Yêu Đương Không Bằng Học Tập

Chương 24-1: Viên kẹo đường thứ hai tư (1)




Edit|Beta: Cẩm Anh.

Thật ra topic trên diễn đàn trường Đường Vi Vi không để ý lắm, những tin bát quái này chờ ít lâu sau, trường học xảy ra một hai sự kiện khác thì độ chú ý sẽ nhanh chóng tiêu tan.

Trước đó, "đoàn tham quan lớp chín miễn phí" bên ngoài hành lang tương đối phiền.

Nếu bọn họ chỉ đơn thuần ngắm cảnh thì không sao.

Đường Vi Vi có thể điềm nhiên như không mà làm bài tập, ngay cả ánh mắt cũng không cho bọn họ, triệt để xem bọn họ như không khí.

Nhưng mấu chốt là, bọn họ không hề đơn thuần chỉ ngắm cảnh thưởng thức.

Còn mẹ nó muốn làm phiền!

Một lần nữa nghe thấy tiếng bạn học trong lớp gọi cô, nói bên ngoài có người tìm, Đường Vi Vi đang chăm chú giải đề bị cắt ngang nên vô cùng thiếu kiên nhẫn ném cây bút trong tay đi.

Liếc mắt ra bên ngoài, không ngoài dự đoán lại trông thấy mấy nữ sinh đứng bên ngoài hành lang mặt mũi thẹn thùng xô xô đẩy đẩy.

Cô hít sâu một hơi, đứng lên, đi đến cửa trước phòng học.

Mấy nữ sinh bên ngoài thấy cô thì vẻ mặt có hơi do dự, dường như đang sắp xếp ngôn ngữ. Đường Vi Vi thấy vậy thì thừa biết các cô ấy muốn hỏi gì.

"Là bạn ngồi cùng bạn, không phải bạn bè."

"Thư tình thì tự đưa, không cung cấp phục vụ đưa thay."

"Quan hệ bình thường, không có phương thức liên lạc."

Những lời này cô đã nói ra vô số lần, lời nói dối trộn lẫn với nói thật, nghe thì có vẻ độ tin cậy vẫn còn rất cao.

Đường Vi Vi mặt không biểu tình, thanh âm bình tĩnh: "Còn có việc gì không?"

"Không, không có...."

Giải quyết xong mấy nữ sinh này, Đường Vi Vi quay trở về chỗ ngồ, vừa đặt mông xuống chỗ....

"Đường Vi Vi, lại có người tìm!"

"....."

Bà nội nó.

Cô quét mắt ra bên ngoài, quả nhiên lại là nữ sinh.

Đường Vi Vi bước ra, lúc này người đứng bên ngoài hành lang chờ cô là một học tỷ, bên tay áo đồng phục có huy hiệu cái cân, rõ ràng cũng chỉ lớn hơn cô một hai tuổi. Dáng vẻ nhìn qua tương đối thành thục, đại khái là trang điểm nhẹ.

Đường Vi Vi đang chuẩn bị lặp lại những lời ban nãy thì vị học tỷ này phất tay cắt ngang: "Những gì em vừa nói chị đều nghe thấy rồi."

"Vậy chị có chuyện gì?" Đường Vi Vi hỏi.

"Chỉ muốn phiền em giúp chị gọi Hạ Xuyên ra đây thôi, không cần em làm bồ câu đưa tin, chị có chuyện muốn nói trước mặt với cậu ấy." Học tỷ hất mái tóc dài, đôi môi đánh son hơi cong lên, cười đến phong tình vạn chủng, trông rất có mị lực.

"...."

Học tỷ không hổ là học tỷ! Ngầu thật đấy.

Mấy chuyện tỏ tình thổ lộ này, trong mắt Đường Vi Vi luôn là một nghi thức thần thánh nghiêm túc.

Đối với những cách chuyển lời hay là nhờ người khác đưa thư tình hộ, Đường Vi Vi không thể hiểu nổi, đồng thời cảm thấy nó rất không thành ý.

Xấu hổ đều là cái cớ thôi.

Bạn có thể vì xấu hổ mà không thể mở miệng, không dám biểu lộ tình cảm với đối phương, giữ nó ở đáy lòng, coi nó như một bí mật nhỏ. Bạn cũng có thể để người khác đi giúp bạn tìm hiểu, tạo đủ loại cơ hội.

Nhưng bạn không thể để người khác đi giúp bạn truyền đạt lại tình cảm này được.

Những người khác nghĩ sao thì Đường Vi Vi không biết, cũng không can thiệp được, nhưng cá nhân cô thì cho là như vậy.

Vậy nên cô khá thưởng thức đối với vị học tỷ trước mặt này.

"Hạ Xuyên không có ở trong lớp, có lẽ là đi vệ sinh rồi, em cũng không rõ lắm." Đường Vi Vi giơ hai tay ra, biểu thị bản thân cũng đắc dĩ.

Học tỷ vẫn chưa từ bỏ ý định ngó đầu vào trong lớp nhìn, sau khi xác nhận không có ở đây thật thì mới thở dài, vừa định quay về thì cơ thể lại cứng đờ.

Theo ánh mắt của học tỷ nhìn về phái bên phải, Đường Vi Vi cũng đờ người.

Đây quả là một sự trùng hợp.

Có lẽ hai người bọn họ có duyên phận định mệnh gì với nhau chăng?

Thiếu niên đã xuất hiện ở hành lang, đang đi từng bước chậm rãi về phía bên này, Hạ Hành Chu ở bên cạnh cười cười nói nói, thỉnh thoảng anh sẽ phụ họa vài câu, thần sắc uể oải.

Lúc thoáng nhìn thấy các cô, bước chân Hạ Xuyên dừng lại, ánh mắt lướt qua nữ sinh cao to rồi sau đó mới di chuyển đến trên mặt Đường Vi Vi.

Để ý thấy hai người đều đang nhìn mình, Hạ Xuyên đi qua, cụp mắt nhìn cô: "Có chuyện gì không?"

Cô gái nhỏ gật đầu, chỉ vào nữ sinh bên cạnh đang bị anh xem nhẹ, đôi mắt hạnh lấp lánh phản chiếu ý muốn xem náo nhiệt: "Vị học tỷ này có chuyện muốn nói với cậu."

"...."

Hạ Xuyên lại một lần nữa di chuyển ánh mắt nhìn về phía nữ sinh kia, vẻ mặt lạnh lùng lãnh đạm, âm thanh không một chút gợn sóng: "Có chuyện gì?"

"Ừm, chính là...."

Đường Vi Vi nhận ra, vừa rồi khi bọn Hạ Xuyên xuất hiện, vị học tỷ ban nãy còn rất ngầu này đột nhiên biến thành người khác, trong mắt toát ra vẻ ngại ngùng của thiếu nữ.

Đầu tiên là cô ấy nhìn lại bản thân, sau đó nhìn về phía Hạ Hành Chu bên cạnh Hạ Xuyên, họ nhẹ một tiếng.

Đường Vi Vi hiểu.

Cô để lại không gian riêng cho bọn họ, còn cô và Hạ Hành Chu nhanh chóng rut lui khỏi hiện trường.

"Hai người cứ từ từ trò chuyện." Cô nở nụ cười, sau đó đưa tay kéo ống tay áo Hạ Hành Chu, kéo tên còn đang lơ mơ này vào phòng học.

"Chúng ta đi thôi, bạn học Hạ."

"Ấy, ấy....", Hạ Hành Chu bị cô lôi kéo đến mức chao đảo: "Này, bạn học tiểu Đường, đây là tình huống gì thế?"

"Hiện trường tỏ tình, cậu rảnh rỗi thì ra chỗ khác chơi đi."

Hạ Hành Chu kêu lên một tiếng sợ hãi thán phục: "Tôi nhổ vào! Không được, tôi phải quay lại xem."

Nói rồi cậu ta xoay người muốn đi, Đường Vi Vi nhanh chóng kéo cậu ta lại: "Xem cái gì, quấy rầy người ta tỏ tình là không có đạo đức."

Bọn họ đang đứng trước cửa lớp nói chuyện, qua khe hở, cô nhìn thấy bóng lưng của hai người kia đang đi về phía cầu thang, đáy lòng không khỏi dâng lên một cảm giác khác thường.

Cụ thể không nói lên được là cảm giác gì.

Chính là, không quá dễ chịu.

Cũng không quá vui vẻ.

Ngay khi Đường Vi Vi đang không hiểu cảm giác này từ đâu chui ra, Hạ Hành Chu liền dùng một câu đánh thức cô: "Tôi nói này bạn học tiểu Đường, có người tới tỏ tình với anh Xuyên của chúng tôi mà cậu không ăn giấm sao?"

Ăn giấm?

Ăn giấm....

Đáp án này có chút đáng sợ, cô thậm chí còn chưa phản ứng kịp, không tự chủ được phản bác: "Tôi ăn giấm cái gì chứ, quan hệ giữa tôi và bạn học Hạ Xuyên rất trong sáng, cậu đừng nói lung tung."

"Được, được." Hạ Hành Chu vui vẻ đáp, "Hai ngươi trong sáng, là quan hệ anh em đơn thuần, tôi hiểu."

"Cái gì mà quan hệ anh em?!" Đường Vi Vi lườm cậu ta: "Là quan hệ bạn cùng bàn đơn thuần."

Hai người cùng đi về chỗ ngồi, Hạ Hành Chu không nói đùa với cô nữa, mở điện thoại ra thuần thục nhấn vào trò chơi, bắt đầu trầm mê trong trò Vương giả hẻm núi.

Đường Vi Vi nửa nằm sấp ở trên bàn, cầm bút lên nhưng lại chậm chạp không nhúc nhích.

Nhìn đề toán đã giải được một nửa, trong đầu cô trống rỗng, hoàn toàn không có suy nghĩ muốn giải đề.

Cô bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Từ khi khai giảng đến bây giờ, vị học tỷ này cũng không phải là người đầu tiên tỏ tình với bạn cùng bàn của cô.

Trước đó còn có một người cùng khối với bọn họ, đang học lớp năm.

Lá gan của cô gái đó cũng thật lớn, tan học đi thẳng vào lớp bọn họ thì không nói làm gì, đã thế còn đứng trên bục giảng đọc thư tình, hiên ngang thổ lộ, cuối cùng bị chủ nhiệm giáo dục đi qua mang đi.

Toàn bộ quá trình, Hạ Xuyên đều nằm sấp trên bàn, không nhúc nhích.

Lúc ấy Đường Vi Vi cũng hoài nghi không phải là anh ngủ thiếp đi, quả nhiên khi cô gái đó bị mang đi, Hạ Xuyên liền ngẩng đầu lên, dùng vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cô, phảng phất như vừa rồi nhân vật chính được tỏ tình không phải là anh vậy.

Có thể là vì từ trước tới nay Hạ Xuyên luôn có thái độ xa cách rõ ràng với nữ sinh nên Đường Vi Vi liền vô ý thức cho rằng lần này anh chắc chắn sẽ cự tuyệt.

Cô hoàn toàn không nghĩ sẽ có khả năng nào khác.

Biết đâu Hạ Xuyên vừa hay thích kiểu như vị học tỷ này, sau đó đồng ý thì sao?

Mà nếu như thật sự đồng ý thì cũng chẳng liên quan gì đến cô cả.

Chỉ là sau này hai người không thể cùng đi học tan học, không thể cùng ăn cơm, không thể để anh đưa mình về nhà, phải tránh hiềm nghi....

Ngay cả việc lần trước anh đồng ý cho cô ngồi lên xe môtô của anh hóng mát cũng không thể thực hiện được.

Ngau từ đâu cô cảm thấy nó không hề quan trọng.

Nhưng bây giờ, nhớ lại những thứ này, Đường Vi Vi cũng cảm thấy có chút đau buồn.

Quen thuộc quả nhiên là một cảm giác đáng sợ.