoải mái, không thể học bài. Còn nữa, hôm nay tôi không tới công ty, nếu có gì quan trọng thì gọi điện cho tôi."

"Đã biết, boss." Nghe được Lưu Khải ở đầu bên kia điện thoại trả lời, Lạc Thần Dật liền cúp điện thoại, Lưu Khả là trợ lý đắc lực của hắn, có anh ta làm việc rất yên tâm.

Mà bên này, Lưu Khả dựa theo mệnh lệnh của boss nhà mình, gọi điện thoại cho anh gia sư Trương Lâm.

"Tút tút tút...." Điện thoại bên kia phát ra vài tiếng tút tút liền được bắt, "A lô. Xin chào, anh là?"

"Xin chào, tôi là thư ký riêng của Lạc tổng tài, Lưu Khả, boss nói rằng phu nhân của boss có chút không khoẻ, hôm nay anh không cần lên lớp, ngày mai thì vẫn bình thường."

"Oh, biết rồi, cảm ơn anh."

"Không có chi, đây là việc tôi phải làm." Hai người khách khí nói lời từ biệt, cúp điện thoại.

Trương Lâm nghe Lưu Khả nói thế, vốn định đến thăm Tiêu Hàm, nhưng suy nghĩ lại, hôm qua là sinh nhật bạn của Lạc Thần Dật, chồng chồng hai người họ nhất định đến tham gia buổi tiệc này, đương nhiên không thể thiếu xã giao và uống rượu.

Uống rượu à, he he, khó trách hôm nay người Tiêu Hàm không thoải mái, e là không thể ra khỏi giường. Trương Lâm vì bản thân cơ trí mà tán dương trong lòng.

"Vậy thì mình nên làm gì cho ngày nghỉ này đây?" Trương Lâm chống cằm tự hỏi một chút, "Thôi, lên web lấp hố vậy, không thì sẽ bị độc giả ném đá mất." Không sai, Trương Lâm là một tác giả viết tiểu thuyết trên mạng, là một tác giả đào hầm rồi lâu lắm lấp vô -_- mặc dù chưa đến nỗi như đại thần gì đó nhưng cũng có lượng độc giả của riêng mình, viết văn rất có chất lượng.

Còn bên này, sau khi vừa cúp điện thoại, Lưu Khả đã bị cô Mã tinh mắt làm cho hù chết, "Phắc, Tiểu Mã chết tiệt, cô dựa vào gần vậy để làm gì, muốn hù chết tôi à."

"He he, tôi nào dám." Cô Mã nào dám đắc tội Lưu Khả, nếu đắc tội anh cô sẽ không thu được tình báo mới nhất nào về chồng chồng boss hết.

Lưu Khả thấy mắt cô nàng nổi lên ham muốn nhiều chuyện, ho khẽ một tiếng, "Khụ, boss hôm nay không có tới, ổng hôm nay muốn ở nhà với bà chủ, nguyên nhân là do bà chủ không được khoẻ. Theo tôi biết được, hôm qua chồng chồng hai người họ tham gia bữa tiệc sinh nhật do cậu Lâm tổ chức, bà chủ đã uống không ít rượu, và bà chủ chưa uống rượu bao giờ." Lưu Khả nói xong thì cùng cô Mã liếc nhau, cùng cười đáng khinh, đáp án không cần nói cũng biết.

Thế là, tin tức "Tổng tài một đêm bảy lần, trên giường dũng mãnh vô cùng, khiến cho tổng tài phu nhân không thể xuống giường được." cứ ở công ty truyền từ tai người này đến tai người khác, mọi người đều tỏ vẻ tổng tài không hổ là tổng tài, cùng tổng tài phu nhân thật là "tính phúc". Chồng chồng hai người tổng tài hạnh phúc, bọn họ cũng liền hạnh phúc. Bọn họ không muốn nhìn thấy tổng tài tức giận thêm lần nào nữa, khi tổng tài tức giận, cái loại cảm giác này, mọi người ngẫm lại vẫn cảm thấy rét run, thật đáng sợ quá mà >.<

Từ khi có tổng tài phu nhân, bọn họ rất ít khi thấy tổng tài tức giận, cho nên bọn họ đều ôm chặt đùi tổng tài phu nhân quyết không buông.

(Lạc boss mắt lạnh thoáng nhìn, hừ lạnh một tiếng: Muốn ôm đùi Hàm Hàm?! Hửm?!

Mọi người vừa nghe tiếng "Hửm" bao hàm uy nghiêm kia là sợ đến mức co lại thành một cục, hận không thể làm Lạc boss không nhìn thấy mình: đâu có đâu có, tụi em sao mà dám ôm đùi của tổng tài phu nhân được, tụi em đaia có muốn tìm chết đâu!!

Lạc boss vừa lòng gật đầu, mọi người lặng lẽ lau đi một tầng mồ hôi lạnh: Dục vọng chiếm hữu của Boss thật mạnh!!)

Thôi, hãy bỏ qua cái chuyện ôm đùi hay không đi, tóm lại chuyện của chồng chồng hai người Lạc Thần Dật là đề tài nóng hổi nhất trong công ty. Mặc dù có tám chuyện thế nào, bọn họ đều thật lòng chúc cho chồng chồng hai người Lạc Thần Dật sẽ sống với nhau thật hạnh phúc.

Lạc Thần Dật và Tiêu Hàm, chồng chồng hai người cùng vượt qua một buổi đêm ngọt ngào, nhưng bên Lâm Ngọc và Trình Huy thì hoàn toàn ngược lại.

"Ngọc, anh thích em, em không thích anh cũng không sao hết, anh chỉ cần ở cạnh nhìn em hạnh phúc là đủ rồi." Trình Huy thâm tình nhìn Lâm Ngọc trước mắt, Lâm Ngọc quay đầu không nhìn Trình Huy.

Nhìn hành động của Lâm Ngọc, Trình Huy chua xót cười, "Ngọc, em ghét anh đến thế ư? Ngay cả nói chuyện với anh cũng không muốn? Nhưng vẫn..."

Lâm Ngọc lớn tiếng đánh gãy lời Trình Huy, "Đừng nói nữa! Tôi và cậu trước hết đừng gặp nhau, cho nhau một ít thời gian đi. Cậu đi đi, tôi mệt rồi, tôi muốn ngủ." Lâm Ngọc nhắm mắt lại, tỏ vẻ làm ơn đừng có quấy rầy.

"Ngọc, em cứ nghỉ ngơi đi... anh... anh đi trước..." Dứt lời, Trình Huy lưu luyến nhìn thoáng Lâm Ngọc trên giường, xoay người rời khỏi phòng.

Lâm Ngọc cũng không biết y đây là làm sao nữa, y không có ghét đồng tính, y có thể chấp nhận. Nhưng sao lại không chấp nhận Trình Huy, là vì y biết, y và Trình Huy đều là con trai độc nhất trong nhà, không thể tuỳ hứng, bọn họ phải suy nghĩ cho ba mẹ của mình. Hơn nữa hai người là bạn thân, nếu từ bạn thân mà trở thành bạn tình thì cũng cần thời gian chấp nhận.

Thực ra, mình cũng có chút thích Trình Huy, nếu đổi lại là Lạc Thần Dật nói thích mình, nhất định mình sẽ từ chối, mặc cho quan hệ có trở nên xa cách.

Y không muốn y và Trình Huy phải xa lánh nhau, y chỉ là cần thời gian thuyết phục chính mình.