Yêu Em Không Cần Vội (Khuynh Thành Là Em)

Chương 14




Không khí trong xe vô cùng quỷ dị, Băng Hi ngồi bên cạnh nhìn khuôn mặt u ám của Tú Khang thì trong lòng vô cùng căng thẳng. Anh rõ ràng đang rất tức giận nhưng lại không nói một lời nào khiến cô càng cảm thấy lo lắng, mãi cho đến lúc lâu sau khuôn mạt anh mới giảm bớt sương lạnh quay sang cô gằn từng từ.

"Em dám lợi dụng tôi?"

Băng Hi nhìn khuôn mặt tuấn mĩ lạnh lùng kia mặc dù trong lòng cảm thấy hơi sợ nhưng vẫn thản nhiên đáp lại.

"Chẳng phải anh cũng rất phối hợp sao?"

"Đừng tưởng tôi để cho em lợi dụng là sẽ bỏ qua cho em."

Khuôn mặt của anh lại càng trở nên lạnh lẽo sát về phía cô, Băng Hi nghiêng người lùi về phía sau nhưng lại bị vướng bởi chiếc dây thắt an toàn hoàn toàn không có cơ hội trốn thoát. Đôi mắt long lanh trong suốt nhìn anh một cách trực diện khiến cô không dám thở mạnh.

"Em nên biết làm gì cũng phải tự nhận lấy hậu quả của mình"

Dứt lời Tú Khang lập tức lái xe lao vút đi hòa quyện với bóng đêm sắc lạnh. Xe dừng lại trước căn biệt thự cô liền bị anh lôi vào trong, biểu cảm của anh vô cùng lạnh lùng khiết cô không dám phản kháng. Nếu không nghe lời chắc chắn tay cô sẽ bị anh bóp đến gãy vụn.

Đứng trong căn phòng mà anh vừa lôi cô tới, còn chưa kịp phản ứng thì cánh cửa đã bị đóng lại cô còn nghe rõ tiếng khóa cửa. Bị nhốt rồi sao?

"Tôi cho em ở đây hai ngày suy nghĩ, suy nghĩ chưa ra tiếp tục ở đó cho tôi!"

Nhàn chán ngồi trong phòng hai ngày điều mà cô nhận thấy rõ nhất chính là căn phòng này hoàn toàn xa lạ với cô. Ngoài việc không được bước ra khỏi phòng thì mọi thứ đều tốt. Cô ngoài việc an rồi nằm ra thì chẳng có gì đáng để ý.Cho đến buổi tối hôm sau, khi bước ra khỏi phòng tắm cô liền giật mình khi nhìn thấy một bóng người đen dài đang nằm trên giường mình.

Người nào đó đang nằm bỗng cảm nhận được có người đến gần lập tức mở mắt. Những tia máu mờ nhạt còn hiện lên trong đôi mắt đen lạnh của anh đang nhìn chằm chằm cô. Băng Hi cũng cúi xuống nhìn lại mình, không thể trách cô được ở đây hai ngày cô mới phát hiện ra ngoài quần áo của đàn ông ra thì chẳng có gì cô có thể mặc. Vì thế trên người cô bây giờ chính là chiếc áo sơ mi đen dài đến đầu gối. Khi đang định lên tiếng giải thích thì anh lại lên tiếng trước.

"Để tôi nghỉ ngơi một lát"

Thấy anh mệt mỏi như vậy Băng Hi liền bước ra ngoài tiến về phía phòng bếp. Ở đó có một người đang lau dọn, có lẽ là người giúp việc.

"Cô Hi, cô đói sao? Có cần tôi đi chuẩn bị?

"Không cần"

"Vậy cô cần tôi giúp gì không?"

Người giúp việc nói chuyện vô cùng lịch sự khiến cô ở đây cũng cảm thấy vô cùng thoải mái, nhưng trong đầu lại hiện lên dáng vẻ mệt mỏi của anh liền lên tiếng hỏi.

"Hôm qua Tú Khang thức khuya sao?"

Người đó thấy cô nói tên cậu chủ tự nhiên như vậy trong lòng vô cùng kinh ngạc nhưng trả lời vẫn vô cùng cẩn trọng.

"Cô Hi, có lẽ cô không biết phòng cô đang ở chính là phòng của cậu chủ. Cậu chủ do hôm qua nằm ở sofa nên mới bị mất ngủ."

Nghe cô gái đó nói vậy, Băng Hi khẽ giật mình. Chẳng nhẽ căn biệt thự này chỉ có một chiếc giường thôi sao?