Yêu Em Như Người Ấy Đã Từng Yêu

Chương 14: Trở về đột ngột




Giữa phòng khách rộng lớn của biệt thự Đàm Lăng, Âu Phong đang ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa, tay cầm cuốn tạp chí, ánh mắt dán vào nó nhưng có vẻ không mấy quan tâm lắm. Phía trước cửa, Uyển Tinh đứng yên đó, chân không nhúc nhích.

Vì hôm nay là chủ nhật nên cô tranh thủ qua đưa chiếc áo hắn để quên lúc tối. Trớ trêu thay, vừa đặt chân vào nhà cô đã bắt gặp cảnh này đây.

Trong đầu Uyển Tinh hiện giờ hiện lên một mớ suy nghĩ "Phải làm gì bây giờ? Chủ động bắt chuyện hay là để túi đồ ở đây rồi chạy biến ra ngoài"

"Cô đến đây làm gì?"

Giọng nói lạnh lùng của Âu Phong vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

"Tôi...tôi đến để đưa đồ"

Uyển Tinh lí nhí đáp lại, ánh mắt lâu lâu lại liếc nhìn người phía trước dò xét, thế nhưng anh ta vẫn chăm chăm vào cuốn tạp chí, có vẻ như không mấy bận tâm đến sự xuất hiện của cô.

"Để đó đi!"

Đàm Âu Phong hướng ánh mắt sang chiếc bàn được làm bằng đá hoa cương

Uyển Tinh ngoan ngoãn làm theo, đôi chân bước từng bước nhẹ nhàng

"Cô có thể về được rồi!"

Uyển Tinh liếc nhìn Âu Phong, vẫn là điệu bộ lạnh lùng kiêu ngạo đó "Tôi có thể tự về anh không cần phải đuổi khéo như thế". Tất nhiên đó chỉ là suy nghĩ của cô thôi

Uyển Tinh bước ra phía cửa, đôi chân cố gắng di chuyển thật nhanh

"Chị Uyển Tinh!"

Chợt một giọng nói vang lên, nghe thật gần gũi quen thuộc

Uyển Tinh quay lại, ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên tột độ

"Du...Du Du!"

Du Du mỉm cười, đi lại kéo Uyển Tinh ngồi xuống chiếc ghế sofa

Đàm Âu Phong nhìn hai người tỏ vẻ khó hiểu nhưng nhanh chóng lấy lại ngữ khí lạnh lùng

"Em quen cô ta sao?"

"Vâng! Em gặp chị ấy ở shop thời trang New Style đấy"

Du Du cười tươi nhìn Âu Phong

Uyển Tinh hết nhìn Âu Phong rồi lại nhìn Du Du

"Hai người là..."

"Ạnh ấy là anh trai của em"

"Anh trai?"

Uyển Tinh ngạc nhiên

"Vâng ạ!"

Du Du tinh nghịch nhìn Âu Phong, điệu bộ hết sức đáng yêu

"Tiểu Du! Hôm nay em không đến trung tâm sao?"

Âu Phong khoanh tay trước ngực, ngã người ra sau, nhìn cô em tinh nghịch của mình

"Anh hai à! Hôm nay em không muốn đi"

"Tiểu Du!"

Âu Phong nghiêm giọng, Du Du chẳng những không sợ mà liền chạy đến ngồi cạnh Âu Phong, tay ôm cổ anh, dúi đầu vào cổ anh nũng nịu

"Anh hai, cho em nghỉ hôm nay đi mà, em thương anh hai nhất nhà á"

Âu Phong là người mà Du Du thương nhất cũng là người mà cô sợ nhất nhà. Du Du rất nghe lời anh, thế nhưng đôi lúc cô hay nũng nịu nhũng nhẽo với anh vì cô biết tuy anh nghiêm khắc lạnh lùng là thế nhưng anh rất yêu thương, cưng chìu cô

"Chỉ hôm nay thôi đấy"

Âu Phong thở dài nhìn cô em tinh nghịch của mình

"Oh yeah! Anh hai là nhất!"

Du Du tinh nghịch nhảy dựng lên, nháy mắt với Uyển Tinh

Uyển Tinh nhìn thấy thế thầm mỉm cười. Ai đó đã nhìn trộm nụ cười của cô, trong lòng có chút gì đó gọi là rung động

Chợt có tiếng giày cao gót vang vọng trên nền đá hoa cương

Một cô gái với vóc dáng cân đối, khuôn mặt sắc sảo với mái tóc dài uốn từ cổ xuống đuôi tóc. Một bộ váy công chúa màu hồng nhạt cùng đôi guốc màu hồng càng tăng thêm vẻ đẹp sắc sảo vốn có

"Hạ Kim Giao!"

Du Du thốt lên

Hạ kim Giao mỉm cười nhìn Du Du

"Chà, Tiểu Du đã lớn thế này rồi cơ đấy! Càng ngày càng xinh đẹp đó nha!"

Du Du cười gượng, dường như không mấy thiện cảm cho lắm

Hạ Kim Giao đi lại ngồi gần Âu Phong, câu tay anh nũng nịu

"Xa anh có hai năm mà nhớ anh đến chết đi được

Âu Phong hất tay cô ra, tỏ vẻ khó chịu

"Đừng đụng vào người tôi!"

"Âu Phong!"

Hạ Kim Giao thoáng chút thất vọng nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần vì cô đã quá quen với tính cách lạnh lùng của Âu Phong rồi

Như chợt phát hiện ra điều gì, Hạ Kim Giao ngạc nhiên nhìn Uyển Tinh

"Cô là..."

"Tôi...tôi là Diêu Uyển tinh, bạn cùng lớp của Âu Phong"

Uyển Tinh bối rối

"Vậy sao?"

Hạ Kim Giao dường như không mấy thiện cảm với Uyển Tinh, ánh mắt cô nhìn Uyển Tinh có phần đố kị lẫn khó chịu

Uyển Tinh cảm thấy sự có mặt của mình là dư thừa nên khéo léo tìm cách ra về trước

Du Du ngồi đó nhìn theo với vẻ không vui, tiếc nuối. Hạ Kim Giao chỉ khẽ nhếch môi cười gian xảo. Âu Phong tuy bề ngoài lạnh lùng băng giá là thế nhưng đâu đó trong đôi mắt đẹp mê hồn của anh phảng phất nỗi buồn xen lẫn khó chịu, chốc chốc lại khẽ liếc nhìn theo bóng dáng đang rời đi của ai kia.