Yêu Em Cho Đến Hơi Thở Cuối Cùng (Every Breath You Take)

Chương 12




Ngồi ở cuối boong tàu trên chiếc du thuyền của Zack Benedict cùng với một tách cà phê, một đĩa bánh mì nướng và một tờ báo đặt trên bàn ngay trước mặt, Mitchell ngước lên nhìn qua hàng lan can sắt khi người thuyền trưởng lẩm bẩm chửi thề, mắt nhìn trừng trừng vào con thuyền đang áp lại gần.

Đồng phục trắng tinh từ phần cổ cồn hồ bột cứng của chiếc áo sơ mi dài tay đến tận đôi giày chống trượt bóng loáng, thuyền trưởng Nathaniel Prescot cao, tóc xám với dáng người thẳng tưng và toát ra một khí chất mạnh mẽ. "Chuẩn bị đi," ông cảnh báo Mitchell. "Một cái nữa lại tới kìa." Vừa dứt lời, một cái phà chở đầy du khách tới hòn đảo lân cận đang lướt sát chiếc du thuyền chỉ cách 50 feet không hơn, và giọng nói của nhân viên phụ trách phà om sòm thông báo qua chiếc loa tới những vị khách của anh ta. "Kính thưa quý vị, đang nằm ở bên mạn phải chúng tôi– chính là bên phải của quý vị - là chiếc du thuyền dài 125 foot, thuộc quyền sở hữu của ngôi sao điện ảnh Zack Benedict, chiếc thuyền đặt tên Julie, theo tên vợ của anh. Hãy chuẩn bị máy quay sẵn sàng, và tôi sẽ đưa quý vị vào gần hơn nữa. Tôi nhìn thấy một người đàn ông trên boong tàu có thể chính là Benedict.

Mitchell lẩm bẩm rủa thầm và đưa tờ báo lên che mặt. "Tôi không hiểu làm sao Zack lại chịu đựng được việc này. Tôi những muốn chĩa súng vào mặt bọn họ."

Cho đến tận ngày hôm qua, chiếc Julie đã bình an cập vào một cầu tàu tại một trong những bến du thuyền xinh đẹp của St. Maarten, nhưng vài fan hâm mộ điên cuồng của Zack đã phát hiện ra con tàu và nhận ra nó thuộc quyền sở hữu của ai. Tin tức lan đi rất nhanh khắp hòn đảo. Trong vòng nhiều giờ đồng hồ, cầu tàu trở thành điểm thu hút khách du lịch, với những người hâm mộ Zack túm tụm vây quanh con tàu, hy vọng chộp được vài kiểu ảnh, và tạo một nỗi phiền toái chết tiệt. Vài người trong số họ vẫn lượn lờ bám theo suốt cả đêm qua khi Mitchell quay lại từ chỗ Kate, và để cho Mitchell có chút yên ổn, thuyền trưởng của Zack đã phải lái con thuyền rời khỏi bến ngay khi Mitchell trở lên boong. Giờ thì chiếc du thuyền này đã neo ngay bên ngoài bến, tách xa khỏi những vị khách bộ hành phiền toái, nhưng lại không thể tránh khỏi đám du khách trên những chiếc phà và các tàu du lịch nhỏ.

"Tôi đang liên lạc với các bến khác để xem liệu họ có luồng vào đủ rộng không." Prescott nói bằng một tông giọng nhẫn nhục của một người đã nhiều lần trải qua những tình huống như thế này rồi. "Đáng tiếc là tới giờ chúng ta sẽ phải dùng xuồng để đưa anh vào bờ thôi. "

"Không sao," Mitchell lên tiếng. "Tôi có ít việc lặt vặt phải làm ở St. Maarten sáng nay."

"Tôi sẽ bảo Yardley chuẩn bị sẵn xuồng trong vòng...." Ông ngừng lại, chờ câu trả lời của Mitchell.

Mitchell liếc vào đồng hồ. Đã 8:15. "trong vòng 1 tiếng rưỡi nữa."

"Tôi sẽ gọi vào di động, và cho ông biết nơi bọn tôi cập và để ông dễ tìm tối nay," Presscot tự nguyện.

"Tối nay tôi không quay lại. Tôi sẽ ở khách sạn."

Sáng nay, trong ánh nắng ban ngày, anh thích thú và có chút bối rối vì khoảng thời gian dài mà anh dành cho cô. Khi cô khẩn nài anh giúp cho một con thú lai đi lạc, anh đã nhanh chóng điều đến một chiếc cứu thương đi cùng bác sĩ và rồi còn tự nguyện đưa con chó đi khám nữa. Sau đó, khi từ chối ngủ với anh và gặp lại anh nếu như anh không kể cho cô nghe về bản thân mình, cô đang áp cho anh một tối hậu thư, và anh ngay lúc đó đã thừa hiểu ý định ấy. Anh không đồng ý bị thao túng, và anh đã bỏ đi – chính xác là đáng ra anh phải làm thế. Nhưng rồi, bị cuốn đi bởi một ham muốn mãnh liệt mờ mắt trong ký ức mình, anh đã chịu nhượng bộ và quay lại trả lời những câu hỏi của cô. Và nếu đó còn chưa đủ lạ kỳ, anh lại chịu đựng một cuộc công kích của cái tinh thần hiêp sĩ tức cười và quyết định sẽ không đưa cô lên giường trong căn phòng nghỉ khách sạn của gã bạn trai cô, nhưng phải đợi đến tận ngày hôm nay và đưa cô đến một khách sạn khác ở St.Maarten thay vào đó.

Quyết định ngoại lệ cho việc chờ đợi này còn kỳ cục gấp đôi xét thấy cái thực tế rằng suốt cả tối anh đã thẳng thừng thái quá với cô về ý định ngủ cùng cô. Muộn màng nhận thức ra thì hầu như cách xử sự của anh tối hôm kia đang thất bại, à mà cũng không hoàn toàn như thế. Thời khắc sau anh lái xe đến khách sạn của cô tối qua, mọi thứ xung quanh cô bắt đầu ảnh hưởng tới anh.

ÍT nhất đó cũng là cảm nhận của anh ngày hôm qua. Nhưng đây là hôm nay, và không có ánh trăng, tiếng nhạc – không có sự kết hợp của các chi tiết nho nhỏ làm cho bằng cách nào đó đêm ấy dường như trở nên đáng nhớ – có khi còn là "một điều kỳ diệu" nữa. Ngay lúc này đây, Mitchell không chắc lắm rằng anh muốn vụ việc này diễn tiến như thế nào. Kể từ khi người anh cùng vợ con đến London, rất nhiều lúc Mitchell thấy anh đang trở nên "mềm yếu", và đó là một thứ xúc cảm xa lạ và khá phiền phức. Đầu tiên William đã đến với anh; sau đó anh ấy lại lôi cả bà dì Olivia vào, và anh thậm chí còn bắt tay với cả ông nội anh nữa. Giờ thì anh lại đang dính dáng vào một cô gái người AI len tóc đỏ.

Cắt ngang dòng suy nghĩ, Mitchell nhận thấy một chiếc phà khác đã tiến đến sát bên con thuyền. Thay vì với lấy tờ báo, anh lại đưa tay nhón một lát bánh mì nướng, bẻ một miếng và quăng lên sàn tàu. Những con chim mòng biển rít lên chói tai và sà xuống. Anh bẻ thêm bốn miếng nữa và đám mòng biển trắng tinh muốt vào từ khắp mọi hướng.

"Thưa quý vị," giọng người phụ trách phà vang vọng. "Nếu các vị hâm mộ ngôi sao điện ảnh Zact Bennedict..."

Mitchell rải thêm hai miếng bánh mì nướng nữa lên boong tàu, những con chim mòng biển từ trên bầu trời nhào xuống như mưa, tiếng rít chói tai.

"... Hãy chuẩn bị sẵn máy quay..."

Mitchell nhặt hết phần bánh mì còn lại và chậm rãi tung những mẩu vụn ra boong tàu cùng một lúc. Đám mòng biển phải đến hàng trăm con quây lại thành một bức màn dày màu trắng xám.

"... Hãy coi chừng đàn mòng biển...."

Mitchell liếc vào đồng hồ và kéo ghế đứng lên. Anh vẫn phải chuẩn bị đóng gói đồ qua đêm.

Được che chắn khỏi tầm nhìn của các vị du khách bằng tấm chắn của đàn mòng biển điên cuồng, anh lững thững đi dọc trên boong tàu.

*****

Chiếc vali màu xanh đen của Kate đặt ngay dưới gầm giường, đồ bên trong đã sắp xếp thật gọn gàng và đầy đủ.

Ngồi trên chiếc sofa trắng muốt kê ngoài phòng khách, cô lơ đãng xoa đầu Max trong khi mắt nhìn chằm chằm vào cái vali và lo lắng cố lấy lại những xúc cảm mà cô đã có tối qua – những xúc cảm có vẻ như hoàn toàn thích hợp và cực kỳ hợp lý với cô để đồng ý qua đêm với anh. Sáng nay, việc cô đang toan tính làm dường như có chút điên khùng.

Cô nghĩ mình đã cảm thấy vui mừng khôn xiết thế nào tối qua khi Mitchell bước tới ngay sau lưng cô trong vườn và nói với cô rằng. "Anh trai anh tên là William," . Trong lúc hồi tưởng lại, cô hình như đã hoàn toàn bị mê muội bởi một người đàn ông chỉ vì anh ta miễn cưỡng đề cập đến một vài chi tiết thực về anh trai mình và tiết lộ những thứ tiếng mà anh biết. Thật vô lý.

Rõ ràng cô đã bị ảnh hưởng một cách ngớ ngẩn bới cái không khí lúc ấy, thêm với vẻ ưa nhìn hấp dẫn của anh và nét quyến rũ tinh tế mà hiển nhiên là cám dỗ cô – chính xác đó là những thứ mà anh đã có ý định để xảy ra. Từ đầu buổi tối, anh đã tỏ rõ nỗi ham muốn ấy. "Tôi còn mất tinh thần hơn nếu cô kể cho tôi cô là một bà xơ... tôi muốn chắc chúng ta đang cùng một suy nghĩ... nhưng tôi thực định cưỡng đoạt cô.

Ngay cả cách anh hôn cũng là cố tình cám dỗ. Những nụ hôn chậm rãi, khuấy động chuyển thành nóng bỏng và đòi hỏi – cách anh ấn hông cô sát vào hai bắp đùi chắc nịch của anh trong lúc mê mải hôn cô. Cô nhận ra đó là cái hôn có mục đích hiển nhiên, rõ ràng. Tuy vậy, cô không ngốc nghếch đến độ sẵn lòng ngủ cùng anh chỉ vì cô đồng ý làm chuyện đó tối qua.

Sau khi Mitchell đi khỏi, cô trằn trọc trên giường, quá bồn chồn và kích động, vì thế cô đã xổ tung hết đống quần áo mang theo, cố chọn ra những bộ trang phục phù hợp nhất, cho dù Mitchell quyết định hai người nên làm gì lúc ở bên nhau đi chăng nữa. Khi cô xong việc thì đã gần 3 giờ sáng, và những bộ đồ đã nằm ngay ngắn bên cạnh chiếc va li cùng với giày, túi xách, vòng tay và đôi hoa tai. Thứ duy nhất mà cô không quyết định được là thứ cô sẽ mặc và kiểu tóc mà cô sẽ chọn khi anh đến đón cô đi.

Sáng nay, cô đã quá bận tâm lo lắng đến vẻ ngoài của mình. Thay vì nhặng xị lên với mái tóc, cô chỉ việc túm gọn lại thành một cái bờm ngựa đằng sau, và cô chọn ngay bộ đồ đầu tiên đập vào mắt mình lúc mở cánh cửa tủ - quần jean, áo phông trắng ngắn tay và đôi dép săng đan bằng da thuộc.

Với một tiếng thở dài bồn chồn, Kate cúi xuống vỗ nhè nhẹ lên đầu Max. "Tất cả là do lỗi của mày hết," cô tròng ghẹo. "Chỉ vì anh ấy đã giúp ta cứu mày và rồi lại phải gọi thuốc diệt rận, tao cảm thấy ngủ với anh ấy hơi bị ép buộc ..."

Ba tiếng gõ đanh gọn vang lên ở ngoài cửa làm cô giật mình. Max bò dậy bước lững thững bên cạnh cô, lê theo cái "vòng cổ" tạm thời mà cô sáng tạo ra bằng hai dây đai thắt lưng buộc vào từ hai chiếc áo choàng phòng tắm mà khách sạn cấp cho khách.

Cô ngước lên nhìn đồng hồ. Đúng 10 giờ sáng.