Yêu Em Anh Dám Không?

Chương 28: Buổi sáng rắc rối




Kim dài của đồng hồ vừa chỉ tới số mười hai, kim ngắn vừa chỉ tới số bảy, mặt trời cũng đã lên, mọi người ai ai cũng thức dậy để chuẩn bị đi làm riêng hai con người kia vẫn lăn lộn trong mền, trên người cả hai không một mảnh vải che thân, nó nằm gọn trong vòng tay hắn, vùi mặt vào ngực, tay vòng qua eo hắn ôm chặt, hắn cũng vòng tay qua eo, kéo nó vào sát hắn, cái mền được phủ lên che thân cả hai lại. Sau đêm hôm qua, hông nó khá đau, lăn lộn cũng là việc khó khăn đối với nó vì vậy nó chọn cách nằm yên trong lòng hắn. Chính vì vậy, nó thức dậy sớm hơn thường ngày, hắn cũng thức cùng lúc với nó. Nó nằm đó, kéo mền lên che lại, mắt mở to, hắn ngồi dậy, nhìn nó với ánh mắt trìu mến, hắn cúi người, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán nó:

- Chào buổi sáng! Cô bé của anh!

Nó đáp lại hắn bằng nụ cười “không thấy ông mặt trời”, hắn tuột xuống giường, lấy cái áo ngủ treo trên tủ khoác vào, lúc này nó mới lên tiếng, giọng khàn khàn:

- Chào buổi sáng!

Hắn chỉnh nhiệt độ máy lạnh lại sau đó đi vào nhà tắm. Khoảng mười lăm phút sau, hắn bước ra với cái áo sơ mi xanh biển nhẹ, cái quần tây màu đen, mái tóc được vuốt lên gọn gàng, nó nhìn hắn, tim nó đập rộn ràng, có thể nói lòng nó rối bời như những ngày đầu mới bắt đầu yêu. Nó ngồi dậy định đi vào nhà tắm thì cái hông nhói lên, nó ôm hông lại, mặt nhăn nhó xen lẫn một chút giận dỗi, hắn vội đi lại bồng nó lên, nó hốt hoảng đòi hắn bỏ xuống nhưng hắn không chịu, lại còn sờ bụng nó mà bảo:

- Con anh ở trong này, em phải cẩn thận chứ!

Nó giận dỗi đánh vào ngực hắn:

- Có con rồi lại thương con hơn thương em hả?

Hắn vừa thả nó xuống bồn tắm nước nóng do hắn pha sẵn, vừa đáp lại:

- Ấy ấy, anh thương cả hai đều mà! Chỉ là thương mỗi người theo kiểu khác nhau thôi!

- Thật không?

Nó nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ, hắn dùng gương mặt đáng thương nhìn nó:

- Thật mà! Anh không nói dối đâu! Vì đối với anh cả em và cả con đều quan trọng cả!- hắn vừa nói vừa kèm theo nụ cười thân thiện.

Hắn đúng là dẻo mồm, mới nói vài câu mà nó đã mềm lòng, tin lời hắn. Sau khi giúp nó yên vị trong bồn tắm, hắn đi ra ngoài cho nó tự làm những việc còn lại tuy trong lòng vẫn còn chút lo lắng. Đúng là hắn lo lắng không thừa, vừa ra ngoài thì tiếng rớt đồ phát ra trong nhà tắm, tiếp sau đó là tiếng la hét của nó, hắn vội chạy vào thì ôi giồi ạ! Thảm hoạ, nào là chai sữa tắm nằm lăn lóc ở góc nào đó gần phía cuối nhà tắm, đôi dép đi trong nhà tắm được nó cầm một chiếc trên tay còn chiếc còn lại thì nằm sát cửa. Mặt nó hốt hoảng, tay chỉ đâu đó loạn xạ, hắn không hiểu gì đành hỏi nó:

- Có chuyện gì vậy em?

- Con...con...gi...gián kìa!

Tay nó lại chỉ loạn xạ, hắn nhìn theo hướng tay nó chỉ một lúc sau mới thấy con gián to nằm trong đó. Hắn bắt con gián đem ra ngoài rồi sau đó đi vào rửa tay. Nó bớt hoảng, hạ từ từ chiếc dép xuống, nó cười cười nhìn hắn:

- Cám ơn anh!

- Em mau tắm đi rồi xuống ăn sáng!

- Em biết rồi!

Lần này, hắn bước ra ngoài nhưng chẳng đi đâu cả, đứng trước cửa phòng tắm, đề phòng nó lại thấy thêm con gì đó. Nhưng lần này thật sự rất yên tĩnh, khoảng hai mươi phút sau, nó bước ra, trên người mặc chiếc áo thun trơn màu dạ quang, quần bó đen ôm chặt phần đùi và bắp chân nó tôn lên đôi chân thon gọn của nó, mái tóc búi lên cẩn thận khiến nó trông đáng yêu hơn. Hắn chăm chú nhìn nó, tim hắn cũng đập rộn ràng, trong lòng rối lên, mặt đỏ bừng. Hắn nắm tay nó, cười một cách trìu mến:

- Mau đi ăn sáng thôi!

Nó gật đầu, nắm tay hắn. Sau khi nó yên vị trên xe hơi, hắn giúp nó cài dây an toàn, rồi mới bật máy xe, hắn lái chiếc xe có hiệu Léu mui trần, màu đỏ bóng loáng lao đi vun vút giữa dòng người, không ai là không nhìn hắn và nó, trời cũbg khá nắng nên hắn đeo một cái kính râm màu đen càng làm tôn lên làn da trắng của hắn dưới ánh nắng. Hắn cho xe dừng lại trước một nhà hàng sang trọng, sau khi tìm chỗ đậu xe, hắn giúp nó tháo dây an toàn, mở cửa xe. Nó bước xuống xe, nhìn dáo dát, lần đầu tiên nó đến đây, trước đây, nhà hàng nào nó cũng ăn rồi nhưng tại sao chỉ có chỗ này là nó không biết nhỉ. Như hiểu ý nó, hắn cười rồi nói: 1

- Đây là nhà hàng mới mở cách đây hai tháng!

- À à!

Nó gật gù, người phục vụ mang menu ra cho nó và hắn, nó gọi hai suất bò bít tết, hai phần nước, một cái là nước cam, một cái là cà phê đen.

Tại nhà, có một người đàn bà đêsn tìm nó và hắn, bà bước vào nhà một cách tự nhiên, người giúp việc trong nhà bước ra, vừa thấy bà, cô giúp việc kính cẩn cúi đầu, miệng lí nhí:

- Bà chủ!

Bà không nói gì, chỉ gật đầu, gương mặt mang đầy thù hận, căm tức, lần này nhất định bà phải giành lại tất cả mọi thứ mà đáng lẽ ra phải thuộc về bà, bà ngồi xuống ghế, tay cầm tách trà lên uống, bà hỏi cô giúp việc:

- Phong đâu?

- Dạ cậu ấy vừa chở cô Bảo Như đi ăn sáng rồi ạ!

- Bảo Như? Không lẽ tìm được nó rồi sao?

Cố giúp việc khẽ gật đầu, bà cười mãn nguyện, trong đầu bà hiện lên một kế hoạch hoàn hảo, chẳng ai biết bà nghĩ gì và muốn làm gì. Nghe tiếng xe của hắn, cô giúp việc bước ra mở cửa cho hắn, hắn bước vào và ngạc nhiên:

- Bà còn sống sao?

Tay hắn xiết chặt tay nó hơn khiến nó đau, phải bấu hắn một cái. Bà nhìn hắn từ trên xuống rồi cười:

- Mày nghĩ chỉ vì mấy nhát dao của mày mà tao chết sao? Mày quá tự tin rồi đó!

Nó nhìn bà rồi kính cẩn cúi đầu chào, trước khi đi Hàn, nó có nói chuyện và đi chơi với bà vài lần nên không còn gì là xa lạ, ngại ngùng cả, bà gật đầu, cười với nó. Bà lại quay qua:

- Hôm nay tao về để báo cho này biết là những ngày bình tên của mày sắp kết thúc rồi! Sau đám cưới của mày, tao chính thức thực hiện kế hoạch! Chỉ có vậy thôi! Tao đi đây!

Nói rồi, bà đi ra ngoài, miệng không ngừng nở nụ cười xảo trá. Hắn nhìn theo bà mà tức đến run người, hắn càng xiết chặt tay nó hơn, nó cũng biết hắnđang tức giận nên không nói gì, chỉ im lặng nhìn cái dáng gầy của bà đến khi biến mất hút.

_________________________

Về rồi, tui đã định cho kết thúc truyện trong vài chap nữa nhưng có lẽ không được rồi! Ý tưởng này là khi đang ngủ bỗng nghĩ ra rồi phải thức dậy viết liền luôn đó!