Yêu Em Dưới Trời Hoa Tử Đằng

Chương 57




-Tiểu Hiên nói, phía tây thành phố có ngôi nhà bị cháy, đã lên truyền hình rồi, tôi nghĩ chúng ta nên đi theo hướng đó.- Dương Thiên quay sang nhìn Diệp Thần


Anh chỉ gật đầu không nói gì.


-Sẽ không có chuyện gì đâu...cậu đừng quá lo lắng.


-Cảm ơn anh.


Hai người đi được một lúc thì phát hiện phía trước có khói, vừa lúc này Tiêu gọi tới


-"Biển số xe....., đúng vậy, hiện tại lính cứu hỏa đã gần tới nơi rồi, chính xác là tòa nhà đó. Đội trưởng đội cứu hỏa là Hoàng Mạnh, tôi đã liên lạc với anh ta rồi. "


-Tiêu nói, Bình An đang ở tòa nhà phía trước.


Xe phanh gấp, Diệp Thần cùng Dương Thiên xuống xe thì thấy có 2 xe cứu hỏa tới.


-Các anh là ai?- Hoàng Mạnh đi tới- Không phận sự thì đứng ngoài, đến gần sẽ rất nguy hiểm


-Anh là đội trưởng Hoàng Mạnh, tôi là Diệp Thần, đây là bạn tôi, Dương Thiên.


-À, ra là Diệp tổng, Tiêu đã nói với tôi rồi. Có bạn của anh trong này sao?- Hoàng Mạnh nhíu mày


-Đúng vậy...Cậu ấy là bác sĩ, tên Bình An, trên đường về nhà bị bọn người bắt cóc đến đây.


-Đội trưởng, đã cứu được hai người!- Ba người lính cứu hỏa mặt mày đen nhẻm vừa khiêng người đến


Diệp Thần và Dương Thiên cùng Hoàng Mạnh vội vàng tới xem


-Không có cậu ấy...- Diệp Thần hít một hơi sâu


-Được rồi, chúng tôi sẽ nỗ lực. Tổ y tế đến rồi kìa. Hai người cứ đợi ở đây, tôi qua kia xem, yên tâm, nhất định sẽ cứu được người.


Diệp Thần thở dài đi đi đi lại, đám cháy ngày càng lớn, vì có cả gió thổi nên tạo điều kiện lửa ngày càng to. Dương Thiên đi theo Hoàng Mạnh xem những người vừa được cứu ra. Diệp Thần không còn cách nào khác mà đi ra chỗ bọn họ.


-Có xác cháy đen.- Dương Thiên nhíu mày nhìn thi thể vừa đem tới.- Đây hẳn là...những người khác.- Nói rồi, liếc nhìn Diệp Thần, vỗ vỗ vai anh.


-Nghe người qua đường kia nói, họ thấy có xảy ra xô xát, hình như dùng cả vũ khí.


-Lại thêm mấy xác cháy đen nữa! Bên này!- Mọi người chạy đến chỗ người lính cứu hỏa kia


Anh lùi lại một bước, trái tim đau đớn không ngừng. Diệp Thần nhận nước từ Dương Thiên, cố gắng làm cho bản thân thanh tỉnh, hai bàn tay nắm chặt thành quyền.


-Đội trưởng, hai người lúc nãy được cứu đã tỉnh rồi!


-Mau...còn lão đại, lão đại...đang ở đó....mau cứu ông ấy....-Một người kéo lấy tay của Hoàng Mạnh, không ngừng ho


-Còn ai nữa không? Nói cho tôi biết, ngoài lão đại của các người, còn ai nữa!?- Diệp Thần lớn tiếng, giọng anh lạc hẳn đi, gân xanh nổi lên trên trán, mồ hôi làm mắt anh cay xè


-Bác sĩ...cậu trai trẻ tuổi đó...hai người....


Khóe mắt anh long lanh, mũi chua xót, nhìn lửa cháy lớn, tâm trí anh mơ hồ...


Bình An, Tiểu An, em sao rồi...em ở đâu


-Trương Bình An! Em lên tiếng đi! Trương Bình An!


-Diệp Thần...bình tĩnh...bọn họ


-Đội trưởng! Đã cứu được một người! Mau lên, ông ta đang chảy máu rất nhiều!


Diệp Thần thẫn thờ, mái tóc bạc kia, chắc là lão đại của đám người này rồi. Anh nhanh chóng bước đến, mặc kệ mọi người can ngăn, anh cố tình lay tỉnh người này dậy


-Bình An ở đâu! Ông nói đi, còn cậu ấy thì sao?


-Phía sau, phía sau có một chỗ, nhanh chóng cứu cậu ấy...tầng hai!


-Diệp Thần? Diệp Thần, khoan đã! Diệp Thần!- Dương Thiên sửng sốt nhìn Diệp Thần cởi áo khoác, anh dội nước lên người, không do dự mà xông thẳng vào tòa nhà đang cháy


Mọi người cũng bị bất ngờ nên không ai kịp ngăn cản, anh lao nhanh, giống như lấy hết sức bình sinh chạy thật nhanh.


Trái tim trong lồng ngực như bị mang ra thiêu cháy, không ngừng đập liên hồi, một tay bịt khăn vào mũi, một tay không ngừng gạt đi những đồ đạc xung quanh.


-Bình An! Em nghe thấy anh nói không! Trương Bình An, anh đây, em ở đâu?


Đáp lại chỉ là tiếng lửa cháy bén nhọn đến đau lòng. Bên trong cư nhiên không cháy lớn lắm, Diệp Thần cũng thấy kỳ lạ, nhớ qua bộ dáng lúc được cứu của người tóc bạc kia, anh cũng thấy ngạc nhiên. Mau chóng chạy lên tầng 2, nhớ lại lời nói của người đó, trước mặt là tủ gỗ đang cháy lớn, anh dùng hết sức bình sinh đẩy mạnh. Những vết thương trên tay bỏng rát giờ đây chẳng còn quan trọng nữa. Nụ cười ấy, ánh mắt ấy, chiếc khăn trên tay anh rơi trên nền nhà cháy rụi, cả người khụy xuống, anh dùng sức chống tay đứng dậy


-Có ra sao cũng phải đưa em an toàn trở lại...thật tốt quá...Bình An...


Bình An khóc thật lớn, giống như có bao nhiêu nước mắt đều dồn lại lúc này.


Hai bàn tay nhỏ đem nhẻm ôm lấy anh, cả đội lính cứu hỏa nhìn đều thấy xót xa.


-Để bác sĩ đưa cậu ấy đến bệnh viện đi, Bình An, em cũng phải xử lý vết thương nữa


Nước mắt không ngừng rơi, Bình An trân trân nhìn xe cứu thương khuất dần, cả người cậu gục xuống nức nở.


Giây phút thấy anh, giống như không dám tin vào mắt mình, tưởng như là ảo ảnh, do mệt mỏi, do cả ngột thở, nhưng giây phút anh ôm lấy cậu, để gương mặt cậu áp vào mặt anh, cánh tay toàn những vết xước ôm lấy cậu. Giọng nói giống như không còn dưỡng khí vẫn cố gắng trấn an cậu, nụ cười tươi ấy, trong giờ phút gian nan nhất vẫn dành cho cậu.


Muốn để em thấy yên tâm nhất khi ở bên anh, muốn dành cho em tất cả những điều tuyệt vời nhất, muốn để những tổn thương không bao giờ có cơ hội chạm lấy em. Bình An, tên của em vẫn là tuyệt vời nhất, cái tên dễ nghe nhất, cho nên ý nghĩa như vậy, anh làm sao có thể khiến em bị một chút tổn thương.


Lời nói mấy năm trước giờ đây như in trong tâm trí Bình An, cậu khóc càng lợi hại. Có người đàn ông yêu cậu đến như vậy, cho đến những phút giây khắc nghiệt nhất, vẫn muốn lôi cả trái tim ra chứng minh...


Bình An cùng Dương Thiên trên xe về sau, Bình An không bị thương nặng, chỉ xây xát vài chỗ, ban đầu còn khó thở, bây giờ đã bình ổn lại.


Lúc về bệnh viện, Bình An không nghe lời bất cứ ai, vội vàng thay quần áo, lau rửa qua loa, mặc kệ vài vết thương nhỏ, vội vàng đi lên phía trên quan sát xuống phòng phẫu thuật. Chỗ này dành cho các bác sĩ muốn quan sát trực tiếp ca phẫu thuật, được thông qua cửa kính trong suốt.


-Tiếp tục bơm máu, ở bụng bị đè nặng. Chân phải cũng có nguy cơ bị gãy.


Bình An ngồi thụp xuống, hai vai run rẩy. Tiểu Hiên vội ôm lấy Bình An...


Lúc Lâm mẫu và Phương mẫu đến, chỉ thấy Thanh Mẫn, Nam Duy và Tiểu Phương ngồi ngoài đợi


-Bình An...Bình An đâu rồi con?- Lâm mẫu nước mắt đầm đìa vội vàng hỏi Thanh Mẫn


-Em ấy không sao...đang trong phòng quan sát phẫu thuật.- Nói rồi đứng dậy nhìn Phương Hạ Linh.- Người bị thương mới là Diệp Thần...cháu xin lỗi....


Lâm Lệ Giang không dám tin vào tai mình, Phương Hạ Linh cũng lặng người đi. Bà ngồi xuống ghế, mọi người định an ủi thì bị nụ cười của bà làm ngẩn ngơ


-Diệp Thần...vốn cao số, yên tâm...từ nhỏ đã để người khác tin tưởng như vậy, lần này...mọi người cũng phải tin ở nó. Tôi không sao


Lâm mẫu thở dài, bà nắm lấy tay Phương mẫu rồi ôm chầm lấy.


-Tớ cũng tin là vậy...


-Em muốn làm phẫu thuật cho anh ấy!- Bình An không chịu nổi nữa, cậu cứ đứng từ nãy đến giờ quan sát, trong lòng không yên một chút nào


Dương Thiên day day trán, có chút trầm mặc nhìn Bình An


-Xin anh, cho em được vào trong phẫu thuật cho anh ấy!


-Tâm trạng em đang không được ổn định...- Dương Thiên nói


-Em hiểu anh lo lắng điều gì. Nhưng anh ấy...là người yêu của em, còn đã cứu em....em nhất định phải


-Vậy thay đồ đi, anh cũng sẽ vào.


Dương Thiên nhận lấy dao phẫu thuật từ Bình An, cậu gật đầu nhìn anh. Tiểu Hiên đứng bên trên thở dài, không ngừng cầu nguyện.


Cuộc phẫu thuật kéo dài hơn 2 tiếng cuối cùng cũng kết thúc, và kết thúc thuận lợi


-Trước mắt đã không còn gì nguy hiểm đến tính mạng nữa. Lúc này Diệp Thần cần được nghỉ ngơi tuyệt đối, khi nào cậu ấy tỉnh lại, bọn cháu sẽ khám lần nữa, lúc đó mới có kết luận tiếp theo. Mọi người đã mệt mỏi rồi, cũng nghỉ ngơi đi.


Bình An phẫu thuật xong, không kịp gặp mọi người mà phải đi luôn đến sở cảnh sát lấy lời khai. Cậu mệt mỏi không muốn biết đằng sau câu chuyện thanh toán lẫn nhau của những người kia là gì, cậu không muốn biết và không cần biết, điều cậu mong muốn nhất lúc này là Diệp Thần tỉnh lại.


Bình An nằm trong phòng nghỉ, Tiểu Hiên đang giúp cậu bôi thuốc chỗ bị thương.


-Cậu có thể không nhận ra...lần phẫu thuật này kết thúc, cậu không sao nữa...- Tiểu Hiên nhỏ giọng mỉm cười


-Tớ không sao? Ý cậu là sao?


-Bình thường cậu phải nghe nhạc mới có thể ổn định lại....lần này lại khác...


Tiểu Hiên vỗ vai Bình An, đắp cho cậu một cái chăn mỏng, để mặc Bình An ngẩn ngơ rồi ra khỏi phòng.


Lâm Lệ Giang về nhà nấu cháo và mang đồ đến cho Phương Hạ Linh thay tạm vì khuyên thế nào Phương Hạ Linh cũng không chịu về nhà, cố chấp ở lại đợi con trai tỉnh dậy.


Bình An chậm rãi đi đến cửa phòng nghỉ ngơi của Phương Hạ Linh, rốt cuộc lấy hết can đảm mới dám gõ cửa


-Cháu chào cô...là cháu, Bình An ạ.


Phương Hạ Linh đang đứng ở ban công, gương mặt bà có phần tiều tụy đi, cũng là lần đầu tiên Bình An nhìn thấy bà trong bộ dáng này.


-Tiểu An, cháu đỡ nhiều chưa, còn sang đây. Mau ngồi đi.


-Cháu xin lỗi. -Bình An cúi đầu, giọng run rẩy.


Phương mẫu mỉm cười nâng khuôn mặt Bình An, đã thấy hai hàng nước mắt, bà cũng xót xa, mỉm cười để cậu ngồi xuống ghế


-Được rồi. Không được nghĩ nhiều nữa, mọi chuyện đã qua rồi...Chuyện của mẹ cháu và cô cũng đã ổn thỏa cả rồi, phải vui vẻ lên, có như vậy, lúc Diệp Thần tỉnh lại, thằng bé mới mau chóng hồi phục.


-Cháu không nghĩ...anh ấy có thể...như vậy. Vì cháu, anh ấy xảy ra chuyện như vậy...thật sự, cô Phương


-Được rồi, đã nói không được lo lắng nữa. Diệp Thần vì yêu cháu nhiều như vậy mới làm như thế. Người ta yêu nhau thật lòng sẽ không để ý những chuyện đó, sẵn sàng vì người mình yêu. Cô cũng chỉ hy vọng, sau này hai đứa nhất định phải hạnh phúc, hạnh phúc hơn chúng ta.Bây giờ, điều quan trọng là Bình An, con phải giữ sức khỏe thật tốt, mau chóng hồi phục, Diệp Thần nếu để nó thấy con tiều tụy như vậy, sẽ lại càng đau lòng.


Bình An ôm lấy Phương mẫu, tiếng nức nở nhỏ dần, bà vuốt vuốt lưng nhỏ của Bình An, thẳng cho đến khi cậu ngủ thiếp đi. Lâm mẫu lúc này mới bước vào, trong tay là bình đựng thức ăn còn nóng mang đến cho Phương Hạ Linh.


-Chúng ta ra ngoài, để thằng bé ngủ, hôm nay đã vất vả cho Bình An rồi.- Phương mẫu mỉm cười nhìn Lâm mẫu


Hai người đi xuống căn tin bệnh viện, Lâm mẫu sắp xếp đồ ăn ra bàn cho Phương mẫu


-Tớ nấu ít cháo, còn có canh đuôi bò, đậu phụ và cơm trắng. Nấu vội cho nên cũng chỉ có vài món đơn giản như vậy thôi...


-Như vậy thôi? Haha, để tớ ăn thử- Phương mẫu mỉm cười gật đầu.- Hoa khôi có khác, không chỉ xinh đẹp mà tay nghề nấu nướng của cậu còn không khác xưa...đều ngon như vậy. Cảm ơn cậu


-Tớ mới là người cảm ơn cậu mới đúng. Phương Hạ Linh, chuyện cũ không nhắc lại nữa, lần này Diệp Thần đã cứu Bình An, tớ không biết làm gì hơn là cảm ơn cậu. Tiền viện phí và tiền liên quan, tớ đương nhiên sẽ chi trả, cậu


-Nếu muốn cảm ơn, cậu đồng ý cho hai đứa yêu nhau là được rồi, đó có lẽ cũng là điều mà Diệp Thần mong muốn từ nhiều năm rồi...


Lâm Lệ Giang sửng sốt nhìn Phương Hạ Linh.


Kỳ thực sau buổi nói chuyện, bà đã nghĩ rất nhiều rồi, nhưng rốt cuộc bất ngờ xảy ra chuyện này, bà không còn lý do nào để ngăn cấm hai người nữa. Chuyện cũ cũng đã có lời giải thích, hiểu lầm cũng nên cho qua, hơn nữa Diệp Thần lại vì Bình An mà không sợ hãi cứu lấy tính mạng của Bình An, chính mình cũng không thể tin nổi. Chợt nhớ đến tai nạn xảy ra ở NY, cũng là Diệp Thần cứu Bình An.


Lâm mẫu thở dài nhìn Phương mẫu rồi nói:


-Đến lúc này, tớ làm sao có thể ngăn cản hai đứa nữa...Cậu ăn cơm đi...




              Hình như chương sau là chương cuối rồi :))