Yêu Em Kể Từ Ngày Cưới

Chương 7




Trong suốt cuộc đời mình Kaitlin chưa từng đến nơi nào đẹp lộng lẫy như tòa lâu đài của gia đình nhà Harper. Đó thực sự là một tòa lâu đài, được làm từ những tảng đá vôi chống chịu được thời gian, có ống khói và những tháp canh nhỏ. Lâu đài có cả thảy ba tầng. Giống hệt những gì cô tưởng tượng về cách bài trí cổ điển bên dưới mái ngói dốc đứng.

Bên trong, những ô ván gỗ phản chiếu ánh sang trong khi những ngọn chúc đài lộng lẫy lơ lửng ở khắp nơi. Những tấm màn cửa xa xỉ trên cao rủ xuống, nhưng tấm thảm dày chẳn đứng tiếng bước chân, mang lại cho những căn phòng thâm sâu vẻ chào đón ấm cúng.

Cứ cách ba phòng lại có một chiếc cầu thang xoắn vòng dẫn lên ba tầng bên trên. Chiếc cầu thang lớn nhất nằm ngay phòng lớn ở lối dẫn vào tầng trệt. Ngay từ phòng lớn, Zach đã chi sơ qua cho bọn họ về phòng chờ rộng rãi, một thư phòng xinh xắn, phòng tranh và phòng ăn. Căn bếp dược trang bị những đồ dùng hiện đại, nhưng vẫn toát lên vẻ truyền thống nhờ những món đồ bằng gỗ, đá và một dãy đồ dùng, chai lọ kiểu cổ bằng đống bong bẩy từ chiếc kệ cao ngất đến tận trần.

Đêm qua, Kaitlin và Lindssay ngủ lại ở phòng dành cho khách trên tầng hai. Phòng của Zach ở tầng ba. Trước đây bà Sadie của anh đã cho sửa toàn bộ khu vực dành cho người hầu trở thành phòng ngủ, phòng tắm, phòng khách của riêng bà trên tầng chính của lâu đài. Zach kể cho bọn họ rằng phòng tắm được xây từ đầu những năm 1990 và cách đây vài thập kỷ bắt đầu có cải tạo thường niên.

Có năm người làm công thường trực quanh năm suốt tháng ở lâu đài: một bảo vệ, một người duy trì tu bổ, một đầu bếp và hai người hầu riêng của bà Sadie. Dù khối lượng công việc đã nhẹ hơn sau khi bà Sadie mất, Kaitlin nhận thấy Zach vẫn giữ tất cả bọn họ ở lại. Có vẻ bọn họ đều rất nồng nhiệt.

“Đã bao giờ anh bị lạc ở đây chưa?”. Sang hôm sau Kaitlin hỏi Zach khi anh dẫn cô đi trên hành lang tiến về chái bắc ngôi nhà. Mới dùng xong bữa điểm tâm, Lindsay đã chuồn mất, cô đến bơi ở hồ bơi nhà Gilby, Kaitlin thì chỉ nghĩ cô nàng sang đó tán tỉnh Dylan mà thôi.

“Chắc là có, khi tôi còn bé”, anh bảo rồi đẩy cánh cửa dẫn vào phòng khách sơn màu xanh nhạt trước đây thuộc về bà Sadie, “Nhưng tôi không nhớ rõ những lần bị lạc đó”.

Kaitlin bước vào căn phòng đẹp đẽ, hào hứng nhìn quanh, “Tôi muốn xin số điện thoại di động của anh, phòng khi có việc cần nhờ anh giúp, được không?”

“Chắc chắn là được rồi”, giọng anh dễ dãi vọng lại từ ngưỡng cửa, “Nhưng cô có thể tự định hướng nhờ vào các cầu thang. Những cầu thang trải thảm màu xanh da trời dẫn đến khu vực chính của lâu đài, thảm màu nâu đỏ dẫn tới khu vực phía bắc, còn thảm màu ánh vàng dẫn tới khu vực phía đông”.

Trong phòng khách của bà Sadie đặt một chiếc ghế dài màu tía nhạt, một vài chiếc bàn và ghế bành chạm khắc hoa văn trang trí cùng một chiếc tủ đựng đồ sứ với hàng dãy các bức tượng nhỏ tuyệt đẹp, một chiếc dương cầm lớn đứng bệ vệ trên bục trong góc phòng.

Ánh nắng mai len lỏi vào qua những ô cửa sổ nhỏ hẹp. Đa phần cửa sổ đều lắp kính mờ khiến Kaitlin có cảm giác mình nên nhón chân để khỏi làm xáo trộn khung cảnh yên ắng.

Cô mân mê đầu ngón tay trên những lớp vải bọc xa xỉ cùng mặt gỗ nhẵn mịn, tha thẩn tiến lại chỗ chiếc dương cầm, “Những món đồ này được bao nhiêu tuổi rồi?”

“Tôi cũng không rõ”, Zach đáp.

Cô bấm phím đô chuẩn, âm thanh phát ra ngân vang khắp phòng.

“Bà Sadie từng chơi cây đàn này”, Zach kể, “Dì Ginny thỉnh thoảng vẫn sang đây đánh đàn”.

“Tôi biết chơi bản “Tụng ca niềm vui” bằng kèn clarinet khi còn học cấp ba”. Đấy là toàn bộ khả năng nhạc cụ của Kaitlin.

Cô tiến về phía chiếc tủ đựng đồ sứ, nhìn những bức tượng nhỏ hình mèo, ngựa cùng vài chục tách trà sơn vẽ thanh nhã, “Anh có nghĩ bà sẽ lấy làm phiền khi tôi cứ tự tiện xem đồ của bà không?”

“Bà là lý do khiến cô có mặt ở đây”, anh trả lời.

Bỗng nhiên Kaitlin nhận ra Zach vẫn cố thủ nơi ngưỡng cửa. Cô xoay người lại đúng lúc bắt gặp vẻ lạ lẫm trên khuôn mặt anh.

“Có gì không ổn sao?”, cô hỏi, ngoái lại nhìn anh, bất thần e dè hẳn. Có lẽ anh không muốn cô dò xét căn phòng này.

“Không có gì”. Anh trả lời cụt lủn.

“Zach?”. Cô tiến lại gần hơn, lúng túng.

Anh chớp mắt vài lượt, hít thở sâu. Rồi anh tựa tay lên khung cửa.

“Sao thế?”, cô hỏi.

“Tôi chưa từng bước chân trở lại căn phòng này”. Anh ngừng lại, “Kể từ khi...” Ngực Kaitlin như bị ai đó bóp nghẹn, “Kể từ khi bà anh qua đời?”

Anh gật đầu thay cho câu trả lời.

“Vậy chúng ta đi thôi”. Cô bước nhanh về phía cửa, cảm thấy có lỗi vì đã vô tình gợi lại nỗi đau của anh.

Anh hơi hé môi như gượng cười, quả quyết bước vào phòng, ngăn bước chân cô đang tiến ra, “Không. Trong di chúc bà Sadie tin tưởng vợ tôi. Thế nên cô tìm hiểu thêm về bà là đúng”.

Lần đầu tiên, Kaitlin nhận ra rằng cô hoàn toàn mù tịt thông tin về cuộc hôn nhân của cả hai ở Vegas, và có vẻ Zach chặn nốt, không cho cô hay nội dung bức chúc thư.

“Anh không muốn vợ mình được hưởng thừa kế phải không?”, cô hỏi, quan sát anh kỹ hơn.

Anh ngừng lại, ánh mắt chân thành nhìn thẳng vào mắt Kaitlin, “Như thế là cô đã nói bớt đi nhiều rồi”.

“Bà Sadie có giận anh không?”

“Không”.

“Anh có chắc không?”

“Hoàn toàn chắc”. “Có lẽ anh đến thăm bà không được thường xuyên”. Anh lắc đầu, tiến sâu hơn vào phòng.

Kaitlin ngoái lại nhìn anh bước về phía cửa sổ, “Nói nghiêm túc nhé. Bà có mong anh về nhà thường xuyên hơn không?”

“Tôi nghĩ là có”.

“Ừm, có thể đó là...”

“Bà đã để lại cho cô vài trăm triệu bởi vì tôi không về đây thường xuyên?”, anh quay mặt đối diện cô, tay khoanh trước ngực.

Kailtin bướ c lùi một bước, chớp mắt kinh ngạc, “Triệu đô la?”

“Không phải lý do tôi không về nhà thường xuyên”, Zach biện hộ cho mình.

“Được rồi, tôi sẽ quên những điều anh vừa nói”. Kaitlin biết Tập đoàn Vận tải quốc tế Harper là một doanh nghiệp tầm cỡ, nhưng con số hàng trăm triệu? Những con số không liên tiếp đứng liền nhau khiến cho hơi thở của cô trở nên gấp gáp.

“Bà rất muốn tôi lập gia đình”, Zach thừa nhận, nửa phần muốn tự nhủ với chính mình.

Nhưng tâm trí Kaitlin vẫn dính chặt hàng trăm triệu đô la. Đó là một con số khổng lồ, vượt ngoài tầm kiểm soát. Làm sao Zach vẫn quản lý được nó?

Zach khoát tay quanh căn phòng, “Cô thấy đấy, truyền thống gia đình Harper đóng vai trò hết sức quan trọng đối với Sadie”.

“Trách nhiệm sẽ nhấn chìm tôi mất”, Kaitlin thú nhận.

“Truyền thống gia đình hả?”

“Tập đoàn hàng triệu, hàng tỷ này”.

“Tôi nghĩ là chúng ta đang nói về bà tôi”.

Đúng vậy. Kaitlin đặt giá trị công ty sang một bên. Dù sao cũng chỉ là một điểm tranh luận. Cô chỉ liên quan đến bọn họ trong một thời gian ngắn ngủi.

“Anh đã làm gì khiến cho bà điên lên?”, cô hỏi lại, biết chắc anh đã bỏ qua nhiều chi tiết. Zach nói đúng, Sadie sẽ không cắt giảm phần thừa kế của cháu mình chỉ vì anh không về thăm bà thường xuyên.

Môi Zach mím lại trong khi anh hít một hơi thở dài, “Bà tôi không điên”. Kaitlin khoanh tay trước ngực, nghênh mặt lên nhìn anh đầy hoài nghi.

“Thôi được”, cuối cùng anh cũng phải đầu hàng, “Bà mất kiên nhẫn vì mãi mà tôi không chịu sinh con. Tôi đoán bà chỉ cố đẩy nhanh tốc độ bằng cách mua chuộc các bà vợ tiềm năng của tôi mà thôi”.

“Chắc chắn cách đó sẽ có tác dụng đấy”, Kaitlin nói đầy chắc chắn, khâm phục lòng can đảm của bà Sadie. Cô có thể hình dung một hàng dài các cô gái xếp quanh khu nhà Zach nếu anh còn độc thân và người ta có được thông tin về bản di chúc.

“Tôi không hứng thú với những cô nàng mê tiền”, anh khẳng định.

“Rõ ràng là bà muốn thử”, Kaitlin lên tiếng bênh vực cho hành động của bà Sadie, “Đó là vì anh không chịu nghe lời bà”.

Anh ngước mắt lên trần nhà.

“Tôi nói nghiêm túc đấy, Zach”. Kaitlin không thể kìm trêu anh, “Tôi nghĩ anh nên tiến lên, thực hiện di nguyện của bà anh. Lấy vợ và cho ra đời một thế hệ mới những chàng cướp biển nhỏ của gia đình Harper”.

Anh không muốn bỏ lỡ cơ hội,“Cô muốn tiếp tục sự nghiệp này không?” Thử thì sẽ hay. Nhưng anh không muốn đánh thức tính cảnh giác của cô.

Cô nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai, bước một bước nhỏ về phía anh, hai người chỉ còn cách nhau một bước chân, “Anh muốn tôi nhớ lại màn lừa phỉnh của anh à?”

“Cứ tự nhiên đi”.

“Chắc chắn rồi, Zach. Tôi là vợ anh, chúng ta sinh con thôi”.

Anh tiến tới, khiến cho cả hai đứng sát nhau hơn, “Cô chắc chắn không phải đang tán tỉnh tôi chứ”.

“Không hề”, cô phủ nhận.

“Chúng ta đang nói về khía cạnh tình dục đấy”. Chất giọng trầm trầm của anh dội qua hệ thần kinh cô, làm nhiễu khả năng tập trung của cô.

“Chúng ta đang nói về chuyện con cái”, cô chỉnh lại.

“Thôi thì tôi đã sai. Tôi nghĩ cô đang bật đèn xanh cho tôi”.

Cô tiến lại gần anh thêm một chút, vươn thẳng người đối diện với anh, “Nếu tôi bật đèn xanh cho anh, Zachary, thì chắc chắn anh phải biết chứ”.

Anh nghiêng người, “Chuyện này giống hệt bật đèn xanh, Katie”.

“Anh vẫn cứ ước đi”.

“Vẫn đang ước đây”. Anh không cười. Không lùi bước. Thậm chí không hề do dự.

Họ thở cùng nhịp một lúc lâu. Ánh mắt anh ngừng nơi đôi môi cô, và sự thôi thúc chiếm hữu cô càng lúc càng mạnh mẽ theo từng giây.

Hình như anh đang cố đoán xem cô nghĩ gì, “Lần này chúng mình không thể dừng được đâu”, anh cảnh báo.

Cô biết điều này.

Nếu anh hôn cô, chắc chắn cả hai sẽ xé tan tành bộ trang phục trên người ngay tại đây, trong phòng khách của bà Sadie.

Phòng khách của bà Sadie.

Kaitlin né người giật lùi.

Khuôn ặt Zach lộ vẻ hụt hẫng, nhưng cô buộc mình phải lờ đi, giả vờ đang mải mê ngắm nghía đồ nội thất và cách bài trí, tha thẩn rời xa anh mà bước qua cánh cửa dẫn vào phòng ngủ của Sadie.

Mất hơn một phút trước khi cô nghĩ mình có thể thốt nên lời, “Có vẻ bà Sadie là người hết sức lạ thường”.

“Đúng là thế”, Zach nói, giọng anh chẳng hé lộ điều gì. Có thể Kaitlin chỉ tưởng tượng về quyền năng hiện tại, “Anh có nhớ bà không?”

“Mỗi ngày”. m điệu giọng anh trống rỗng khiến Kaitin quay người lại tức thì. Cô bắt gặp vẻ mặt không phòng thủ của anh, họng cô dâng lên cục nghẹn. Bất chấp mọi thói xấu, rõ ràng Zach rất yêu bà.

“Ngày đó”, dì Ginny kể cho Kaitlin và Lindsay nghe trong khi vẫn nằm trên chiếc ghế tựa, đầu nghển lên, cạnh bên hồ bơi nhà Gilby, “Sadie thực sự là ngòi nổ”.

Trong khi Lindsay cười thầm những câu chuyện cà kê của dì Ginny về thời họ lớn lên trên đảo Serenity, Kaitlin khó khăn lắm mới khớp được hình ảnh một bà Sadie cổ điển, cẩn trọng chịu trách nhiệm coi sóc tòa lâu đài nhà Harper trong suốt bao nhiêu năm trời với cô gái trẻ trung tinh nghịch luôn song hành cùng dì Ginny.

Cả Kaitlin lẫn Lindsay đều bơi lội trong hồ. lúc này tay họ đang níu bên hàng lan can sơn màu, cố giữ thăng bằng trong nước trong khi dì Ginny kể những câu chuyện thư giãn. Họ ngâm mình trong làn nước mát lạnh dưới cái nóng của buổi chiều muộn, từng làn gió nhẹ từ đại dương thổi vào mát rượi. Vài ba chục chú chim ríu rít chuyền khắp các cành cây và vườn hoa.

Kaitlin sắp phải thừa nhận rằng đảo Serenity chính là thiên đường.

“Thời trước không giống như bây giờ”, Ginny kể tiếp, tay cầm cốc trà đá đã vơi đi một nửa khoát một vòng trong không khí, “Không có đám máy bay trực thăng kia cùng những thứ tương tự. Khi cháu đã ở trên đảo rồi thì cháu phải ở lại cho đến khi có chuyến tàu đổi hàng ghé vào”.

“Dì có thích sống ở đây không?”, Lindsay hỏi, duỗi thẳng người rồi bắt chéo chân trong làn nước.

“Bọn ta luôn tìm cách trốn đi”, Ginny nói với nụ cười đầy bí ẩn, “Có lẽ đến chục đứa trẻ cũng có ý nghĩ tương tự khi xung quanh toàn người thân và kẻ hầu người hạ. Bọn ta mười bảy tuổi. Sadie thuyết phục cha ta rằng ta cần được học tiếng Pháp. Mais oui1. Rồi ta thuyết phục cha ta rằng ta không thể đến Paris mà không có Sadie đi cùng”.

“Dì và bà Sadie cùng đến Paris?”, Lindsay thở dài rồi đạp vào vách hồ bơi lộn ngược lại, thân hình cô với bộ bikini đỏ sẫm bập bềnh trong nước,“Cháu mê Paris”.

Kaitlin chưa từng tới Paris. Thực ra, cô cò chưa bao giờ rời khỏi bang New York. Chỗ ở, thực phẩm và việc học hành luôn đứng hàng ưu tiên trong danh sách của cô. Bất cứ thứ gì khác đều phải xếp sau đó. Dù rằng cô muốn một ngày nào đó mình sẽ sang châu Âu, hoặc có lẽ chỉ cần đi California, thậm chí Florida.

“Bọn ta học một năm ở trường phổ thông của Pháp”, dì Ginny kể, uống cạn cốc trà đá, “Rồi trở về nhà với đấy ắp kiến thức học được, các cháu biết đấy”.

Một trong số những người hầu trong nhà lập tức mang bình trà đá, rót đầy trở lại cốc của dì Ginny. Cô ta còn mời Kaitlin và Lindsay, rót cho mỗi người một cốc nước đầy. Hai cô gái cảm ơn người phục vụ rồi đặt cốc của họ trên rìa hồ bơi cho dễ lấy.

Hôm nay Kaitlin đã trải qua vài giờ nóng nực sau khi lang thang khắp tòa lâu đài. Những căn phòng ám bụi mái nóng nảy và ngột ngạt khinh khủng. Giờ cô sung sướng tận hưởng làn nước mát lạnh của hồ bơi cùng cốc trà đá ngon lành.

Ginny đợi cho đến khi các cô gái trẻ rời khu hồ bơi, trở lại dãy nhà chính.

Rồi bà ngồi thẳng dậy, nhổm người về phía Kaitlin và Lindsay, “Ông của Zachary, Milton Harper, bắt gặp Sadie mặc những bộ váy Paris trong suốt và thế là, bùm, cô ấy có mang”.

Kaitlin cố che giấu vẻ ngạc nhiên khi nghe loại bí mật riêng tư này. Xét vào bối cảnh những năm 1950, chuyện đó chắc hẳn gây ra xì căng đan khủng khiếp lắm chứ chẳng chơi.

Lindsay nhanh chóng trở lại mép hồ bơi, cạnh Kaitlin, “Họ có cưới nhau không dì?”, cô hỏi.

(1 Nguyên bản tiếng Pháp, có nghĩa là “Đúng thế”.)

Dì Ginny trỏ tay về phía Lindsay, “Ta không khuyến khích cháu làm theo đâu”, bà cảnh báo, “Bọn con gái các cháu muốn biết chiêu thức tóm gọn đàn ông thời nay không?”

“Không cần thiết”.

Lindsay huých cùi chỏ vào Kaitlin, “Chiêu thức nào ạ?”

“Từ chối làm tình”, Ginny chỉ bảo với cái gật đầu khôn ngoan, “Bọn họ có thể thoải mái đến bày trò tán tỉnh...”. Bà vãy một tay về phía biển khơi, hình như đã bao hàm cả thế giới nói chung trong lời khẳng định của mình “... nhưng nếu cháu nói không, anh chàng sẽ quay trở lại xun xoe một bên”.

“Dì”, giọng Dylan vang lên cảnh báo. Nhưng vẫn vọng lên âm điệu hài hước khi anh sải bước, trên người là chiếc quần jean và chiếc áo phông trơn, “Cháu không cho đấy là lời khuyên mà cháu muốn dì hé lộ với các quý cô thượng khách nhà chúng ta”.

Dì Ginny hắng giọng khi anh nghiêng người hôn trên má bà.

“Dì đang ngáng chân cháu đấy”, anh hóm hỉnh trách bà dì mình.

Dì Ginny lại quay sang Lindsay, trỏ về phía cháu trai bà, “Cậu chàng này đáng tóm đấy”.

“Cháu sẽ cố để không lên giường với anh ấy”. Lindsay hứa. Rồi cô giấu đi nụ cười thầm bằng một ngụm nước trong cốc.

“Cháu nên làm thật, đừng thử làm gì, quý cô xinh đẹp ạ”. Mặt khác, trông dì Ginny có vẻ hết sức nghiêm túc, “Ta thích cháu lắm. Đừng phá hỏng mối quan hệ nhé”. Lindsay điềm đạm, “Dạ, cháu nhớ ạ”. Nhưng trong khi bạn cô nói, Kaitlin bắt gặp vẻ giận dữ ngấm ngầm giữa Lindsay và Dylan.

Dù nói thực lòng với những điều từng trải, dì Ginny đã phạm phải sai lầm với hai con người này. Có lẽ bà vẫn đoán họ lên giường cùng nhau.

“Giúp ta nào, cháu trai”. Ginny với tay về phía Dylan, anh nắm lấy tay dì mình, đỡ lấy khuỷu tay bà rồi dịu dàng dìu bà đứng dậy.

Mất một lúc bà mới đứng vững được, Dylan vẫn đứng làm chỗ tựa cho bà. “Giờ thì cháu đã ở đây rồi”, bà nói với cháu mình, “Ta nghĩ ta nên gọi Sadie...”. Nhưng rồi bà đột ngột ngừng lại, vẻ bối rối choán ngợp đôi mắt bà, “Ta lú lẫn mất rồi. Ta muốn nói đến vườn hồng. Ta nghĩ ta muốn ghé thăm vườn hồng của Sadie”.

Dylan liếc nhìn về phía Lindsay với vẻ hối tiếc. Nhưng giọng anh cất lên chẳng có chút dấu hiệu bồn chồn nào, “Cháu vui khi được chở dì đi”, anh nói với Ginny.

Kaitlin nhảy lên khỏi hồ, chỉnh lại phần dưới bộ bikini màu xanh lá bạc hà, đảm bảo dây áo vẫn ở nguyên vị trí, “Cháu sẽ đi cùng dì”, cô nói với cả dì Ginny lẫn Dylan.

Cô muốn ghé thăm vườn hồng của bà Sadie. Có bức tranh vẽ vườn hồng ngày nở rộ treotrên tường phòng khách lâu đài. Buổi chiều hôm trước cô đã thử lái chiếc xe gôn nhỏ len lỏi giữa các ngôi nhà trong khu vực, hết sức dễ dàng.

“Cám ơn cháu gái”, Ginny cất lời khi Kaitlin áp chiếc khăn tắm lên mái tóc ướt sũng, “Cháu rất tốt bụng. Cháu nên tiến lên, ngủ cùng Zachary”.

Kaitlin ngừng lau khô tóc, sững sờ chớp chớp mắt trước người đàn bà già cả. “Các anh chàng nhà Harper không thuộc típ người của gia đình”, Ginny nói thêm.

“Zach đã kết hôn với Kaitlin”, Lindsay bật mí. Cô bỗng khựng lại giữa đường từ hồ bơi trở lên, “Ý cháu là...”

“Cháu có mang rồi à?”, dì Ginny hỏi, ánh mắt bà nhìn soi mói vào vùng bụng phẳng của Kaitlin.

Kaitlin lắc đầu lia lịa, “Cháu không có mang”.

“Tớ xin lỗi”, Lindsay bàng hoàng rối rít.

“Thế thì ta băn khoăn không hiểu cháu bẫy được thằng bé bằng cách gì”, Ginny nói đầy thực tế, “Ta và Sadie đã hết hy vọng thằng bé liếc mắt nhìn người khác giới lấy một giây”.

Kaitlin nhìn Dylan cầu cứu. Tình thế này có cần phải giải thích gì thêm nữa không? Liệu đến hết buổi sáng dì Ginny có quên được cuộc chuyện trò lúc này không?

Nhưng anh chàng đang cố nín cười nên chẳng giúp đỡ được cô gì cả. “Bọn cháu, ừm, không chắc là cuộc hôn nhân có kéo dài được không”, Kaitlin giải thích, có cảm giác cô cần phải nói thêm gì đó.

“Hai đứa lấy nhau được bao lâu rồi?”, dì Ginny hỏi, choàng tấm khăn mỏng quanh bờ vai, hầu như chẳng biết tí gì về nội tình cầu chuyện.

Kaitlin ngập ngừng, “Dạ, mới được một vài tháng ạ”.

“Thế thì hẳn hai đứa đã chung chăn gối rồi”, Ginny gật gù trước hình ảnh vợ chồng.

“Ai chung chăn gối cơ?”, giọng của Zach làm Kaitlin giật thột khi anh xuất hiện giữa hai chiếc dù bên hồ bơi rồi tiến đến nhập hội. Ánh mắt tò mò của anh di chuyển từ người này sang người khác.

“Cậu và Kaitlin”, Dylan trả lời.

“Cái gì?”. Zach quay sang Kaitlin trong bộ đồ bơi, ánh mắt chăm chú của anh khiến cho làn da trần của cô râm ran, thiêu đốt đến tận sâu thẳm tâm can cô.

“Dì Ginny và tôi định sang thăm vườn hồng”, cô giải thích, nhanh chóng choàng chiếc khăn tắm to sụ quanh người. Không có lý gì cô phải ở lại đây. Dylan có thay cô thuật lại cho Zach.

Kaitlin và dì Ginny tiến về phòng thay đồ, nơi cô để quần áo.

Vườn hồng của bà Sadie thực sự là khu trưng bày tuyệt diệu vào thời hoàng kim của nó. Một số khu vực chính được những người làm công trong lâu đài duy trì qua nhiều năm, nhưng rõ ràng việc nhiều không xuể.

Khi Kaitlin và dì Ginny bướ c trên những hàng hiên đá kết nối nhau, bên dưới vọng lâu hay dọc những con đường lát đá, ngang qua nhà thờ gia đình nhỏ xinh, dì Ginny kể những câu chuyện về các bữa tiệc kéo dài suốt kỳ nghĩ cuối tuần trong vườn, về các vị chức sắc nhà thờ từng đến thăm đảo trong mấy chục năm qua.

Kaitlin được tận mắt ngắm bức hình bà Sadie vô tư lự hồi trẻ trở thành một phụ nữ trẻ chín chắn, có trách nhiệm và lòng trân trọng đối với truyền thống của gia đình mà bà về làm dâu. Tất cả các dấu hiệu đều cho cô thấy bà Sadie và ông chồng Milton yêu nhau say đắm, bất chấp việc bà có thai trước và hai người phải cưới chạy.

Ginny ngắt hoa trong khi kể chuyện, kết quả là Kaitlin ôm đầy vòng tay những bông hoa hồng nhiều màu sắc - màu vàng, màu trắng, màu đỏ và màu hồng. Tất cả đều tỏa hương và đẹp tuyệt.

Kết thúc cuộc dạo chơi, dì Ginny việc cớ mệt đứt hơi, nhờ Kaitlin mang những đóa hồng đến nghĩa trang gia đình đặt lên một bà Sadie.

Kaitlin vui lòng làm theo. Cô đưa dì Ginny về nhà Gilby, trao bà cho những người làmở đó săn sóc. Rồi cô theo lời chỉ đường của Ginny, lái chiếc xe gôn ngược lên đồi, đến nghĩa trang gia đình Harper.

Đi vào nghĩa địa là một trải nghiệm kỳ quái.

Biệt lập và lộng gió,toàn khu nghĩa trang tọa lạc trên đỉnh cao nhất của đảo,ở cuối con đường mòn lởm chởm đá, khiến cho chiếc xe khó lòng đi xa hơn được. Cô dừng lại ở cuối đường, phát hiện ra một khu đất bằng phẳng điểm xuyết những bia đá của nhà Harper và Gilby, một số tấm bia khác, theo cô suy đoán là của những người dân khác, có lẽ là thủy thủ đoàn từ thời của những tên cướp biển lừng danh Lyndall và Caldwell.

Bước thơ thẩn qua đám cỏ cao ngả theo chiều gió, đọc những dòng đề khắc trên bia mộ, cô gần như có thể nghe vọng về tiếng nói của những thế hệ quá cố.

Cả hai cụ cướp biển đều cưới vợ, có con cháu. Kaitlin cố hình dung xem cụ bà Emma Cinder có cảm giác ra sao khi kết hôn cùng cụ ông Lyndall Harper vào những năm 1700. Gia đình của bà có biết cụ ông là cướp biển không khi họ đồng ý gả con gái? Liệu có phải cụ ông đã bắt cóc, tước bỏ vòng tay gia đình thân thương của cụ bà? Cụ có yêu chồng không, nằm dưới ba thước đất kia cụ có thấy hài lòng khi ở chốn biệp lập không tưởng như thế này? Lúc đó lâu đài còn chưa thành hình, nói gì đến hồ bơi, xe gôn hay hệ thống nước máy trong nhà.

Khi đọc ngày tháng khắc trên những bia đá xưa cũ, Kaitlin không thể không hình dung hình ảnh Zach mặc trang phục cướp biển, cầm kiếm trong tay, châu ngọc giấu dưới chân. Liệu cụ Lyndall có giống như anh không - cứng đầu, trung thành và vững chãi? Cụ bà có yêu cụ Lyndall mà theo chân chồng đến đây? Có lẽ trái với nguyện vọng của gia đình?

Khi bước qua hết tấm bia mộ này đến tấm bia mộ khác, Kaitin cố ghép các mảnh lịch sử gia đình Harper lại với nhau. Có một số người sống thọ, có một số người lại yểu mệnh không ngờ. Những thông điệp thương mến và nỗi đau mất mát được khắc sâu trên từng phiến đá.

Một bà mẹ và đứa trẻ sơ sinh mất cùng ngày vào năm 1857. Rất nhiều người còn không sống được đến mười tuổi. Có một số người không mang họ Harper và Gilby, Kaitlin đoán đó là những người con gái trong dòng họ đi lấy chồng, rời khỏi đảo.

Đa phần những người kết hôn cùng đàn ông nhà Harper và Gilby đều sinh con đẻ cái cho họ, rồi mất khi lên đến chức bà và đều được chôn cất tại đây. Chỉ có một trường hợp ngoại lệ, và Claudia Harper kết hôn với ông Jonathan Gilby. Nhưng họ không có con. Có lẽ hai gia đình đã hòa kết làm một.

Kaitlin tiến đến chỗ hai bia mộ mới - sạch, nhẵn bằng cẩm thạch trắng đặt sát rào nghĩa trang. Đó là nơi an nghỉ của Drake và Annabelle Harper. Cả hai đều mất ngày 17 tháng 6 năm 1998. Chắc chắn đây là bố mẹ của Zach.

Dù ý định ban đầu là mang hoa hồng đến mộ bà Sadie, Kaitlin vẫn đặt lên mỗi ngôi mộ của bố mẹ Zach một bông hồng trắng. Rồi cô ngồi xuống trên lớp cỏ sắc, đưa tầm mắt qua các tấm bia nhìn đại dương ngoài xa, cố hình dung cảm giác của họ sẽ ra sao khi ở lại một nơi như trong nghĩa trang này.

Ký ức Kaitlin quay trở về với tấm hình duy nhất của mẹ cô, về ngôi nhà thuê buồn bã mà mẹ Yvette sống những ngày cuối đời. Cô gập chân, choàng hai tay quanh gối, tự nhủ thầm mọi sự sẽ ổn cả. Cô sẽ chăm chút cho tòa nhà Harper có vẻ tuyệt hảo sau khi cải tạo. Rồi cô sẽ tìm cho mình một công việc lâu dài. Cô sẽ vẫn ở lại New York, và Lindsay sẽ ở đó cùng cô.

Cuối cùng cô sẽ xây cho mình một ngôi nhà riêng, mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn. Cần phải bắt tay vào làm ngay. Có thể cô không biết gốc gác cụ thể. Nhưng cô có tương lai. Cô có khả năng sáng tạo. Cô cũng không nề hà những công việc nặng nhọc.

Một giọt mưa rơi độp xuống tay cô.

Cô chớp mắt, ngẩng đầu ngoái nhìn qua vai và thấy những đám mây đen cuồn cuộn kéo đến sau lưng, biến ánh sáng ban ngày trở thành cảnh tranh tối sáng ký quái.

Cô miễn cưỡng đứng dậy, phủi bụi sau quần, chỉnh lại nếp chiếc áo màu trắng trong khi những hạt mưa nhanh nhảu nhảy múa trên tóc, trên quần áo cô. Nhìn một lượt cuối nghĩa trang gia đình Zach hồi lâu, cô lần trở lại chiếc xe gôn chạy điện đỗ ở ven đường.

Giờ thì quần áo đã ướt sũng hết cả, cô trèo vào chiếc ghế hẹp làm bằng nhựa vinyl, nhấn phanh,ấn khóa vào ổ rồi khởi động máy.

Cô nhấn chân mạnh hơn, rồi mạnh hơn nữa, nhưng vô ích. Chiếc xe không lao về phía trước như mọi khi.

Cô kiểm tra lại khó, xoay về nấc tắt máy rồi bật trở lại. Cô thử lại toàn bộ các bước thêm lần nữa. Nhưng vẫn chẳng có gì biến chuyển. Chiếc xe không xê xích lấy nửa mét.

Lúc này mưa dội xối xả hơn, những đám mây ken kín xóa hết vết tích của bầu trời trong xanh. Gió cuộn lên, quất những hạt mưa nặng tung tóe vào cửa xe để ngỏ. Kaitlin giận dữ đập lòng bàn tay lên bánh lái. Thật chẳng thể nào đúng lúc hơn được.

Có lẽ do chết pin, cũng có thể do máy gặp trục trặc. Tóm lại, cô vẫn an toàn và hoàn toàn mắc kẹt. Cô rút điện thoại di động ra,ấn phím gọi tắt số của Lindsay.

Cuộc gọi lập tức được chuyển hướng sang hộp thư thoại.

Kaitlin để lại lời nhắn, hy vọng Lindsay không ở đâu đó trong vòng tay Dylan.

Thực sự, cô không nghĩ mình mong sự thể ra thế. Nếu Lindsay thực sự muốn thực hiện giấc mơ cướp biển của cô ấy thì Kaitlin mong đó chính xác là chỗ của cô bạn mình trong lúc này. Cô ước gì mình đã lấy số điện thoại di dộng của Zach khi cả hai đùa nhau sáng nay. Có lẽ cô không bị lạc trong lâu đài, nhưng cô vẫn cần được anh giúp.

Cô nhìn quanh đồng cỏ lộng gió với làn mưa quất mạnh mẽ, những ngôi mộ nhờ nhờ như bóng ma. Cô tự nhủ từ giờ đến tối còn đến vài tiếng nữa, thế nên sẽ còn khối thời gian để Lindsay nghe được lời nhắn của cô. Nhưng mà người ta có thể nô giỡn với anh chàng cướp biển trên giường trong bao lâu nhỉ?

Thôi được rồi. Câu hỏi quá tệ.

Sấm dội trên đầu Kaitlin, cơn gió cuộn thổi xéo qua, đập những hạt mưa vào mặt cô.

Còn một cơ hội nữa, có thể dì Ginny đã ngủ trưa dậy, dì sẽ bảo họ rằng Kaitlin ra nghĩa trang. Đấy là giả dụ dì Ginny nhớ được rằng Kaitlin đã đi ra nghĩa trang. Nhưng liệu dì có nhớ nổi?

Kaitlin nhìn thêm một lượt khu nghĩa trang đằng sau lưng. Cô không ngại ở lại một mình trong nghĩa trang giữa cảnh sấm chớp đùng đùng. Cô cũng không sợ ma. Giả dụ các vị tổ tiên nào của Zach có là ma chăng nữa thì cô nghĩ chắc họ cũng dễ mến thôi. Tuy nhiên, vẫn có nỗi sợ chờn chợn do những bộ phim kinh dị gợi lại, khiến cô muốn nhảy dựng lên.

Mưa càng lúc càng nặng hạt hơn, quất tứ tung bốn phía, làm ướt sũng mọi thứ trong xe. Chiếc quần short của cô ướt đẫm. Những giọt mưa cuốn bụi từ đồng cỏ chạy dọc trên đôi chân trần của cô. Tất và đôi giày chạy bộ của cô thấm nước mưa với tốc độ đáng báo động.

Cô chà xát lên cánh tay tr ần đang nổi gai ốc, thầm ước giá như mình mang chiếc áo khác thay vì chiếc áo kiểu không tay. Tệ hơn khi cô không dự phòng áo len vào ghế sau.

Chớp lóe lên trên đầu cô, tiếng sấm đì đùng ám muội trên bầu trời tối sẫm. Cô nhận ra chiếc xe gôn làm từ kim loại, và lúc này cô đang ở vị trí cao nhất trên đảo. Dù không phải là dân hướng đạo sinh thực thự nhưng cô biết hệ quả của những điều này quá nguy hiểm. Được thôi, cô xuống đi bộ vậy.

Trời vẫn còn lờ mờ đủ giúp cô thấy đường. Chỉ cần thả dốc, chỉ cần độ bốn mươi lăm phút, nhiều nhất là một tiếng, cô có thể về đến nhà Dylan.

“Cậu nói sao, cô ấy không có ở đây?”, Zach đăm đăm nhìn anh chàng Dylan xộc xệch, rồi nhìn sang Lindsay. Anh không cần biết họ đang làm gì. Cho dù rõ rành rành ai cũng biết họ vừa làm xong, “Cô ấy ở đâu được chứ?”, anh cau có.

Cách đây một tiếng anh đã tìm khắp vườn hồng. anh cũng đã lùng sục khắp tòa lâu đài, kể các phòng áp mái lẫn khu vực dành cho người làm công. Và anh cũng vừa được biết dì Ginny đang ngủ ngon trong phòng. Vậy là hai người bọn họ không đi cùng nhau.

“Có lẽ cô ấy ra bãi biển?”, Lindsay đánh bạo nói, vô vọng ém lại mái tóc rối bù. “Lần cuối các cậu gặp cô ấy là khi nào?”, Zach hỏi.

Dylan và Lindsay nhìn nhau vẻ hối lỗi.

“Mà thôi, không sao”. Họ làm gì với nhau trong suốt ba tiếng đồng hồ qua chẳng liên quan quái gì đến anh. Rõ ràng họ cũng không phải bảo mẫu của Kaitlin. “Cô ấy không đi đâu xa được”, Dylan nói, “Bọn mình đang ở trên đảo mà”.

Zach đồng tình. Có nhiều nơi trên đảo mà cô có thể đến, ngoại trừ khả năng trốn đi trên một chiếc trực thăng hay thuyền buồm. Chắc chắn cô ấy không làm những việc như thế.

Nhưng cũng có khả năng cô ấy bị nanh xuống vách đá.

Anh lập tức gạt suy nghĩ đó đi. Kaitlin không phải đồ ngốc. Zach chắc cô vẫn ổn. Anh nhìn những hạt mưa dội mạnh vào ô cửa tối sẫm. Có lẽ trong thời tiết thế này cô ấy chẳng dại gìở ngoài trời.Có khi cô ấy đã trở lại lâu đài rồi. Anh có thể gọi điện...

Chờ đã nào.

“Cô có số di động của cô ấy”, anh quanh sang Lindsay.

“Đúng rồi”. Lindsay thọc tay vào túi. Rồi cô nhìn quanh, bối rối.

Vài giây sau, Dylan quay lại, “Để anh ra khu hồ bơi”.

Zach lắc đầu chán chường. Anh không muốn nhìn cận cảnh chỗ vui vầy của bọn họ. Anh rút điện thoại của mình ra, “Chỉ cần đọc cho tôi số của cô ấy thôi”. Lindsay đọc vội vàng những con số, Zach bấm nút rồi nhấn phím gọi. Điện thoại đổ chuông vài lượt trước khi Kaitlin bắt máy, “A lô!”. Giọng cô run rẫy, tiếng gió rít qua loa điện thoại.

Cô vẫn ở ngoài kia, giữa cơn bão.

“Em ổn chứ?”, anh thấy mình đang hét lên, bèn tự nhủ không được lo lắng nhiều. “Zach?’

“Em đang ở đâu?”

“Ơ...”

“Kaitlin?”. Phải biết được chuyện gì xảy ra, anh mới bớt căng thẳng được. “Em nghĩ em đã xuống khỏi nghĩa trang được nửa chặng đường rồi”, cô nói. “Em lái xe trong thời tiết này à?” cô ấy bị làm sao thế nhỉ?

“Không phải lái xe, em đang đi bộ”.

“Gì cơ?”, anh không thể không sốc trước những lời vừa nghe được. “Em nghĩ chắc do nguồn điện của xe bị hỏng”, cô giải thích.

Ok. Như thế có lý hơn, “Em ổn chứ?”

“Chắc là ổn. Em nghĩ thế. Em cảm thấy thế”.

Zach lập tức lao ra gara, “Anh lên đó ngay đây”.

Dylan và Lindsay theo anh sát gót.

“Cảm ơn anh”, Kaitlin nói, giọng cô nhẹ nhõm hẳn.

“Em đang làm cái quái gì trên đó”, anh không thể kìm được câu hỏi.

“Cô ấy đang ở đâu?”, Lindsay dò hỏi, nhưng Zach phớt lờ cô, chỉ tập trung nói chuyện với Kaitlin.

“Bó hoa hồng”, Kaitlin nói, thở không ra hơi, “Dì Ginny muốn em lên đặt hoa hồng trên mộ bà Sadie”.

“Em chắc là không bị thương chứ?”. Chỉ số adrenaline của anh tăng vọt lên, nhịp tim hối hả trong khi anh sải bước.

Tiếng gió xé dữ dội qua điện thoại.

“Kaitlin?”

“Chỉ xây xước tí chút thôi”.

Tim Zach chùng xuống.

“Em bị vấp nanh”, cô kể tiếp, “Người ướt hết cả, chỗ này tối quá. Em không nhìn thấy đường, chân em lại đau quá”.

Zach bấm nút mở cửa gara trong khi Dylan giật mạnh tấm phủ xe gôn. “Anh muốn em ngừng lại, đừng đi tiếp nữa”, Zach chỉ dẫn, “Cho dù đang ở đâu thì em cứ đứng yên đó đợi anh nhé. Ở đó em có nhìn thấy gì không?”

“Em thấy cây”. Hình như có âm điệu tiếng cười trong giọng cô?

“Chỗ này nhiều bùn lắm”.

“Tốt rồi”. Như thế có nghĩ cô đã vượt qua nửa chặng đường, “Em có muốn anh giữ máy suốt không?”, anh hỏi trong khi lẳng người vào xe.

“Em phải tiết kiệm pin thôi”.

“Đúng đấy. Chờ anh mười phút nhé”.

“Em sẽ đứng đấy đợi”.

Zach tắt máy, khởi động xe.

“Cô ấy ở đâu?”, Lindsay hỏi lại.

“Kaitlin ở nghĩa trang. Nguồn điện xe bị hỏng. Cô ấy đi bộ về”.

Lindsay hỏi thêm gì đó, nhưng Zach đã phóng ra khỏi gara, lao vút qua khu vực sân dành cho máy bay trực thăng, thẳng tiến lên núi. Bùn trơn trượt trên đường, mưa đập vào từ bốn phía.

Anh biết anh không nên lo lắng. cô vẫn ổn. Có thể cô bị ướt, bị lạnh, nhưng chắc chắn họ sẽ sớm giải quyết gọn gẽ thôi. Nhưng anh cảm thấy sẽ tốt hơn nhiều nếu cô an toàn trong vòng...

Anh buộc mình ngừng lại.

Trong vòng tay anh ư?

Câu này có nghĩa là gì chứ?

An toàn trong nhà mới là điều anh muốn nói. Tất nhiên là như thế. Anh muốn cô ấm áp, khô ráo cũng giống như việc anh mong muốn bất kỳ ai cũng được ở trong nhà, ấm áp, khô ráo trong tiết trời mưa gió bão bùng như thế.

Mười phút dài dằng dặc trôi qua, đèn pha xe của anh mới rọi tới chỗ cô. Người cô ướt đẫm, đôi chân cô run rẩy trong bùn, mái tóc đầy nước, chiếc áo kiểu màu trắng dính sát vào người.

Khi chiếc xe phanh kít lại, anh thấy cô đang run lẩy bẩy. Anh ước gì mình đã nghĩ đến việc mang theo chiếc chăn để ủ cho cô trên đường về nhà.

Trước khi anh kịp nhảy ra ngoài để giúp cô, cô đã thận trọng trèo vào xe. Anh liền cởi phăng áo của mình chòng quanh đôi vai ướt đẫm của cô, rồi tỉ mẩn cài khuy. “Cảm ơn anh” cô nói qua hơi thở, ngồi xuống cạnh Zach, choàng tay ôm quanh người.

Anh lấy chiếc đèn pin từ hộc để đồ sau ghế, soi lên đôi chân trần của cô, “Em bị thương ở đâu?”, anh kỹ lưỡng xem xét từ trên xuống dưới.

Cô xoay mắt cá chân, anh nhìn thấy một vết cắt ở mặt trong bắp chân, máu cô chảy hòa với bùn và nước mưa.

“Không nặng lắm đâu”, cô cố tỏa ra can đảm.

Zach vẫn chăm chăm nhìn vết thương, biết chắc cô đang đau lắm. Họ càng về nhà sớm để lau rửa vết thương cho sạch thì càng tốt.

Anh bỏ đèn pin xuống, khởi động xe rồi quàng tay qua vai kéo Kaitlin lại sát mình để sưởi ấm cho cô.

“Chuyện gì xảy ra thế?”, anh hỏi khi cả hai đang bon bon trên đường xuống dốc.

“Dì Ginny muốn đặ t hoa hồng lên mộ bà Sadie. Nhưng dì đã mệt đứt hơi sau cả buổi dạo trong vườn”. Kaitlin ngừng mộ lúc, “Quang cảnh ở nghĩa trang đẹp thật đấy”.

“Anh cũng đoán thế”. Cho dù vẻ đẹp của nghĩa trang là điều cuối cùng Zach quan tâm lúc này.

Dầu sao Kaitlin cũng đã an toàn. Cô đang rét run và cần được băng bó. Nhưng giờ cô đã có anh bên cạnh và cô vẫn ổn. Zach vô thức siết chặt vai cô.

“Em làm ướt áo anh rồi”, cô thì thầm.

“Đừng lo chuyện đó”.

“Em thấy mình ngốc quá”.

“Em không ngốc đâu. Giúp dì Ginny là việc nên làm mà”. Thực sự là thế. Cô đã rất tốt bụng ngược đường lên nghĩa trang đặt hoa hộ dì Ginny.

“Chiếc xe vẫn còn ở trênđó”, giọng cô đầy lo lắng, “Máy không nổ. Không biết em có làm hỏng nó không?”

“Tuổi thọ pin của những thứ đồ như thế thường không dài lắm”.

Cô run rẩy,“Mình ngược lên đó mang xe xuống có khó lắm không?”

“Không khó mấy”, Zach trấn an cô,“Nhưng phải đợi cho ngừng mưa đã”.

Lúc này mưa nặng hạt hơn, chớp giật sấm rền liên tiếp. Chiếc xe xóc nảy lên những quãng đường đá dăm, ánh sang đèn pha hầu như chìm hẳn trong bóng tối mịt mùng.

“Cảm ơn anh đã cứu em”, cô nói.

Có gì đó thắt lại trong ngực Zach, nhưng anh phớt lờ cảm giác. Cô là khách của anh. Trên đảo thực sự có những mối nguy. Chẳng hạn như vách đá. Anh thấy nhẹ nhõm vì cô được an toàn.Điều này quá đỗi tự nhiên.

“Có g ìđâu”, anh bảo cô.

“Em đã bắt đầu thấy sợ”, cô thú nhận. “Em sợ gì?”

“Em đang ở trên hòn đảo bí ẩn của những người cướp biển, giữa nghĩa trang, trong bóng tối, dưới trời giông bão”. Giọng cô trở nên gấp gáp, “Tất cả góp lại chẳng khác gì cảnh trong phim kinh dị”.

Zach không thể kìm được nụ cười trước câu đùa của cô,“Nếu như thế, anh đoán chắc anh vừa giải cứu cho em”. Anh kéo cô sát vào người mình hơn, tận dụng tâm trạng vui vẻ của cô, “Vậy là em nợ anh nhé. Có thể em sẽ thành nô lệ suốt đời của anh?’

“Ha!”, cô hất đầu vào vai anh, răng cô va lập cập khi nói, “Cứ thử mà xem, ngài Harper. Trước hết ngài sẽ ra lệnh cho em ngừng đe dọa ngài. Rồi ngài sẽ buộc em ký giấy ly hôn. Rồi ngài sa thải em và đá phăng em khỏi cuộc đời ngài”.

Zach không trả lời. Đó không phải là điểm kết trong chuỗi suy nghĩ trong đầu anh.