Yêu Em! Tomboy Lạnh Lùng!

Chương 18: Dụ dỗ




Một tháng sau,cái ngày mà ả mong chờ đã tới... 

Cô,nhỏ và cậu đi dự trong gương mặt vô cảm... 

-Aishhh! Ba người cứ như vậy thì tôi sẽ cho người cướp rể mất!

-Giọng nói này...-cô khựng lại, xoay ra sau-Tử Mặc tiền bối? 

Tử Mặc cười nhẹ...giơ tấm thiệp mời lên:

-Đừng quên anh cũng trong top 10 người sỡ hữu tập đoàn lớn ở Châu Á! 

Cô diện một bộ đầm đen u tối,chẳng có tí gì là sức sống,vì tóc cô quá dài nên đã được thắt lại hình xương cá,gương mặt chẳng có tí son phấn nào nhưng người ta nhìn vào cũng đã đủ mê muội,như..."Bùa yêu" vậy... 

-Này các người có coi tôi là chị dâu không?-ả chỉ vào người của bang King

-Chị dâu? Xin lỗi nhưng với chúng tôi,chị dâu duy nhất chỉ có Ngọc Băng tỷ tỷ, không phải hạng người thủ đoạn như cô!-dàn người của King lên tiếng khinh thường ả,dù gì King và Queen cũng là hai bang thân thiết đã lâu,từ khi gặp cô,họ đã rất hâm mộ sự lạnh lùng mà tốt bụng của cô,không như ả...

-Các người!...-ả á khẩu-mặc kệ! Dù gì thì sau hôm nay,tôi sẽ là vợ chính thức của Minh Phong!-ả nhếch mép

-Để xem được bao lâu!-cô lướt qua ả,nói nhỏ chỉ mình ả nghe được

-Cô!...-ả quay đằng sau nhìn cô

-Cho dù cô thủ đoạn đến mấy!Minh Phong vẫn sẽ không yêu cô!-cô xoay nửa mặt ra sau

-Cô...!-ả định chửi cô một trận thì tiếng nhạc bắt đầu buổi lễ vang lên...-Thấy chưa? Buổi lễ bắt đầu rồi! Bây giờ cô làm gì cũng vô dụng! Ngọc Băng à...-ả nhếch môi 

Cô không nói gì, tiến đến bàn của nhỏ, cậu và Tử Mặc đang ngồi đó...

-Mọi chuyện sẽ qua thôi! Em đừng buồn!-cậu xoa đầu cô

-Vẫn còn bọn này bên cạnh mày! Mày sẽ không buồn nữa!-nhỏ ôm cô thật chặt

-Cho dù có như thế nào! Ba người bọn anh sẽ luôn bên cạnh em!-Tử Mặc cười híp mắt 

-Cảm ơn mọi người!-cô cười nhẹ

Buổi lễ bắt đầu... 

Giọng cha xứ vang lên:

"Từ Ngọc Nhiên,cô có nguyện ý lấy Trương Minh Phong làm người chồng hợp pháp của mình,dù có nghèo khổ, bệnh tật,cô vẫn sẽ không bỏ rơi cậu ấy? "

-Tôi nguyện ý!-Không suy nghĩ,ả lập tức trả lời

"Trương Minh Phong,cậu có nguyện ý lấy Từ Ngọc Nhiên làm người vợ hợp pháp của mình,dù có nghèo khổ,bệnh tật,cậu vẫn sẽ không bỏ rơi cô ấy?"

-Tôi...-anh im lặng, rồi nhìn về phía cô, nhưng đáp lại anh chỉ là cái liếc qua vô tình của cô

"Cậu có đồng ý không?"

-Tôi...-anh lưỡng lự

Dưới kháng đài là bao con mắt mong chờ câu trả lời của anh trừ cô... 

Ả nhìn anh với ánh mắt mong muốn... 

-Aishhh!-Tử Mặc đột nhiên đứng dậy,nói lớn cho tất cả mọi người nghe-Mọi người có muốn xem đoạn clip mà tôi vô tình ghi được không?

Lập tức mọi người đều xì xào bàn tán, cô, nhỏ và cậu nhìn Tử Mặc với ánh mắt ngơ ngác... 

*Bíp*

Tử Mặc lấy một chiếc điều khiển ra,màn hình lớn chỗ cha xứ hiện lên một người đàn ông trung niên đang ngồi xe lăn và một cô con gái không ai khác là Từ Ngọc Nhiên và cha cô ta...Hội thoại của hai người như sau:

-Từ Ngọc Nhiên! Con có dụ dỗ được thằng Minh Phong đó chưa? -người đàn ông nhìn ả

-Vẫn chưa cha ạ!Ngọc Băng cô ta đúng là kì đà cản mũi!Làm hỏng chuyện tốt của Từ gia!-ả tức giận

-Dù gì con cũng phải cố gắng cưới cậu ta,gia sản của Trương gia rất lớn,ăn chơi một đời cũng không hết!-ông nắm chặt hai tay thành nắm đấm 

-Con biết! Nhưng Ngọc Băng cô ta quả thực lợi hại. Chị Ngọc Nhi đã dùng mọi thủ đoạn nhưng cuối cùng lại bị cô ta đuổi!-ả nghiến răng

-Con cứ việc nói năm đó ta đã cứu lão già của Trương gia,nên mới ngồi xe lăn!Di chúc đó là giả!Ta đã cho người làm giả nó để cậu ta tin là năm đó ta đã cứu lão già ấy!

-Ổn chứ? Minh Phong anh ấy rất lợi hại!

-Không sao cả! Ta đã cho người giỏi nhất để làm nó,chỉ cần hai đứa cưới nhau,toàn bộ gia sản của Trương gia sẽ thuộc về tay chúng ta! Từ thị sẽ trở thành tập đoàn lớn nhất Châu Á, đè bẹp mọi tập đoàn khác!-ông đang ngồi xe lăn thì đứng dậy

-Được! Con sẽ cố gắng!-ả cười nửa miệng

End video... 

-Đó...đó là...-ả lắp bắp

-Ra là vậy!-anh liếc ả bằng nửa con mắt 

-Đó là giả! Video đó là giả! Anh phải tin em! Minh Phong! Em không bao giờ phản bội anh!-ả ôm chặt lấy tay anh

-Đủ rồi!-anh gạt tay ả ra mạnh bạo,rồi rút điện thoại ra-Mau làm Từ gia phá sản cho tôi! Nhanh!-anh quát 

-Minh Phong à! Đừng mà...hức... Anh tha thứ cho em đi được không?...-ả ngồi uỵch xuống 

-Tha?Nếu cô nghĩ tôi nhân hậu đến mức ấy thì cô nhầm rồi! Từ Ngọc Nhiên à!-anh nhếch mép

-Minh Phong à...làm ơn... 

-Lôi cô ta ra khỏi đây!-anh không thèm nhìn ả

-Đừng mà... Minh Phong...-ả bị bảo vệ lôi đi cùng cha của ả

Cô thì chẳng bất ngờ gì mấy nhìn Tử Mặc với ánh mắt vô cảm xúc:

-Làm sao anh có nó?

-Anh đã cho người lấy trộm camera của Từ gia và thay nó bằng cái khác vào hai tuần trước!-Tử Mặc cười nhe răng-Với lại lúc đó anh vừa mới nhận thiệp mời,có tên của Từ Ngọc Nhiên nên mới cho người đột nhập Từ gia! 

-Ra là vậy!-cô gật đầu nhẹ rồi bước đến chỗ anh đang dùng một tay ôm đầu

-Anh làm như thế có ác không?-cô hỏi

-Em nghĩ như vậy là ác sao?Với tôi nó vẫn còn tha cho Từ gia con đường sống!-anh thay đổi cách xưng hô bởi trước khi đồng ý đám cưới với ả, anh đã nhận ra...anh yêu cô mất rồi... 

-Xin lỗi!...-cô nói nhỏ đủ để anh nghe

-Sao lại xin lỗi?-anh nhìn cô

-Vì tôi mà hai người...-cô gục mặt

*Bộp*

Anh đặt tay lên đầu cô, hôn nhẹ lên trán cô:

-Em nghĩ tôi yêu Ngọc Nhiên sao?Ừ thì tôi có yêu một người có tên đệm là Ngọc đấy!-anh cười nhẹ

-Tên đệm? Ngọc?-ba người nhỏ, cậu và Tử Mặc từ đâu chui ra

-Các người!...-cô nhìn ba người, mặt đỏ như cà chua-Thật là!-cô vội bước nhanh ra khỏi cửa để lại ba con người đang cười khí thế, anh thì chỉ nhìn theo bóng lưng cô cười mỉm...