Yêu Em Hơn Cả Sinh Mệnh

Chương 4: Cưỡng hôn




Sau khi đưa Du Huân Huân về nhà , Ngô Vũ Thần bế nàng vào phòng , đặt nàng ngồi trên giường , hắn ngồi xổm nâng nhẹ chân nàng lên.

“Á…” – Nàng giật mình hét lên , hắn dừng việc băng bó lại , ngước mắt hỏi “Đau ?”

“Phải.” – Du Huân Huân gật đầu , hắn thật thô bạo , dù sao nàng cũng là con gái , sao hắn có thể đè mạnh chân nàng như thế ???

Nghe câu trả lời của nàng , hắn không nói gì chỉ băng nhẹ tay lại , rất nhẹ nhàng.

“Hạn chế đi lại.” – Nói xong hắn đứng lên , bỏ ra ngoài . Du Huân Huân nhìn theo bóng lưng hắn , chỉ mỉm cười 1 cái , nàng cần phải đi tắm , cố gắng đi khập khiểng vào phòng tắm , Du Huân Huân thở dài “haiz…ở nhà sẽ phải gặp mặt ông chú đó thôi…”

1 lúc sau , nàng đã tắm xong , cầm chiếc khăn lông màu trắng lau người , vốn định đưa tay lấy quần áo thì sực nhớ , nàng không mang đồ vào đây , Du Huân Huân trợn tròn mắt , giờ nàng phải làm sao đây , ngẫm nghĩ hồi lâu nàng quyết định sẽ đi ra ngoài.

Đẩy nhẹ cửa phòng tắm ra , cặp mắt to tròn nhìn xung quanh , dù sao đây cũng là phòng nàng , sẽ không có ai tự tiện đi vào mà không gõ cửa.

Nàng bước chậm đến bên tủ đồ , định đưa tay cầm chiếc váy màu xanh ra thì cửa phòng đột nhiên mở ra. Người đứng trước phòng là Ngô Vũ Thần….!?

Nàng trợn tròn mắt nhìn !

Hắn cũng sững người !…

Cả hai bất động một chút , nàng liền định thần hét lên , vội với lấy đồ để che lại , vô tình đập mạnh chân xuống sàn , đau nhức đến nỗi loạng choạng đứng không vững , bật ngửa ra đằng sau….”Á…oái…”

“Cẩn thận !”

Ngô Vũ Thần vội chạy lại đỡ nàng , kéo nàng vào lòng . Cả thân hình bé nhỏ nằm trọn trong lồng ngực rắn chắc của hắn.

Hắn có thể cảm nhận được , từng tấc da thịt của nàng đang dán sát vào lồng ngực ấm nóng của hắn . Làn da mịn màng , trắng nộn , hương thơm từ sữa tắm thoang thoảng khắp nơi , trên cơ thể còn vương vài giọt nước , khiến một cô gái vô cùng ngây thơ như nàng chợt toát ra vẻ vô cùng quyền rũ. Mái tóc đen dài , xõa tung trên vai . Bộ ngực đẫy đà ép sát vào người Ngô Vũ Thần , khiến hơi thở hắn có chút khó khăn , phần than dưới của nàng vô tình chạm vào chân hắn.Ngay cả nơi nhảy cảm của hai người cũng không tránh khỏi tiếp xúc thân mật. Hắn dường như có thể cảm nhận được một cổ khô nóng dâng trào , nơi yết hầu cùng lồng ngực điên cuồng lên xuống.

Khuôn mặt trái xoan đỏ như muốn rỉ máu , bàn tay to rộng có chút thô ráp chạm vào tấm lưng trắng nõn ngọc ngà , cả cơ thể nàng như bất động.

Ngô Vũ Thần bừng tỉnh , vội đẩy nàng ra , đưa tay lấy tấm chăn to , bao bọc lấy Du Huân Huân , quay mặt đi chỗ khác “Coi…ừm….bị cảm !” Rồi đi ra ngoài , trước khi đi đến cửa , sực nhớ một chuyển nên cất tiếng “Mẹ cô đến.”

Du Huân Huân ngồi xuống giường , tim nàng vô thức đập liên hồi , không theo một trật tự nào , cả cơ thể nàng đã bị hắn thấy hết , chỉ cần nghĩ đến đó là khuôn mặt lại đỏ ửng .

“Xong chưa ?” – Tiếng nói phát ra bên ngoài cửa , nàng giật bắn người “Chú…đứng đó làm gì ?”

“Cô muốn tự đi ?”

Là hắn có ý tốt giúp nàng ? Du Huân Huân ngẫm nghĩ một lúc , sau đó nhanh chóng mặc đồ rồi cất tiếng “Xong rồi.”

*Cách… Hắn mở cửa đi vào , chỉ thấy nàng ngồi quay lưng với hắn , tấm lưng nhỏ bé trắng mịn , hắn bước đến lưng áo hơi hở , khiến hắn nhớ lại lúc nãy , nàng rất mỏng manh và mịn màng , hô hấp có phần khó khăn hắn vội giật mình , lắc mạnh đầu để quên đi cái suy nghĩ kia.

Hắn đưa tay chạm vào vai nàng , Du Huân Huân giật nảy người , tay hắn đặt giửa không trung , có chút ngỡ ngàng thì thấy nàng đang run.

“Ổn không ?” – Thanh âm trầm ấm nhẹ nhàng vang lên , hắn tự hỏi có phải nàng đang sợ ?

“Chú… đã thấy?”

“Phải!” – Không cần phải suy nghĩ, hắn lập tức trả lời, khiến cho nàng rất tức giận.”Chú không thể giả vờ là không thấy sao?” Du Huân Huân quay lại định đưa tay đánh hắn, nhưng bất ngờ bị giữ chặt lại.

“Định làm gì?” – Ngô Vũ Thần nhíu mày hỏi.

“Chú… đáng ghét, sao chú có thể nói thẳng như thế, tôi là con gái… vậy mà chú… chú…” – Du Huân Huân càng them tức giận, dung tay còn lại đánh hắn túi bụi. Nàng là con gái, bị hắn thấy hết đã rất xấu hổ vậy mà hắn lại nói thẳng là đã thấy than thể nàng, không thể nói dối được sao?

“Này…” – Hắn bực bội giữ lấy tay nàng, trong phúc chốc thời gian như đứng yên, đôi mắt lấp lánh chợt xuất hiện một vệt nước. Khuôn mặt đỏ ửng vì xấu hổ của Du Huân Huân rất quyến rũ, như muốn cướp lấy trái tim hắn.

Ngô Vũ Thần cúi người, đặt cặp môi của hắn lên môi nàng. Du Huân Huân trừng mắt nhìn… Mặc kệ nàng đang vùng vẫy, mạnh mẽ đi vào miệng nàng, tách hàm răng nàng ra, quấn lấy đầu lưỡi của nàng, nhiệt tình mút lấy những ngọt ngào, đầu lưỡi linh hoạt ở trong miệng nàng, như muốn hút hết mật ngọt cùng hơi thở thơm tho ấy.

Du Huân Huân cố gắng đẩy hắn ra nhưng đành phải bất lực, nàng không thể thở được, “Ưm…ưm..”

“Hai đứa làm…”. Đột nhiên Du phu nhân xuất hiện khiến cho hắn phải dừng lại, bà vui vẻ nói “Ấy.. hai đứa đang “than mật” với nhau sao?”

Nàng đẩy hắn ra định cầu cứu thì lại bị hắn ôm chặt, đưa mắt nhìn bà, cố ý đưa vẻ mặt mất hứng “Phải, chúng con đang chuẩn bị “làm việc” trên giường”.

“Chậc.. ta xin lỗi, hai đứa cứ tiếp tục, ta về đây… haha” – Bà tủm tỉm cười, “Để ta đóng cửa cho!” – Khép cửa lại, Du phu nhân thích thú ra về.

“Mẹ…” – Nàng cố gắng lên tiếng gọi, dùng sức đẩy hắn ra “Chú nói vậy là sao? Đồ trơ trẽn.”

“Thì sao?” – Hắn vuốt tóc nàng, vẫn vẻ mặt không hứng thú.

“Hừ… Ngô Vũ Thần, tôi ghét chú, rất ghét chú!” – Du Huân Huân cầm gối quăng liện tục vào hắn, tất nhiên hắn đều né được. Bình tĩnh cất tiếng “Tôi biết”.

Nàng mím môi, trừng mắt nhìn hắn, rất muốn đánh vào bản mặt ngông nghênh kia. Dường như hắn rất thích nhìn nàng tức giận, khóe miệng chợt giương lên. Hắn đưa tay bế nàng lên, Du Huân Huân vùng vẫy “Bỏ tôi ra… Mau thả tôi xuống!”

“Nếu cô còn làm ồn, đừng hỏi tại sao bị cưỡng hôn.”

“Ưm” – Nghe cấu nói của hắn nàng liền đưa tay bụm miệng lại, im lặng để hắn đưa đi, trong lòng hắn rất hài lòng, xem ra hắn sẽ bắt nạt nàng dài dài…

Bữa tối, nàng ngồi ăn cơm một mình, cái bàn gỗ, to rộng, món ăn cũng rất nhiều nhưng chỉ có một mình Du Huân Huân, vừa nãy Ngô Vũ Thần đưa nàng vào phòng ăn rồi đi khỏi, hắn nói không thích ăn cơm chung với người khác nên nàng phải ăn một mình. Nàng thở dài, ăn một mình thật là buồn chán…

“Gì mà không thích ăn cơm chung với người khác chứ? Không muốn ăn với tôi thì nói thẳng đi.”

“Cô ăn lâu vậy sao?” – Thanh âm trầm thấp chợt vang lên, nàng ngước nhìn. Ngô Vũ Thần một tay đút túi một tay cầm ly nước đăm đăm nhìn nàng… Hắn vào đây lúc nào vậy?

“Tôi không thích ăn một mình. Mà chú vừa đi đâu vậy?”

Hắn không trả lời, đứng im lặng, ánh mắt vẫn hướng về nàng. Du Huân Huân ngớ người, thấy hắn nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng có chút bối rối.

“Này!”

“Du Huân Huân…” – Hắn ngồi xuống chiếc ghế ở đầu bàn cất tiếng gọi.

“Chuyện gì?”

“Cô định ăn đến bao giờ?”

Nàng tròn mắt, nhìn xuống chén cơm và đống đồ ăn trên bàn chán nản nói “Không muốn ăn nữa!”

“Ăn tiếp đi!”

“Không ăn!”

“Tôi ăn cùng cô”

“Thật sao?” – Du Huân Huân vui vẻ hỏi, hắn chỉ gật đầu, cầm lấy cái chén từ tay nàng.

“Này, sau này chú ăn cơm cùng tôi nhé!”

“Tôi già thế sao?” – Ngô Vũ Thần dừng ăn, cất tiếng hỏi “Sao lại gọi là chú?”

“Hả? Thì chứ lớn hơn tôi nhiều đến vậy mà.”

“Vậy sau này cô tự ăn một mình đi.” – Dứt lời hắn đứng lên, vờ quay lưng bỏ đi, hắn thực muốn xem phản ứng của nàng, đối với Ngô Vũ Thần lúc này, hắn nhận ra chính mình đã động lòng trước sữ đáng yêu của nàng.

“Nè, khoan đã!” Du Huân Huân vội gọi, hắn đang bị gì vậy? “Ngô Vũ Thần…”

“Chờ đã… oái…” *Rầm… lúc nàng đứng dậy để chạy theo hắn thì vô tình vấp phải chân bàn, khiến thân hình nhỏ bé ngã xuống sàn “Ưm…” – Nàng cố gắng ngồi dậy, cả cơ thể đều nhức nhối. “Á…”

Ngô Vũ Thần đột nhiên xuất hiên, đưa tay bế nàng lên. Nàng cau có nói ” Đều tại chú. Đau chết mất.”

Đặt nàng ngồi bàn, hắn đứng trước mặt nàng, vẫn vẻ mặt lạnh lung, giọng nói trầm ấm vang lên “Nấu em đồng ý thay đổi cách xưng hô mỗi ngày tôi sẽ ăn cơm cùng em!”

Du Hân Huân trầm mặc, thay đổi cách xưng hô? Tức là phải gọi hắn bằng “chồng” sao? Nàng nhíu mày suy nghĩ hồi lâu sau mới lên tiếng “Phải gọi bằng gì?”

“Em nghĩ thử xem!” – Hắn đưa tay vuốt tóc nàng, khóe miệng khẽ giương lên.

“Tôi không gọi là chồng đâu!”

“Không cần…”

Nàng đưa mắt nhìn hắn, nhíu mày suy nghĩ thật kỉ “gọi bằng anh?”

“Rất ngoan!” Hắn híp mắt cười,điểm nhẹ lên trán nàng một nụ hôn khiến khuông mặt nàng phút chốc đỏ ửng. “Này, không được chạm vào người tôi…”

“Đây là quyền lợi hợp pháp!” – Hắn vuốt má nàng, đôi mắt to tròn, mở căng ra, nàng nhìn chằm chằm hắn, thanh âm trầm thấp lại vang lên” Vì em là vợ tôi!”

“A…A…Anh… nói ..gì??” – Khuôn mặt nàng càng đỏ hơn, lắp bắp nói. Ngón tay thon dài xinh đẹp như nghệ sĩ piano nâng cằm nàng lên, khuôn mặt tà ác mỗi lúc một gần hơn, khóe miệng nhếch lên tạo một đường cong hoàn mỹ “không phải sao? Chúng ta đã làm lể cưới, chỉ là… chưa động phòng… Em có muốn thực hiện luôn bước cuối cùng?”

Nàng sợ hãi lùi lại nhưng lại bị một bàn tay to lớn giữ chặt, ép sát nàng vào lồng ngực rắn chắc của hắn, Ngô Vũ Thần giữ chặt gáy nàng, hôn thật sâu.

Chiếc lưỡi tà ác xâm nhập vào miệng nàng, dây dưa với cái lưỡi thơm tho ngây ngô mềm mại của Du Huân Huân, nuốt hết hoảng sợ. tiếng thở dốc cùng mật ngọt của nàng. Cơ thể Du Huân Huân bị giữ chặt, không thể nhúc nhích, nàng càng chống đối, hắn càng thích thú, càng hôn nồng nàn hơn, như muốn tước đoạt hơi thở của nàng. Nhưng khi thấy nàng gần như không thể chịu được, hắn mới lưu luyến buông nàng ra. Du Huân Huân gục đầu lên vai hắn, thở dốc, đôi mắt lấp lánh vệt nước, hai bên gò má đỏ ửng. Dây áo, bị tuộc xuống để lộ khe rãnh nơi đẫy đà, xương quai xinh đẹp lộ ra cảnh tượng lúc này thật mê người, như đang dụ dỗ người ta phạm tội.

“Hửm… hai đứa định “làm việc” ở đây sao?” một giọng nói lạ đột nhiên vang lên từ ngoài phòng ăn, Du Huân Huân ngước mắt nhìn, chưa kịp lên tiếng, người đàn ông chết tiệt đang ôm chặt lấy nàng đã cất tiếng “Có ý kiến sao?”

“Không phải… mau buông tôi ra!” – Nàng cố đưa tay, đẩy hắn ra, nhưng cơ thể rắn chắc ấy vẫn không nhúc nhích.

“Có phải anh đã đến không đúng lúc?” – Người vừa lên tiếng là Ngô Thiên Bảo – cậu cả nhà họ Ngô.

“Phải” – Ngô Vũ Thần lại lên tiếng, ghì chặt gáy nàng, ép vào người mình không cho lên tiếng. “Hôm khác hãy đến.”

“Cũng được, anh chỉ đến để nói với em chút việc, lát nửa hãy đến gặp anh.” – Ngô Thiên Bảo gật đầu, vui vẻ nói.

“Anh về nhé! Em dâu.”

“Ưm…Ưm…” – Du Huân Huân vùng vẫy, đợi anh đi khỏi, hắn mới buông nàng ra, nở nụ cười xấu xa ” Có nên làm tiếp việc lúc nãy?”

“Không nên.” – Nàng bặm môi, lắc mạnh đầu.

“Tôi thì nghĩ là nên.”

“Không được! Tôi nói cho chú…à … anh biết… anh mà làm càn là biết tay tôi đó.” – Du Huân Huân đưa tay giữ chặt áo, khuôn mặt lộ rõ sự sợ hãi.

Nhìn hành động của nàng, hắn càng muốn chọc ghẹo hơn, nhưng hiện tại hắn đang có việc cần giải quyết nên không thể trêu chọc nàng them nữa. Bàn tay to rộng nhéo nhẹ cái má trắng nộn của nàng “Bây giờ tôi có việc, em ở nhà không được đi lung tung, có việc gì thì cứ gọi quản gia.”

Nói xong, hắn đưa tay bế nàng vào sofa ngoài sảnh, rồi đi ra ngoài. Du Huân Huân ngước mặt nhìn theo bong lưng Ngô Vũ Thần, bĩu môi một cái.

“Sau này phải đề phòng cái ông chú ấy!”

——-0——–

Ở mấy chương tiếp theo mình vẫn chưa biết nên đặt bài hát gì. Nên ai muốn mình đặt bài gì ở chương tiếp theo thì cmt nha, người đầu tiên thôi.