Yêu Em Cho Đến Hơi Thở Cuối Cùng (Every Breath You Take)

Chương 50




"Để tôi, Calli," Kate gọi với lên khi nghe thấy tiếng gõ cửa ngoài căn hộ lúc 9:00. Calli phớt lờ cô và bước tới. Mitchell đã muộn cả tiếng đồng hồ rồi, và khi Kate nhìn thấy Thám tử MacNeil cùng Gray Elliot đứng ngay ngưỡng cửa, cô hoảng hốt. "Ôi Chúa ơi, chuyện gì xảy ra vậy?" Cô kêu lên.

"Evan Barlett hiện đang nằm trong bệnh viện vì vỡ hàm và xương sườn gãy vài cái." Gray lên tiếng, nhìn kĩ xung quanh cô và nhòm vào trong. "Chúng tôi vào được chứ?"

"À vâng, hẳn rồi." Kate nói.

"Wyatt đâu rồi, Kate?"

Kate biết anh đang ám chỉ gì khi hỏi câu đó, tâm trí cô rơi vào hoảng loạn, xoay sở tìm ra cách nào đó bảo vệ cho Mitchell. "Có phải Evan khai là do Mitchell làm không?" cô hỏi, cố giữ giọng đầy khinh miệt.

"Evan không nhìn ra ai đã tấn công anh ta. Kẻ đó đã đợi anh ta trong khu vực bãi đỗ xe ngoài Câu lạc bộ Gleneagles Country khi anh ta kết thúc ván tennis tối nay."

"Evan tập thể dục, anh ta có thể tự bảo vệ mình," Kate lên tiếng, trì hoãn thời gian, cố tìm ra một bằng chứng ngoại phạm cho Mitchell khi vẫn không tránh được câu hỏi của Gray.

"Wyatt đâu?" Gray lặp lại một cách kiên quyết.

"Tôi không hiểu anh lại tìm Mitchell làm gì. À, có phải anh đã tìm ra bằng chứng nào đó chứng tỏ là anh ấy không?"

"Kẻ hành hung đã đeo một một găng tay cao su mỏng- giống hệt loại nhân viên nhà bếp của cô thường dùng."

"Chà, vậy thì chứng tỏ đó không phải là Mitchell. Anh ấy chưa bao giờ bước vào bếp của chúng tôi cả."

"Một nhân viên phụ bếp cho biết anh ta đã ở đó khoảng 6 giờ tối nay và hỏi xin một ly nước lọc."

Đầu óc không còn tỉnh táo – hoặc chính xác là, nghĩ quẩn, - với đôi mắt Gray như đào hố xuyên vào người cô, Kate lên tiếng. "Thứ lỗi cho tôi một phút nhé? Việc này rất khó xử."

Xoay gót, cô bước thẳng về phía hành lang phòng ngủ, và trước nỗi hoảng hốt của mình, cô nghe thấy tiếng chân Gray trên thảm, bước theo cô một khoảng đủ để nhận thấy nơi cô đang tới. Lẻn vào phòng, Kate đứng tựa vào cánh cửa đóng chặt, lục lọi trong đầu một chứng cứ ngoại phạm đáng tin.

Bất chợt một ý tưởng lóe lên, cô sải bước tới giường ngủ và kéo tấm ra giường cho xộc xệch; xô một góc tấm đệm làm nó lệch xiên xuống sàn nhà. Cô quan sát kết quả, sau đó vội vàng tiến tới bức tường đằng sau tấm ván đầu giường để đẩy hai bức tranh nghiêng hẳn đi. Cô thận trọng lật đổ chiếc đèn ngủ. Xong xuôi, cô phóng nhanh vào phòng tắm, nhúng khăn rửa mặt vào nước, rồi nhàn tản quay lại phòng khách, chấm nhẹ khăn lên mặt. "Thật xin lỗi," cô lên tiếng. "Tôi chỉ là không thể chịu thêm bạo lực nữa. Tôi phát ốm lên rồi. Dù sao đi nữa cũng không thể nào là Mitchell vì anh ấy đã ở cùng với tôi chỉ mới vài phút trước thôi."

"Giờ anh ta ở đâu?"

"Anh ấy ... đã đến đón con chó và hai chú mèo của tôi. Chúng tôi vẫn ở đây cho đến khi các anh bắt được Billy Wyatt."

"Chiều nay chúng tôi đã tống giam cậu ta rồi."

Kate mở to mắt. "Ô. Thật sao?"

"Đúng vậy," Gray lạnh nhạt nói. "Cô có phiền nếu Thám tử MacNeil nhìn qua các phòng dưới lầu không?"

"Vâng," Kate đáp lại, sốt sắng chấm chấm chiếc khăn lên mặt và bồn chồn bước theo MacNeil. "Đừng đánh thức Danny," cô nhắc nhở. "Cậu bé nằm trong phòng ngủ bên tay phải."

Với nguyên tắc làm việc nghiêm túc của một vệ sĩ bảo vệ Danny, Calli bước ngay sau MacNeil, quắc mắt giận dữ nhìn khi vị thám tử lặng lẽ khám xét phòng riêng và phòng tắm của Danny.

"Đây là phòng gì?" MacNeil hỏi.

"Phòng ngủ của tôi."

"Cho phép tôi?" anh hỏi, tay đã chạm vào nắm cửa.

Kate định nói. "Tất nhiên!" Rồi cô đổi ý và lên tiếng. "Tôi thực sự mong là anh không." Cô chờ cho đến khi MacNeil ném cho cô một cái nhìn kiểu như Tôi-thừa-sức-xin-được-lênh-khám-xét-đấy trước khi cô tỏ vẻ ngượng ngùng giả tạo. "Thôi, xin cứ việc."

MacNeil mở cửa, bật công tắc đèn và đứng sững cả người. Callie chen qua vai anh để coi xem anh ta đang nhìn thấy gì và phì ra cười, làm Kate đỏ mặt giận dữ ra trò khi họ theo gót Gray ra ngoài phòng khách.

"Chuyện gì vậy?" anh hỏi, liếc mắt từ Kate sang MacNeil rồi đến Calli, kẻ thậm chí còn không thèm tìm cách nín cười. Xoay xoay chiếc khăn trong tay, Kate lên tiếng. "Mitchell và tôi – chúng tôi – à, đã ở trên giường suốt cả tối.

"Không cần phải làm to chuyện lên đâu." Gray lên tiếng. "Lúc nào Mitchel quay lại, bảo anh ta gọi cho chúng tôi."

"Rồi sau đó anh định làm gì anh ấy?" Kate hỏi, giọng cô đầy ngờ vực, hoảng hốt và tức giận – thêm một chút ngỡ ngàng khi nghe vị thám tử gọi Mitchell bằng cái tên thân mật.

"Chúng tôi sẽ phải kiểm tra các ngón tay. Nếu chúng không thâm tím hoặc sưng lên, hẳn anh ta sẽ không phải là thủ phạm hành hung người khác."

"À, điều đó dễ thôi."

"Đúng, nhưng cũng là chứng cứ không thể che đậy."

"Tại sao anh lại để ý đến chi tiết nhỏ như thế, Gray?" cô tò mò.

Anh siết chặt cánh tay cô. "Tôi bắt đầu nghĩ tới bản thân với tư cách một người ban trong gia đình," anh nói, và quay người bỏ đi cùng với MacNeil.

"Tôi sẽ bảo Mitchell gọi lại cho anh ngay khi anh ấy trở lại." Kate hứa khi họ rời đi. "Anh ấy có lẽ sẽ ghé qua đây để lấy thức ăn cho chó."

*********

Đứng một bên ngưỡng cửa, MacNeil và Elliot dợm bước xuống lầu. "Trong phòng ngủ có chuyện gì vậy?" Gray hỏi.

Nín lại tràng cười lớn, MacNeil đáp. "Từ mọi góc nhìn, Wyatt chẳng còn đủ sức mà hành hung Barlett."

"Nếu tôi nghĩ mình có thể cho qua mà chôn vùi chuyện này lại, tôi cũng sẽ làm." Gray lên tiếng. ""Thực ra, nếu có cho qua được chuyện đập Barlett một trận tơi tả, tôi cũng muốn tự mình ra tay. Đáng tiếc, về những điều khác, anh ta là một luật sư, và thậm chí với cái hàm bị cố định thì anh ta cũng vẫn gào thét đòi nợ máu với Wyatt thôi."

"Tiếp theo anh định làm gì?"

"Chúng ta phải trông chừng Wyatt và chứng minh những nỗ lực của chúng ta." Gray thở dài. "Nếu không, Barlett sẽ bới tung chuyện này trên các phương tiện truyền thông và biến chúng ta trở nên rất tệ. Nhưng không cần phải siêng năng quá mức. vụ Barlett không phải là mưu sát. Wyatt bay tới đây bằng máy bay thường vì máy bay riêng của anh ta hiện đang nằm bảo trì. Chúng ta đã lưu ý O'Hare ngăn anh ta lại nếu anh ta có ý định vượt rào ở đó. Điều này còn tùy thuộc vào phía ta, tùy vào mức độ tôi quan tâm. Tôi sẽ không định dựng rào chắn chỉ vì Barlett không hài lòng và khó chịu đâu."

Ngoài hiên nhà hàng, Childress đang đứng đợi. Gray dừng chân và ngước mắt lên trời. "Một tối đẹp trời." anh ta lên tiếng. "Quá tệ là tôi phải quay lại văn phòng thôi."

"Wyatt sẽ đến." Childress dự đoán, lúc nào cũng thận trọng.

"Hãy gọi tôi nếu anh nghe ngóng được gì nhé." Gray nói với cả hai, và vẫy tay rời đi.

********

Kate vật lộn với tấm đệm nặng nề, cố gắng đưa nó về chỗ cũ, nhưng tâm trí của cô lại dồn hết về Mitchell, và cô lo lắng. Cô lo cho anh, cũng cho bản thân mình, vì cô đã lún quá sâu và quá nhanh. Anh giống như một liều thuốc gây mê, và cô không thể làm gì cho đúng khi có anh ở quanh. Thực ra, cô chỉ mới ở cùng anh tổng cộng có 5 ngày vào 2 lần gặp trong vòng 3 năm, và cả hai lần đó, dường như cô tự hủy hoại bản thân mình ngay giây phút anh bước vào cuộc đời cô. Tối nay, cô dám chắc mình lại dính líu vào một tội lỗi nào đấy bằng cách dối trá trước đám cảnh sát vì anh.

Bên trong bếp, Callie vừa nhận lệnh được giao. Khi anh cúp máy, anh lấy vài túi nhựa lớn những đồ linh tinh trong phòng Danny và lặng lẽ nhồi nhét quần áo và đồ chơi của cậu bé. Xong xuôi, anh bước ra ngoài hành lang, đảm bảo rằng Kate vẫn còn trong phòng ngủ và sau đó mang những chiếc túi xuống lầu và theo lối ngõ hẻm đằng sau nhà hàng. Anh để đám đồ đạc ở đó, vòng qua mặt bên tòa nhà ra phía ngòai đường lớn, bảo một nhân viên phục vụ đưa đến một chiếc xe thuê. Chiếc xe đến ngay tắp lự, vòng qua lối hẻm ngay khi nó tới và gọi thông báo cho anh biết.

Lúc 10 giờ, Kate đang vò đầu bứt tai trước tình thế của Mitchell. Cô không nghĩ nỗi lý do gì cho sự biến mất không một động tĩnh của Mitchell trừ khi anh chính là thủ phạm hành hung Evan. Hoặc là – và rất có khả năng – Mitchell có thói quen biến mất khỏi cuộc đời những người phụ nữ khi mọi chuyện trở nên phức tạp hay cảm thấy mình mắc míu quá nhiều.

"Mitchell muốn tạm biệt cô và Danny. Anh ấy hiện đang ở ngoài sân bay, và phải đi vì vướng vào một công việc kinh doanh khẩn cấp. Tôi được giao nhiệm vụ đưa cô tới đó."

Kate lảo đảo vì choáng váng trước câu phát ngôn của Calli bằng tiếng Anh với âm điệu Ý quyển rũ, nhưng tâm trí cô còn đang tập trung vào cái nhận thức đau đớn rằng Mitchell sẽ rời đi. Trong suốt chuyến đi dài, cô kiên quyết nói với bản thân mình, sẽ dễ dàng hơn nhiều với cô nếu như anh đi và đi mãi. Cố gắng giữ mối quan hệ với anh rõ ràng là điều không thể. Ít ra là lúc này, anh cũng có lời tạm biệt chính thức vì Danny.

Giữ cho tâm trí mình trấn tĩnh lại, cô nhìn sang Calli và cất giọng thân mật. "Anh sẽ đi cùng anh ấy chứ?"

"Phải."

"Chúng tôi sẽ nhớ anh," cô nói. "Tôi sẽ đánh thức Danny dậy."

"Xe ô tô ở sau nhà." Calli đáp, sẵn sàng tiến thẳng ra cửa với chiếc va li của anh ta trên tay. "Có hai phóng viên đang lảng vảng phía trước nhà." Anh nói dối.

*********

Tất cả sự tập trung của anh dồn vào tập tài liệu đang đọc ngay trước mắt, Gray Elliot với tay nhấc điện thoại lên. Giọng MacNeil vang lên vẻ thất bại đầy che đậy. "Trong lúc tôi uống li cà phê một phút trước, Childress đã nảy ra một ý tưởng và gọi điện tới LaGuardia rồi."

"Và?" Gray cáu kỉnh.

"Dường như máy bay của Wyatt đã cất cánh một tiếng đồng hồ trước, lịch trình bay của đội lái vốn là đến Indianapolis. Vài phút trước lại chuyển thành đến Midway."

"Chết tiệt. Bỏ đó lại cho Childress đi."

"Ừ, ông ấy đúng là có linh tính tuyệt vời."Macneil cẩn trọng nói. "Chúng tôi đang trên đường tới Midway ngay đây."

Gray tựa người ra sau ghế, dự đoán về nguyên cớ mà Bartlett đã dẫn tới vụ bắt cóc Danny Donovan và súyt nữa thì mất mạng trong tay thằng nhóc mất trí Billy Wyatt. Hắn ta cũng bằng mọi cách công bố ra ngoài thông tin Kate là người mẹ chưa chồng cùng cha đứa bé là một người dòng họ Wyatt ở Chicago. Hiện giờ hắn ta còn muốn thấy Mitchel Wyatt bị tống đến phòng xử án nữa. Vươn cổ ra phía trước, Gray quyết định. "Tôi nghĩ mình sẽ tự mình xử lí vụ này. Nói với Childress là làm tốt lắm."

"Chắc rồi." MacNeil đáp. "Tôi sẽ chuyển lời đến Childress. Ông ấy hơi nhức đầu, và chắc sẽ không để mắt đến nhà hàng trong lúc chúng tôi bắt kịp máy bay của Wyatt tới Midway đâu. Thật sự không phải ý hay khi anh tự mình giải quyết công việc mà không có một thám tử khác đi cùng. Làm đúng thủ tục là việc quan trọng trong khi nạn nhân lại là một luật sư."

"Cám ơn, Mac." Gray cảm động.

"Tôi sẽ đến đón anh. Chỉ cách có vài tòa nhà thôi. Tôi đoán chúng ta phải lấy xe của anh rồi."

*****

"Tại sao anh lại vờ là mình không biết tiếng Anh, Calli?" Kate hỏi khi cô không thể nghĩ ra bất kì điều gì khác để làm mình xao lãng khỏi lời tạm biệt sắp tới với Mitchell. Danny đã nhanh chóng ngủ thiếp đi, cậu bé gối đầu trên lòng cô, những ngón tay cô vô thức chạm vào những lọn tóc xoăn khi cô đặt tay lên mái tóc cậu bé.

"Mitchell không chắc cô sẽ giữ anh ấy lại trong lúc Danny còn đang mất tích, và mọi người bàn tán xôn xao ngay trước mắt kẻ không nói cùng thứ ngôn ngữ với họ."

Họ đến Midway, lái xe vào khu vực nhà chứa máy bay riêng. Callie tắt đèn pha và ngoặt xe vào lối cửa đang mở ngỏ, sau đó quành thêm một lần nữa đến trước một khoang chứa rộng rãi, sáng trưng. Ngay phía trước là một chiếc phản lực bóng loáng và dòng chữ lớn màu đen 1 2T F in dọc thân máy bay đang nằm im lìm trong khoang chứa, cầu thang đã thả xuống và đèn bên trong bật sáng. "Để tôi bế Danny." Calli tình nguyện, với tay ra ghế sau và ôm trọn cậu bé con đang ngủ say sưa lên như thể cậu nhẹ tênh vậy.

Ở lưng chừng cầu thang, có thứ gì đó che khuất ánh sáng hắt ra từ ô cửa, và Kate ngẩng đầu lên. Mitchell đang đứng đó, bờ vai rộng vững chãi của anh chắn hết cả lối đi. Đây là cuộc chia tay, cô nghĩ, và một nhận thức đột ngột ào đến quá mạnh mẽ và nhức nhối rắng cô thề sẽ mãi mãi từ nay về sau không bao giờ cho phép mình bị rơi vào tình trạng này một lần nữa. Anh bước tới và chìa tay ra cho cô. Kate nắm lấy tay anh và còn cố nhếch miệng cười khi bước vào khu nội thất sang trọng của chiếc máy bay. "Vì lý do nào đó," cô lên tiếng, "em không bao giờ hình dung nỗi anh đứng giữa một căn phòng bố trí theo kiểu Art Deco."

"Vậy em hình dung như thế nào?" Mitchell hỏi, đón lấy Danny từ vòng tay của Callie và bế cậu bé vào trong, để Callie dỡ những túi đồ mà anh ta mang từ nhà Kate đi.

Kate quên mất tiêu câu hỏi khi cô quan sát Mitchell cẩn thận đặt cậu con trai đang ngủ ngon lành vào giữa chiếc ghế sofa lớn bọc da màu xám và dịu dàng chạm bàn tay to lớn lên má Danny. Bàn tay anh... với những thâm tím nhẹ trên các đốt tay. Ngay lúc này, trong lòng Kate là cảm xúc lẫn lộn của nỗi kinh hoàng trứơc bằng chứng hiển hiện cho thấy rằng Mitchell hòan tòan có khả năng sử dụng bạo lực, cùng với nỗi hả hê khi có người cuối cùng cũng có gan trả đũa Evan một phần nào đó vì những việc táng tận lương tâm mà hắn ta đã làm không chút tình thương hay lòng trắc ẩn. Cô quá bận tâm với dòng suy tưởng của mình mà không để ý Mitchell đang thắt dây an tòan cho Danny.

"Đây có phải là chuyến đi quan trọng không?" cô hỏi Mitchell khi anh giúp cô cởi chiếc áo khoác da.

"Cực kì," anh trả lời bằng một vẻ trang nghiêm đến nỗi Kate phải nhìn anh thật kĩ.

"Anh đi có lâu không?"

"Còn tùy."

"Vậy những vết thâm kia mất bao lâu mới lành?"

Anh toét miệng cười, sau đó lắc lắc đầu. "Không."

Cố kìm nén một đợt sóng mất mát đang trào lên trong lòng, Kate đưa mắt nhìn quanh. "Giống như một phòng khách tuyệt đẹp vậy."

Callie nói gì đó bằng tiếng Ý, và Mitchell cúi đầu xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay, tay nhấc điện thoại lên, nói bằng thứ tiếng xa lạ nào đó. Kate cho rằng anh đang chỉ đạo nhóm phi công vì điện thọai không có dây nói hay phím bấm số gọi ra ngoài.

Một lát sau, cô nghe thấy tiếng động lớn từ phía đuôi máy bay, sau đó Callie bước lên phía trước, mỉm cười. Anh ta tiếp tục bước qua cô và ngồi xuống chiếc ghế xoay bọc da lớn gần sát khoang lái.

"Chà," Kate ngước lên nhìn vào đôi mắt xanh ánh cười của Mitchell. "Em đoán đây là một cuộc chia tay. Em cứ tưởng chúng ta sẽ có nhiều thời gian hơn cơ. Hãy đánh thức Danny dậy để nó chào tạm biệt và nhìn thấy máy bay của anh trước khi chúng em rời khỏi đây nào."

Nụ cười hài hước lướt qua môi Mitchell, và Kate rướn người lên hôn anh, cố nuốt lại những giọt nước mắt khi tay anh vòng qua người cô. Chiếc máy bay lắc lư chuyển động, cô nhìn ra ngoài cửa sổ và nhận ra nó đang bắt đầu chuyển động. "Đánh thức Danny đi," cô bật thốt lên. "Chúng em phải đi thôi. Còn phải ra khỏi đây..."

"Đây đâu phải xe buýt, Kate."

"Em biết, nhưng chúng em phải..." cô giữ chặt thành ghế, nhíu mắt lại khi Mitchell ngồi xuống ghế và kéo cô ngồi cạnh anh. Phía xa bên kia cửa sổ, một chiếc ô tô chớp đèn xoay vừa lao đến hướng tới phía cổng gần nhà chứa máy bay của họ. "Mitchell, gì thế? Anh đang làm gì vậy?"

Tiếng động cơ máy bay gầm lên, rồi bắt đầu lấy đà, giọng nói trên hệ thống thông tin nội bộ của phi công vang lên trả lời cho thắc mắc của cô. "Midway Ground, đây là chiếc Gulfstream 1 2 Tangfo Fox cần chạy trên mặt đất nếu có thể. CHúng tôi đã sẵn sàng trên đường băng."

"Roger, 1 2 Tango Fox." Giọng đáp lại vang lên. "Chạy trên mặt đất qua Kilo Yankee tới điểm 31 của đường băng."

Trái tim Kate bay vút lên cùng với tốc độ gia tăng của chiếc máy bay, và cô nhanh chóng ngồi xuống, siết chặt dây an toàn. Cô không biết mình sẽ đi đâu hay tại sao mình tới đó, và chẳng quan trọng gì. Điều quan trọng là Mitchell muốn Danny và cô đi cùng anh, có nghĩa là anh tối qua đã kể cho cô nghe toàn bộ sự thật về cảm xúc của mình

Vấn đề quan trọng là chiếc xe cảnh sát kia xuất hiện ngay sau họ kia. Kate vô thức nín thở, quan sát chiếc xe qua cửa sổ trong lúc máy bay đột ngột nâng lên và tăng tốc, trượt dài trên đường băng.

Cuối cùng chiếc xe cảnh sát giảm tốc độ, và ngừng hẳn lại, đèn trên nóc xe vẫn tiếp tục xoay. Qua radio nội bộ, một giọng nói vang lên. "Gulfstream 1 2 Tango Fox, đây là Midway Tower. Các bạn đã hoàn tòan cất cánh, đường bay 31."

"Midway Tower," phi công phụ đáp lại, " Gulfstream 1 2 Tango Fox đang lăn bánh – đường bay 31." Khi anh ta nói, động cơ tăng tốc và máy bay phi lên trước với năng lượng tăng cao.

Lười biếng xoa lưng cho Danny, Mitchell quan sát vẻ mặt của Kate, nhận ra rằng cô không hề phản kháng vì đã bị xâm phạm đời tư, nhưng cũng không nhìn anh. Đầu cô cúi xuống và hai gò má của cô phảng phất ánh hồng. Cô hơi lúng túng vì để anh đưa đi thế này mà không trưng ra ít nhất là một chút kháng nghị, anh nhận ra điều đó với tiếng cười thầm.

Anh nhớ tới chuyến bay từ St. Maarten tới Chicago khi anh tưởng mình đã mất cô. "Kate..." anh cười nói.

Cô nhìn anh và lắc đầu vẻ không tài nào tin nổi vào sự độc đoán của anh.

"Anh yêu em."

Cô nuốt nước bọt và cụp mắt xuống tháo dây an toàn ra vì anh cũng đã làm thế và đứng lên. Cô hiểu từ cái nhìn trong ánh mắt anh rằng có một chiếc giường ngay trên máy bay này.

******

Phía dưới mặt đường, gần nhà chứa máy bay, Gray và MacNeil đứng ngòai, tựa người vào thành xe, quan sát chiết Gulfstream rời khỏi đường băng, duyên dáng phóng đi và bắt đầu lên cao. Những dải đèn sân bay đột ngột phụt tắt, chiếc máy bay khuất dần trong màn đêm.

Gray mỉm cười và suy tư lên tiếng. "Thật là người đàn ông phong độ."

MacNeil liếc mắt sang bên. "Anh cũng vậy thôi."