Yêu Đương Ở Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 48: Đơn phương chiến đấu




Edit: Nhan Y Lam

"Bị quỷ ám sao? Ác quỷ này có lợi hại lắm không, đại sư có chắc chắn giải quyết được nó không?"

So với sự hoài nghi của người khác, thái độ của thanh niên tên Vương Giai Vũ này tốt hơn rất nhiều, cư xử với Tần Thất Bảo rất cung kính, anh ta là một người hiểu biết, bây giờ mặc kệ thực lực của đối phương như thế nào, dù sao họ cũng đang cầu xin sự giúp đỡ mà.

"Rất lợi hại, nhưng cũng không đặc biệt lợi hại." Tần Thất Bảo lạnh nhạt liếc mắt nhìn cánh cửa, tự tay bóc từng lá bùa xuống.

"Cô làm gì thế?!"

Cánh cửa gỗ này không có tác dụng gì, thứ khiến mọi người bình tĩnh chính là những lá bùa, nếu như xé hết bùa xuống, cô gái kia lao ra, bọn họ đều gặp phải tai họa!

Ngoại trừ Vương Giai Vũ, những người khác đều lui lại đến bậc thang bên kia, vẻ mặt khẩn trương nhìn cánh cửa gỗ, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể chạy trối chết, cô bé này nhìn qua tuổi còn trẻ lại kiêu ngạo, khiến cho bọn họ không dám tin tưởng.

Ngoại trừ Vương Giai Vũ, những người khác đều lùi về phía bậc thang bên kia, vẻ mặt lo sợ nhìn cánh cửa gỗ, canh thời điểm chuẩn bị chạy, cô gái trẻ tuổi này thật kiêu ngạo, thật khiến bọn họ không tin tưởng mà.

"Chìa khóa mở cửa." Sau khi xé gần hết các lá bùa, chỉ còn lại hai cái cuối cùng, Tần Thất Bảo đưa tay đưa về phía Vương Giai Vũ, mở miệng nói.

"Đây." Vương Giai Vũ rất hiểu chuyện đưa chìa khoá đã sớm chuẩn bị lên.

Kỳ thực nói không sợ là giả, lúc Vương Giai Vũ đưa chìa khóa thì tay cũng phát run. Mặc dù cô gái đằng sau cánh cửa gỗ là em gái của anh ta, nhưng hiện tại đã bị quỷ khống chế, căn bản không phải con người.

"Không cần sợ, anh đứng xa một chút là được rồi, tôi sẽ vào thu phục cô ấy." Tần Thất Bảo thấy anh ta run dữ dội, liền tốt bụng nhắc nhở một câu.

"Đại sư, đó là em gái tôi..." Thanh niên lo lắng nói.

"Em gái anh sẽ không có chuyện gì đâu, ác quỷ này muốn chiếm giữ thân thể em gái anh, cho nên mấy ngày nay phá hết bùa, muốn dùng thân thể này đi ra ngoài, nếu không... Nó đã sớm bỏ trốn." Tần Thất Bảo nói.

"Vậy là tốt rồi, cảm ơn đại sư."

Vương Giai Vũ nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, anh ta và em gái từ nhỏ tình cảm đã rất tốt, hơn nữa em gái anh là người tốt. Nếu lần này xảy ra chuyện gì, không chỉ là ba mẹ, mà ngay cả anh cũng sẽ suy sụp mất.

"Trước không cần nói cám ơn, chờ tôi giải quyết xong chuyện này hẵn nói."

Tần Thất Bảo lấy chìa khoá cắm vào, trong lúc mở cửa tiện tay xé luôn hai lá bùa cuối cùng.

"A!"

Cửa vừa mở ra, còn chưa nhìn thấy người đã nghe được một tiếng thét chói tai. Tiếng hét không giống như người phát ra, mọi người nghe được đều sởn tóc gáy.

"Xem ra ngươi giết rất nhiều người, rốt cuộc cũng tìm được một thân thể thích hợp nên không nỡ rời đi."

Bên trong cánh cửa là một cô gái trắng trẻo, bộ dáng cực kì xinh đẹp, có điều giờ phút này quần áo đầu tóc rối bời không chịu được, chân trần, khuôn mặt có chút dữ tợn, toàn thân mang theo một cỗ sát khí nồng đậm.

Con người dễ bị quỷ ám, nhưng rất khó để hoàn toàn đuổi linh hồn chủ thân thể đi ra và chiếm hữu cơ thể, trước tiên không nói việc đuổi linh hồn chủ thể ra ngoài, ngay cả việc tìm thấy một thân thể phù hợp đã không dễ dàng rồi, bởi vì một số cơ thể không khỏe mạnh, lâu ngày nảy sinh sự bài xích sau đó tự động đẩy linh hồn kia ra ngoài.

Sát nghiệt của ác quỷ này rất nặng, hiển nhiên là vì để tìm thân thể phù hợp mà đã động thủ rất nhiều lần, chiếm đoạt không ít thân thể, gây tổn thương cho biết bao nhiêu linh hồn. Nếu không cứu giúp kịp thời sẽ để lại di chứng, biến thành kẻ ngu si, nghiêm trọng nhất là có thể gây tử vong.

"Cút đi!"

Ác quỷ nhìn thấy cửa mở ra, liền liều mạng xông ra ngoài, bị Tần Thất Bảo cản trở, lập tức gầm lên một tiếng, trên người tỏa ra khí màu đen.

"Người phải đi hẳn là ngươi? Hồn phách của cô gái này bị ngươi đẩy đi đâu rồi?"

Tần Thất Bảo liếc mắt nhìn "thiếu nữ" trước mặt, phát hiện không thấy hồn phách của thân thể, trong cơ thể chỉ còn lại mười phần lệ khí của ác quỷ.

Ác quỷ không trả lời, mà trực tiếp đánh về phía Tần Thất Bảo, mười ngón tay trắng và thon dài ban đầu đột nhiên mọc lên móng tay sắc nhọn, từng ngón sắc bén như dao lại có khí đen lượn lờ xung quanh.

Thanh niên đứng ở ngoài cửa sợ đến mặt mũi trắng bệch, hai trong số những người đứng đằng xa bị hoảng sợ ngã xuống đất. Mặc dù người đàn ông trung niên kia đỡ hơn một chút, nhưng cũng phải lấy tay chống tường, toàn thân run rẩy.

Cô gái này không phải là cô cháu gái ngoan ngoãn thường ngày của ông ta, rõ ràng chính là ác quỷ!... Nếu con Quỷ này lấy móng tay đâm người, nhất định là khiến người ta thủng mấy lỗ, thế nhưng Tần Thất Bảo lại vô cùng bình tĩnh đứng tại chỗ, tránh cũng không tránh, ném về phía trước một lá Ngũ Lôi Phù.

Trong lúc ném lá bùa, trong miệng của cô niệm chú, dưới chân bước ra chữ Cang, chớp mắt cái một trận gió quấn lấy phía sau con quỷ kia.

"Ầm ầm."

Trong tầng hầm vang lên hàng loạt tiếng sấm, đồng thời có ánh sáng màu đỏ lam lóe ra, đánh vào trên người ác quỷ.

Ác quỷ phát ra một tiếng kêu thê thảm, đầu bốc lên khói xanh, muốn chậm rãi rút lui qua một bên, nhưng Tần Thất Bảo không cho nó thời gian, lập tức đánh một cái vào đỉnh đầu của nó, rồi đưa tay ra nắm lấy vai cô gái, xoay lại, dùng ngón tay trỏ còn lại chọc mạnh vào mi tâm của cô gái, một cước rất hiểm.

"A!"

Ác quỷ vốn bị Ngũ Lôi Phù đả thương, lại bị Tần Thất Bảo đánh, một bùa, một điểm, một loạt các động tác lưu loát, sức lực bàn tay lại lớn, căn bản là tránh không thoát, vì vậy hồn phách trực tiếp bị bức ra khỏi thân thể của cô gái!

"Vương Giai Vũ, đỡ lấy em gái anh!"

Tần Thất Bảo đẩy cơ thể cô gái ra ngoài cửa, Vương Giai Vũ nghe được giọng nói của cô, lập tức giật mình lấy lại tinh thần, vội vàng chạy tới ôm lấy em gái, sau đó lùi lại chỗ bác hai của mình.

"Đây, đây là Giai Giai sao...?"

Thanh niên ôm cô gái đi qua, những người khác đều không hẹn mà cùng lui một bước, có chút cảnh giác nhìn Vương Giai Giai trong ngực anh ta.

"Là Giai Giai, các người không thấy đại sư đang đấu với ác quỷ sao?!"

Vương Giai Vũ nhìn thấy vẻ mặt bài xích của mọi người, trong lòng cũng có chút khó chịu, bất mãn chỉ vào bên kia nói.

Vương Giai Vũ nói xong, những người khác đều không lên tiếng, có chút co rúm lại mà nhìn Tần Thất Bảo và ác quỷ đang đánh nhau bên kia, a..., cũng không đúng, chính xác là Tần Thất Bảo đang đơn phương đánh ác quỷ.

Ngay từ đầu ác quỷ không biết Tần Thất Bảo là Thiên Sư, còn tưởng rằng cô là chân nhân, lần trước thực lực của hai người kia tương đương nhau, nên nó mới không hề sợ hãi, xông lên đánh, kết quả thua thiệt nghiêm trọng.

Trên thực tế, Tần Thất Bảo đã suy đoán trước thực lực của ác quỷ, hai chân nhân liên thủ cũng không đánh lại nó, như vậy nó mạnh hơn nhiều so với nữ quỷ áo trắng ở bệnh viện số ba, nếu muốn đánh chính diện với nó e rằng cần phải tốn một chút công sức, cho nên cô mới che giấu thực lực của mình, cố ý lộ ra một phần khí tức, giả vờ làm chân nhân.

Quả nhiên, mặc dù ác quỷ này rất mạnh, nhưng chỉ số IQ không đủ cao, không nhìn thấu được lớp ngụy trang của cô, liền khinh địch nhảy vào bẫy, bị đánh cho không kịp trở tay!

Bây giờ ác quỷ bị thương căn bản không phải là đối thủ của Tần Thất Bảo, bị kéo ra khỏi thân thể của cô gái một chút cơ hội phản kháng cũng không có, bị cô áp trên mặt đất hung hăng đánh.

"Nói đi, ngươi giấu hồn phách Vương Giai Giai ở nơi nào?"

Tần Thất bảo không vội vàng đánh tan hồn phách của ác quỷ, mà chừa lại cho nó một hơi, bởi vì linh hồn của chủ thể không ở trong cơ thể, phải hỏi rõ ràng rồi mới có thể tìm về lại.

"Ta không biết... A!"

Ác quỷ mới vừa lắc đầu, đã bị Tần Thất Bảo đánh một quyền trên đầu, đánh cho trên đầu khói xanh bốc lên không ngừng, hồn phách cũng không ổn định.

"Nói!"

"Ta thực sự không biết, lúc đó ta chỉ đẩy hồn phách của cô ả ra ngoài, sau đó không để ý cô ta đi nơi nào..."

Ác quỷ suy yếu mở miệng nói, toàn bộ hồn phách đều lạnh run, Thiên Sư này thật sự quá lợi hại quá độc ác, ngay cả nói chuyện nó cũng phải thật thận trọng, sợ chính mình nói không đúng sẽ bị cô đánh cho hồn bay phách tán!

"Là ngày đám cưới? Ở khách sạn?" Tần Thất Bảo nhíu mày hỏi.

"Đúng, đúng vậy... Chính là ở khách sạn, những thứ khác ta thực sự không biết... Thiên sư cầu xin cô đừng giết ta... "

Ác quỷ này rất hung hăng, thế nhưng cũng rất sợ chết, nó tránh né quỷ sai ở lại trần gian lâu như vậy, chính là vì có thể mạnh mẽ đứng lên, tìm một người chiếm thân thể, lấy thân phận của cô ta sống sót, cho nên khi nó bị người ta nắm lấy điểm yếu đánh, nó cũng sẽ biết sợ hãi.

"Ta không thể giết ngươi, ta đưa ngươi cho quỷ sai." Thiếu nữ nghe vậy bỗng nhiên cười cười, nụ cười kia xán lạn, làm cho người ta phát lạnh, ác quỷ thấy thế liền rùng mình một cái.

Tần Thất Bảo mới lười giết ác quỷ sẽ làm bẩn tay, liền phong ấn nó vào một tấm bùa, ném vào túi mang theo bên người... Cất trong bao, chờ trở về giao cho quỷ sai, còn có thể tích lũy âm đức.

...

"Đại sư, cháu gái của tôi bây giờ đang ở nơi nào?!"

Bố mẹ của Vương Giai Giai không có ở đây, hai người đã lớn tuổi, tim mạch không tốt, chống đỡ nhiều ngày như vậy mà không có ai giải quyết, mỗi đêm nghe tiếng con gái gào thét, liền không chịu được mà té xỉu rồi được đưa tới bệnh viện.

Cho nên bây giờ chỉ có anh trai của Vương Giai Giai là Vương Giai Vũ còn có cô dâu và thông gia ở đây, Vương Phúc Sinh chính là người đàn ông trung niên cao gầy hồi nãy, là bác của hai anh em Vương Giai Giai, ở đây ngoại trừ Vương Giai Vũ, ông quan tâm nhất chính là cháu gái, khi Tần Thất Bảo đi ra, ông vội vã hỏi.

Bọn họ đều nghe thấy, Vương Giai Giai là cái xác không có hồn phách.

"Đi tới khách sạn bên kia tìm xem, linh hồn của một người sống yếu hơn một quỷ hồn bình thường, khẳng định không đi xa được, có lẽ trốn đâu đó trong khách sạn."

Tần Thất Bảo đi tới bên người Phó Thành, người kia nhìn cô có chút buồn bực, anh đi theo sau, phát hiện căn bản không có cơ hội góp sức.

"Đi thôi." Tần Thất Bảo nhận ra cảm xúc của Phó Thành, chủ động kéo tay anh, sau đó chạy lên lầu.

"Quỷ này không lợi hại như vậy, một người em là có thể giải quyết rồi, lần sau gặp thứ lợi hại hơn sẽ nhờ anh giúp đỡ."

"Lần sau để anh đi trước xem thử, anh cảm thấy mình cũng có thể." Phó Thành im lặng một hồi, mở miệng nói.

Anh biết Thất Bảo rất lợi hại, dù gì Thiên Sư cũng là người đứng hàng đầu, nhiều khi cô động thủ những người khác liền không có cơ hội, Phó Thành muốn thử xem thực lực cụ thể của mình, anh muốn động thủ trước.

"Đương nhiên có thể."

Tần Thất Bảo không chút suy nghĩ đồng ý, ở bệnh viện số ba ngay cả nữ quỷ áo trắng cũng không phải đối thủ của Phó Thành, trên người của anh có kim quang, không chừng cũng đạt đến thực lực của cấp Thiên Sư rồi.