Yêu Em Từ Giọng Nói

Chương 20




“Lục sư huynh…”

“Dừng, em thất thần?”

Trong Lục Bá Thất, Tô Noãn Dương vừa mở miệng nói Lục sư huynh, còn chưa kịp nói hết lời thoại, đã bị Cố Hoài Cẩn đánh gãy.

Anh yên lặng nhìn cô, đôi mắt đen nhánh bao trùm một mảnh thâm trầm, nhìn không ra cảm xúc.

“Ai, tại sao lại không tập trung chú ý? Trong lúc làm việc lại thất thần”

Tô Noãn Dương nghĩ vậy, trong lòng rất ảo não, không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt anh.

“Thực xin lỗi, tôi vừa mới thất thần, chúng ta…chúng ta tiếp tục đi.”

“Ừ, trước hết em nên điều chỉnh cảm xúc của mình một chút đi.” Cố Hoài Cẩn nhàn nhạt nói, đứng dậy cầm ly nước trên bàn.

“Ai…” Tô Noãn Dương thở dài, còn may anh không có tức giận.

Cô nhớ rõ lúc trước ở nhà ăn, anh đã từng nói với cô, mỗi người đều phải vì công việc của mình phụ trách mà chịu trách nghiệm, mỗi người đều có quá trình đào tạo chuyên nghiệp. Nói vậy, chắc anh là người rất coi trọng thái độ làm việc, nên cho dù có đạt tới thành tựu như bây giờ, vẫn có thể duy trì thái độ không vội không cẩu thả, mọi việc đều là tự tay làm lấy.

Cùng nhau làm việc mấy ngày nay, anh không bao giờ đến muộn, thậm chí còn tới sớm, đôi khi còn tới hơn cô. Lúc cùng mọi người ăn cơm, chưa bao giờ yêu cầu đặc biệt, cho dù có đôi khi đạo diễn không vừa lòng, yêu cầu làm lại nhiều lần, anh cũng không bao giờ oán hận. Thật đúng là tiền bối ưu tú đáng quý trong giới giải trí.

Còn cô, ai, cô chỉ là một tay gà mờ mới tinh, thế nhưng làm việc lại thất thần, thật không nên thân mà.

“Đây, uống chút nước trước đi.” Cố Hoài Cẩn đánh thức Tô Noãn Dương đang thất thần, đem nước ấm mới lấy đưa tới tay cô.

“Ách, cảm ơn Cố sư huynh.” Tô Noãn Dương áy náy nói cảm ơn, nhận ly nước uống một ngụm.

“Được rồi, chúng ta nói chuyện một chút đi, vừa rồi em suy nghĩ gì.”

Cố Hoài Cẩn kéo ghế dựa qua, duỗi đôi chân dài, hay tay ôm ngực, tựa lưng vào ghế, thong dong mà nhìn Tô Noãn Dương.

Tư thế kia, giống như chủ nhiệm tiểu học đang dò hỏi các em nhot từ trước tới nay đều nghiêm túc làm bài tập, vì sao hôm nay lại không nộp bài.

“Tôi…” Tô Noãn Dương cúi đầu, không biết nên nói như thế nào.

Cố Hoài Cẩn cũng không có ý định thúc giục cô, hai người cứ như vậy lẳng lặng ngồi đối diện nhau.

Tô Noãn Dương châm chước một hồi, rốt cuộc mở miệng nói.

“Em đang nghĩ, đoàn phim có thể đổi vai Quân Tử.”

“Quân Tử?”

“Chính là Đái Quân, người bị gãy xương mà anh đã gặp ở bệnh viện ngày hôm đó, cậu ấy cũng là người của đoàn chúng em.”

“Em suy về cậu ta? Em thích loại người như vậy à?” Cố Hoài Cẩn bất mãn nhướng mày. Chẳng lẽ mị lực mình giảm xuống?

Nhưng cũng không phải vậy, mấy ngày nay, anh đi đến nơi nào đều cũng có thể nghe các cô gái bàn luận sau lưng anh, nhưng mà tại sao cô gái nhỏ trước mắt này lại không có cảm giác gì, cùng mình làm việc, lại còn có thể nghĩ về người đàn ông khác?

Có một Tần Vu còn chưa đủ, lại thêm một Đái Quân nữa, ừ, xem ra nên đẩy nhanh tốc độ rồi.

“Không đúng không đúng, Cố sư huynh, ang nghĩ đi đâu vậy?” Tô Noãn Dương oán trách liếc nhìn Cố Hoài Cẩn một cái.

Cố Hoài Cẩn đối với cái liếc mắt này còn rất hưởng thụ, cầm một ly nước khác trên bàn, uống một ngụm, gật đầu ý bảo cô tiếp tục nói.

“Tôi, Đào Đào và Quân Tử, ba người chúng tôi đều thuộc đoàn Sênh Ca. Lúc trước, ba chúng tôi cùng nhau từ Sênh Ca đi ra, cuối cùng cũng phải cùng nhau trở về. Nhưng mà hiện tại Quân Tử bị gãy xương, khả năng không thể ở lại.”

Truyện đăng ở những nơi khác ngoài wattpad, wordpress của Chung cư Doãn Gia đều là ăn cắp trắng trợn

Tô Noãn Dương thở dài: “Kỳ thật chúng tôi đều có thể hiểu, Quân Tử bị thương, nếu để cậu ấy tiếp tục ở lại đây, không chỉ có thể sẽ kéo toàn bộ tiến độ của đoàn phim xuống, mà còn bất lợi với sự khôi phục thân thể cậu ấy. Nhưng mà, Cố sư huynh, anh không biết Quân Tử cậu ấy rất coi trọng cơ hội lần này.”

“Lúc trước, cậu ấy một lòng một dạ hướng tới vai nam chính, nhưng đoàn phim nói nam chính đã định người được chọn, cho nên cậu ấy liền hạ quyết tâm nói nhất định phải bắt lấy vai nam số 2. Lúc trước phỏng vấn, mỗi ngày ở đoàn cậu ấy đều tìm người phối âm cùng, lúc nào cũng học hỏi mọi người xem có chỗ nào cậu ấy làm chưa tốt. Thật vất vả mới qua phỏng vấn, kết quả lại xảy ra chuyện như vậy.”

(Beta: Nghĩ tới lí do ảnh bị gãy tay tui lại cười:vv)

“Hai ngày này đoàn phim nói để cậu ấy nghỉ ngơi cho tốt trước, tạm dừng công việc của cậu ấy lại. Tuy rằng nhìn qua Quân Tử vẫn giống bình thường, mỗi ngày đều tùy tiện vô tâm vô phế*, cùng người này nói giỡn cùng người kia cãi cọ. Nhưng em cùng Đào Đào đều biết, trong lòng cậu ấy rất khó chịu nhưng không muốn làm chúng em lo lắng, cho nên mới giả bộ như không có việc gì.”

*không lo âu lo nghĩ

Tô Noãn Dương càng nói càng khổ sở, ngày thường khuôn mặt nhỏ luôn tươi cười, nhưng lúc này che kín khuôn mặt lại là nỗi u sầu.

Cố Hoài Cẩn nghe cô nói xong, đem ly nước đặt lên bàn, gật đầu.

“Được, tôi đã biết. Em yên tâm đi, Đái Quân sẽ không bị đổi đi.”

“Dạ?” Tô Noãn Dương ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Cố Hoài Cẩn, đại thần, anh có biện pháp nào sao?

“Ừ, em yên tâm đi, từ trước đến nay tôi là người giữ lời, sẽ không nói dối em.” Cố Hoài Cẩn bảo đảm với cô.

“Vậy nếu hiện tại vấn đề đã được giải quyết, chúng ta có phải có thể tiếp tục?”

Anh mang tai nghe lên, nhàn nhạt dò hỏi cô gái vẫn còn đang ở trạng thái ngây ngốc.

“Dạ dạ! Mặc kệ như thế nào, Cố sư huynh, cảm ơn anh đã nghe tôi nói nhiều như vậy, chúng ta mau bắt đầu đi.”

Tô Noãn Dương phục hồi tinh thần, vội vàng mang tai nghe lên, mặc kệ đại thần nói có phải thật hay không, trước mắt chuyện quan trọng nhất chính là công việc, bởi vì đã lãng phí nhiều thời gian như vậy, tiếp theo nhất định phải chuyên tâm, tuyệt đối không thể lại kéo chân anh lại.

Nhìn khuôn mặt nhỏ của Tô Noãn Dương tràn ngập nhiệt tình, khóe miệng Cố Hoài Cẩn cong lên lộ ra một nụ cười mỉm không dễ phát hiện.

Trong Lục Bá Thất, giọng cô gái ôn nhu tinh tế, cùng thanh âm nam nhân trầm thấp thanh lãnh hết đợt này đến đợt khác vang lên, thanh âm hai người hoà lẫn, thật lâu không dừng lại.

…………

“Được rồi, Cố sư huynh, công việc hôm nay toàn bộ đều đã hoàn thành!”

Mấy giờ sau, Tô Noãn Dương đem văn kiện ghi âm cuối cùng chuyển đến hòm thư bộ phận hậu kỳ xong, hoan hô giải thoát nói với Cố Hoài Cẩn.

“Ừ.” Cố Hoài Cẩn trước sau như một, bình tĩnh nhẹ nhàng.

“Vậy Cố sư huynh, tôi chuẩn bị đi ăn cơm? Anh có muốn cùng tôi xuống lầu không?”

Tô Noãn Dương đã thành thói quen với khuôn mặt không biểu tình của Cố Hoài Cẩn, nếu ngày nào đó anh hi hi ha ha, có khi cô còn cảm thấy anh như đang bị ám.

“Không, tôi ngồi đây một lúc nữa, em cứ xuống trước đi.” Cố Hoài Cẩn khó có được lời mời này lại cự tuyệt Tô Noãn Dương, không biết anh muốn ở lại để làm gì.

“Vậy được rồi! Cố sư huynh tôi đi trước, ngày mai gặp!” Tô Noãn Dương gật đầu, xoay người đi về phía cửa.

“Ưc, mai gặp.” Tô Noãn Dương mở cửa, Cố Hoài Cẩn giống nhớ tới cái gì, lại bổ sung nói: “Còn có, chuyện của Đái Quân, em không cần lo lắng, cậu ta sẽ không bị đổi đi.”

“Dạ! Mặc kệ như thế nào, vẫn cảm ơn anh, ngày mai gặp lại!”

Tô Noãn Dương nghe Cố Hoài Cẩn nói, trong lòng rất ấm áp, không nghĩ tới lời của một tay mơ như mình, Cố đại thần vẫn còn nhớ rõ. Thật tốt! Xem ra đại thần quả thực giống tưởng tượng, là người ngoài lạnh trong nóng, là người rất tốt bụng.

Tô Noãn Dương vui vui vẻ vẻ rời đi, Cố Hoài Cẩn nhìn theo bóng dáng cô tới khi khuất tầm mắt, sau đó mới lấy đi động từ trong túi ra, ấn mấy con số.

“Alo, A Cẩn sao?” Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm dịu dàng dễ nghe, là giọng của phụ nữ.

“ Em là Cố Hoài Cẩn.” Cố Hoài Cẩn nhàn nhạt nói.

“A Cẩn, đã lâu rồi em không gọi điện thoại cho chị.” Người ở đầu bên kia ủy khuất nói.

“Em có việc nhờ chị hỗ trợ.” Cố Hoài Cẩn không dao động, nói thẳng ra mục đích của mình.

“Chuyện gì?” Người phụ nữ hỏi.

“Đoàn phim Kiếp Phù Du có một người phối âm tên là Đái Quân, hai ngày trước xảy ra tai nạn xe cộ bị gãy xương, Đồng đạo muốn thay cậu ta”

“Cho nên, em không muốn cậu ta bị đổi đi?” Cô ta kinh ngạc nói, “Em bắt đầu quan tâm tới một người nhỏ khi nào vậy?”

“Có thể giúp không?” Cố Hoài Cẩn không nghĩ để ý tới vấn đề của cô ta.

“Có thể, nhưng giúp em, chị có lời gì?”

Cô ta bắt đầu ra điều kiện, vội sao, đương nhiên là sẽ giúp, nhưng chính mình cũng nên nhân cơ hội bắt lấy chút lợi, dù sao Cố Hoài Cẩn rất ít khi mở miệng nhờ hỗ trợ.

“Chị muốn gì?” Cố Hoài Cẩn vẫn như cũ lãnh đạm hỏi.

“Cái chị muốn cũng không nhiều lắm, đi ăn với chị một bữa cơm là được rồi, có thể không?”

Cô ta giống như đã thành thói quen chịu đựng áp suất thấp phát ra từ anh, chỉ lo đưa ra yêu cầu của mình.

“Được.” Cố Hoài Cẩn nhàn nhạt nói, cúp điện thoại.

Ban đêm, Tô Noãn Dương như thường chui vào ổ chăn cùng Cẩn Du nói chuyện phiếm.

【 Tô Tô: Này Cẩn Du! ^o^】

【 Cẩn Du: Ừ, tâm tình không tốt? 】

【 Tô Tô: Wow? Cẩn Du, sao anh biết hôm nay tâm tình em không tốt lắm? 】

【 Cẩn Du: Đoán. 】 bởi vì hôm nay thời điểm tâm tình em không tốt, là anh an vị ở bên cạnh em.

Wow, Cẩn Du thật lợi hại! Tô Noãn Dương trở mình, tiếp tục gõ chữ.

【 Tô Tô: Vậy anh thật lợi hại, thật sự đoán đúng rồi! Kỳ thật không chỉ có hôm nay, hai ngày này cảm xúc em đều có chút down. 】

【 Cẩn Du: Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì? 】

【 Tô Tô: Không có gì, là việc của bằng hữu. 】

Tô Noãn Dương đem chuyện của Quân Tử nói cho Cẩn Du.

【 Cẩn Du: Ừ, tiền bối kia không phải nói sẽ giúp em sao, làm sao vậy, em không tin người ta à? 】 Cố Hoài Cẩn lại bắt đầu nói khách sáo.

【 Tô Tô: Không phải, em đương nhiên tin tưởng anh ấy. Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hơi bất an, vấn đề này sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ đoàn phim. 】

【 Cẩn Du: Không liên quan, yên tâm, ở chỗ này buồn lo vô cớ, còn không bằng tin tưởng anh ta. Em cảm thấy sao? 】

【 Tô Tô: Kỳ thật cũng đều nghĩ thoáng rồi. Mặc kệ kết quả như thế nào, đều đã do vận mệnh quyết định. Bình thản tiếp nhận là được rồi! 】

Tuy rằng vậy, nhưng mấy người Tô Noãn Dương cũng không hy vọng Quân Tử bị đổi đi, nhưng, bọn họ cũng biết phải vì đại cục mà suy xét.

Nếu thật sự bị đổi đi cũng không quan hệ, coi như hơn nửa tháng tới để học tập kinh nghiệm, dù sao lúc trước cũng chưa thấy qua đoàn phim lớn lại phô trương như vậy, có kinh nghiệm lần này, về sau nếu lại có cơ hội cũng coi như có chút ưu thế.

【 Cẩn Du: Được rồi, đừng nghĩ nhiều, mau ngủ đi, ngủ ngon. 】

【 Tô Tô: Ngủ ngon! 】

Tô Noãn Dương tắt máy lại nghĩ, nói không chừng Đào Đào đoán đúng rồi, Cẩn Du chính là một đại thúc lớn tuổi. Bằng không tại sao mỗi ngày người này đều đúng giờ đúng giờ thúc giục cô đi ngủ đây, nói thật, trừ bỏ cha cô, còn không có người như vậy.

Ngày hôm sau, Tô Noãn Dương cùng Đào Đào vừa mới rời giường, nhập được tin tức từ đoàn phim.

9 giờ mở cuộc họp, thảo luận xem Quân Tử đi hay ở lại.