Yêu Em Dưới Trời Hoa Tử Đằng

Chương 8




Buổi sáng, Bình An đã nghe tiếng quen thuộc của mẹ qua di động


-"Bình An! Con trai của mẹ, con có sao không? Con có nhớ mẹ không? Con còn đi được không, có bị thương trên mặt không?...Mà, điện thoại của con mẹ không gọi được"


-Mẹ, mẹ cứ bình tĩnh...con của mẹ không sao, con rất ổn. Con chỉ bị thương ngoài da ở chân tay thôi, không có gì nghiêm trọng cả. Mẹ đừng lo, chiều nay con được xuất viện rồi, con sẽ về nhà ngay... Còn điện thoại con.. làm rơi rồi.."


-"Được rồi, điện thoại không lo, về mẹ sẽ mua một cái mới...Tiểu An, để mẹ và ba con đi đón con nhé"


-Không sao thật mà, hơn nữa có hội trưởng đi cùng rồi, sẽ


-"À, được rồi, con nhất định phải lôi thằng nhỏ đó về đây, mẹ sẽ cho nó biết tay, dám để con trai mẹ như thế"


Bình An dở khóc dở cười, Diệp Thần đứng ngoài mua cháo hắt xì hơi một cái


-Cậu xác định đã khỏi đau đầu?


Bình An gật đầu


-Bác sĩ cũng đã kiểm tra rồi mà, buổi trưa sẽ kiểm tra lại một lượt, nhất định đã ổn rồi. Tôi cũng biết sức khỏe của bản thân ra sao mà...


Diệp Thần gật đầu cười thực dịu dàng, theo thói quen xoa xoa đầu cậu. Bình An cũng theo thói quen mà quen thuộc...Nhìn vào hai người thực sự rất vui vẻ.


Buổi trưa bác sĩ tới kiểm tra sức khỏe cho Bình An


-Cậu bây giờ đã khỏe lại, nhưng cũng chú ý những vết thương đừng để xây xát thêm, còn vết thương ở đầu, tuy đã đỡ nhưng cũng cần cẩn thận tránh va chạm lần nữa.


Nói rồi quay sang nói với Diệp Thần


-Cậu ấy cần ăn thêm cá trích, hoa quả thì việt quất, lựu. Mỗi tối có thể uống một chút rượu vang đỏ, đó là khi cơ thể và đầu óc ít nhiều được nghỉ ngơi sau một ngày làm việc...


Bình An hơi ngạc nhiên, vì cái gì không nói thẳng với mình đây mà phải quay sang nói với người kia a~ Mình mới là bệnh nhân!!!


Diệp Thần bắt Bình An ngồi yên trên giường để anh thu dọn đồ đạc giúp cậu, Bình An cũng lười cãi, cậu an nhàn ngồi đọc sách. Diệp Thần ngẩn người nhìn Bình An, ánh nắng chiếu qua cửa sổ, cậu mặc một áo len màu trắng, mái tóc ngắn mềm mại hơi rối, những hạt bụi bay trong không khí càng làm thêm hình ảnh trước mắt anh trở nên đẹp hơn bao giờ hết. Anh lặng ngắm cậu thật lâu, mãi đến khi Bình An gọi đến lần thứ ba mới sực tỉnh...


-Chúng ta về nhà thôi, Bình An...


Đến lượt Bình An ngẩn người, hai chữ về nhà này, phát ra từ miệng Diệp Thần quả thật mang cái cảm giác vừa lạ vừa đầy yêu thương...


Diệp Thần trực tiếp lái xe ô tô cùng Bình An trở về, cậu tuy có thắc mắc không biết xe ô tô này anh lấy từ đâu nhưng vẫn là nhịn xuống không hỏi. Từ S thị về đến thành phố hai người mất 4 tiếng. Vì trước đó ăn trưa xong nên 2 giờ chiều mới bắt đầu xuất phát.


Bình An trên xe muốn đọc sách nhưng Diệp Thần không cho, nói vừa xuất viện xong, đọc sách trên xe nhất định sẽ đau đầu. Cậu bĩu môi, rồi có chút thất thố, vì cái gì mà chính mình làm ra cái động tác trẻ con này cơ chứ!!!


Anh bật cười, tiện tay xoa xoa đầu cậu. Diệp Thần bật đài lên


You're just too good to be true can't take my eyes off of you
I love you baby and if it's quite all right
I need you baby to warm your lonely night
I love you baby trust in me when I say
Oh pretty baby don't bring me down I pray
Oh pretty baby come on and find you stay
And let me love you baby let me love you (*)


Nhạc sôi động vang lên, đây là bài Bình An rất thích, cậu vô cùng có ấn tượng nhất là với điệp khúc của bài hát. Bình An mỉm cười, nhịn không được mà ngâm nga theo bài hát, đương nhiên là hát rất nhỏ thôi, tuy Diệp Thần đang lái xe nhưng anh vẫn chú ý được hành động đó của cậu.


-Cậu thuộc bài này...?


-Một chút thôi.


-Tôi chưa nghe cậu hát bao giờ..


-Anh cảm thấy tôi nên hát cho anh nghe?- Bình An nhướng mày


Diệp Thần bật cười không nói tiếp. Hai người đỗ xe tại một cửa hàng tiện lợi nhỏ, Bình An ngạc nhiên


-Chúng ta cần mua gì sao?


-Tất nhiên rồi, rất cần thiết.. Cậu ngồi trong xe chờ hay cùng tôi vào?


-Tôi không mua gì cả, ngồi ngoài này chờ anh, nhanh lên nhé.


Diệp Thần gật đầu, lấy cái chăn nhỏ ở ghế sau đắp lên người Bình An


-Ngoan ở đây đợi tôi.


Bình An bật cười, anh đang coi tôi là em bé sao


Bình An thở dài, có một chút mệt mỏi, liền ngủ gật. Vậy nên lúc Diệp Thần hai tay xách đồ ra thì thấy Bình An đang ngủ gật, gương mặt trắng nhỏ nhắn, đôi môi hơi chút nhợt nhạt nhưng nhìn vẫn rất mềm mại.


Anh để đồ ra ghế sau rồi nhẹ nhàng chỉnh lại chăn cho cậu, ôn nhu nhìn ngắm Bình An ngủ, người này, tại sao cứ khiến bản thân thêm thương yêu...


Có lẽ là vẫn còn mệt thế nên khi quay về vào thành phố, tiếng còi xe lớn thì Bình An mới tỉnh dậy. Cậu ngây ngốc một lúc làm Diệp Thần bật cười


-Còn mệt không?


-Ưm..tôi không sao...tôi đã ngủ lâu vậy sao...về thành phố rồi...


Diệp Thần cười, vươn tay ra vuốt lọn tóc rối trên đầu Bình An rồi cười


-Còn hơn 1 km nữa là đến nhà cậu rồi..


-Cảm ơn..


-Đừng khách saó với tôi như thế nữa, cậu còn như thế tôi sẽ giận thật sự..


Bình An mỉm cười gật đầu


-Khách sáo không phải là không cảm ơn! Được rồi, anh chỉ cần đưa tôi đến đầu khu là được, tôi tự


-Không được, tôi đưa cậu về. Không được nói thêm điều gì nữa.


Bình An lườm Diệp Thần, cậu im lặng, không nói gì cả, trong đầu nghĩ nghĩ gì đó.


Xe tiến vào tiểu khu, Diệp Thần xách đồ, Bình An không hiểu rốt cuộc anh đang làm cái gì. Bình An không ngăn được Diệp Thần, cậu nhún vai, thôi thì cho anh ta vào, cũng chẳng mất mát cái gì, với cái tính cách điên điên thế này thì mặc kệ đi!


Ngay khi cả hai đi thang máy lên tầng 5 thì đã thấy Trương mẫu đeo tạp dề đứng, một tay cầm dao một tay cầm đôi đũa ở cửa đợi, Bình An bị giật mình, Diệp Thần ngạc nhiên rồi cười trộm


-Ôi bảo bối của mẹ, con cuối cùng cũng về rồi. Mau, mau vào nhà để mẹ xem


Diệp Thần nghiễm nhiên bị bỏ rơi, Bình An cũng buồn cười, xoa xoa lưng mẹ


Sau khi xem xét một hồi, Trương mẫu mới thở phào và có lẽ bây giờ bà mới nhận ra sự xuất hiện của Diệp Thần khi Trương ba đi từ trên tầng xuống


-Còn cậu là ai..?- Trương mẹ thắc mắc, cậu thanh niên đẹp trai cao ráo này...


Bình An mỉm cười


-Anh ấy là Diệp Thần, hội trưởng hội học sinh của trường


Diệp Thần cười tươi đứng dậy cúi đầu với phụ huynh


-À...hóa ra là hội trưởng học sinh... Nha, cháu đẹp à không cháu tốt quá. May mà có cháu đưa Tiểu An về


Bình An dở khóc dở cười, rõ là trong điện thoại, bà còn hét lên là muốn cho Diệp Thần biết tay, thế mà lúc gặp thì...


Diệp Thần đặt hai túi quà trên bàn, cười mang theo áy náy trên gương mặt


-Chuyện xảy ra lần này phần lớn là trách nhiệm của cháu. Là hội trưởng quản lý sinh viên mà để có chuyện này xảy ra thực sự là một sai lầm và sơ suất lớn, cháu hiện tại muốn gửi lời xin lỗi tới hai bác. Ngày mai cháu sẽ tự đến trường nhận kiểm điểm. Dù sao Bình An hiện tại cũng đã khỏe hơn, cháu cũng hy vọng hai bác không phải bận tâm và lo lắng quá, mọi vấn đề về sức khỏe của cậu ấy, cháu có thể đảm bảo..


Diệp Thần nói một lượt như thế, không chút vấp, lời nói ra vừa là thật lòng vừa lại rất cẩn thận, hai bố mẹ Bình An nghe xong thì cười hiền


-Cháu đã nói vậy rồi thì chúng ta còn gì trách cứ nữa. Tiểu An cũng đã khỏe mạnh, chúng ta đừng nói đến chuyện này nữa, hai đứa rửa tay rồi vào đây nghỉ ngơi, mẹ làm nốt món súp rồi ăn cơm. Diệp Thần đừng khách sáo nhé, cứ ở đây ăn cơm với cả nhà- Trương ba gật đầu


Trương mẹ đặc biệt cười rất duyên với Diệp Thần


Bình An đang định lên tiếng, anh ta nên về mà, anh ta cần nghỉ ngơi, con mới không cần!!


Diệp Thần đã cười tươi cúi đầu


-Hai bác đã nói thì cháu không khách sáo nữa ạ. Có món gì cần cháu giúp chứ ạ?


-Không cần đâu, cháu cứ rửa tay rồi nghỉ ngơi đi, sắp xong rồi


Nói xong còn quay sang nhìn Bình An với ánh mắt cực kì yêu thương, cậu chột dạ, đỏ mặt quay đi.


Bình An đi vào phòng bếp rửa tay, cười hiền nhìn mẹ


-Tiểu An, mẹ thấy cậu ấy rất tốt


-Trên đời này còn nhiều người tốt mà mẹ- Bình An tỉnh bơ


-Xe ô tô kia là của cậu ấy à?


Bình An nhìn theo hướng chỉ của mẹ xuống dưới thì gật đầu


Bên ngoài phòng khách, Diệp Thần và Trương ba đang nói về nhiều tác giả văn học nổi tiếng, Trương ba là người rất thích đọc và sưu tầm về văn học thế giới, thấy Diệp Thần cũng am hiểu không ít, Trương ba đặc biệt có thiện cảm


-Cậu ấy học chuyên ngành tài chính kinh tế mà lại am hiểu văn học thế giới, quả thực rất đáng khen


Bình An đứng trong bếp lấy bát bĩu môi


Trương mẹ cười âu yếm


-Tuổi trẻ mà giỏi như vậy thật hiếm có


-Tiểu An thì suốt ngày chỉ xem về y học, ai...cũng phải mở mang kiến thức ngoại chứ


Bình An nói vọng ra


-Ba lại nói xấu con


-Thực ra Bình An rất giỏi, cậu ấy tuy mới là sinh viên năm 3 nhưng mà thuộc top những sinh viên ngành y ưu tú của trường, số lần được đi thực tập thậm chí nhiều hơn nhiều sinh viên năm cuối


Trương mẹ vẫn là tự hào về đứa con trai của mình


Bình An trong bếp có chút không nhịn được mà cười...


Cả nhà ăn cơm trong không khí cực kì hòa thuận.


-Tiểu An vẫn còn non, nhiều chỗ vẫn còn chưa hiểu, có gì A Thần, cháu giúp đỡ thằng bé giúp cô nhé


-Con non nớt?- Bình An đang nhai tôm thì ngạc nhiên nhìn Trương mẹ


Diệp Thần cười rạng rỡ


-Hai bác cứ yên tâm, Bình An rất thông minh, tính cách lại tỉ mỉ cẩn thận, cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng cháu luôn bên cạnh cậu ấy


Gì a, cái gì mà luôn bên cạnh, nghe thế quái nào cũng mờ ám!! , đó là suy nghĩ của Bình An, cậu lườm Diệp Thần rồi cắn một miếng tôm thật to


Mọi hành động vừa rồi của Bình An đã được Diệp Thần nhìn thấy hết, anh bật cười


Vì bữa tối kéo dài khá lâu nên lúc ăn xong đã là gần 9 giờ tối, Diệp Thần từ chối ở lại ăn thêm mấy món khác mà Trương mẹ đã chuẩn bị.


-Tiểu An, con đưa Diệp Thần xuống nhà đi


Trương ba liếc con trai mình đang nhàn nhã ngồi xem tivi


-Khi nào rảnh lại sang đây chơi nhé A Thần.- Trương mẹ cười hiền tiễn hai người ra cửa


Trong thang máy, Diệp Thần chăm chú nhìn Bình An


-Mặt tôi...dính cái gì à?


-Không, cậu lúc nào cũng đẹp


Bình An nghẹn lời


Diệp Thần cười tươi, tự nhiên mà khoác vai Bình An


Diệp Thần đứng dựa vào xe ô tô nhìn Bình An


-Hôm nay cảm ơn cậu vì bữa ăn


-Anh cũng cảm ơn ba mẹ tôi rồi còn gì


-Muốn cảm ơn cả cậu nữa


Diệp Thần nháy mắt. Bình An đưa cho anh chiếc khăn nhỏ


-Cái này trả lại anh, vừa nãy lại quên mang luôn vào nhà


Diệp Thần gật đầu nhận lấy rồi kéo tay Bình An vào trong lòng mình, cậu lại bị ôm


-Làm gì vậy?- Bình An lần này không còn giãy giụa nữa


-Muốn ôm cậu


-Nhưng anh chưa hỏi ý kiến tôi


-Thế thì Bình An này...


-Ừ?


-Tôi hôn má cậu nhé


Nhanh chóng, Diệp Thần buông cậu ra, hôn lên môi cậu, thực ra chỉ là chạm môi một cái nhưng anh còn cố tình dùng sức một chút


-Ngủ ngon, và sớm khỏe lại nhé.


Bình An đứng im ở đó, không nói lên lời nhìn Diệp Thần vào trong xe, khởi động xe rồi đi, còn không quên thò đầu ra cười với cậu một cái


Tên điên này!! Mình...bị hôn???


Bình An lại tiếp tục lăn lộn qua lại trên giường, vì cái gì mà lúc nãy không đẩy người kia ra, cậu sờ lên môi, cảm giác ấy, mùi hương ấy, vẫn còn vương vấn... Diệp Thần


Trái ngược với Bình An, đêm nay, Diệp Thần ngủ rất ngon...


(*) Bài hát Baby I love you – Frank Sinatra