Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư

Chương 73: Đắm chìm




“Cô ngốc vậy, đừng để tôi phân tâm không được à?” Mặc Tử Hiên lo lắng nói.

Diệp Hân Đồng nhìn cái kẻ đến muộn kia lại giơ dao lên, cô không suy nghĩ lật người. Con dao đâm vào lưng, cô rên lên một tiếng.

Hắn nhanh chóng rút dao, máu phun ra ngoài, không hề do dự, con dao lại đâm tới.

Diệp Hân Đồng đã ngất nhưng tay vẫn ôm chặt Mặc Tử Hiên, cô muốn bảo vệ anh đến cùng.

Lúc này, như có kỳ tích, ba kẻ đến lúc đầu lại nhằm vào kẻ đến saumà đánh, thân thủ so với lúc đầu càng nhanh nhẹn hơn.

“Mau gọi bác sĩ.” Mặc Tử Hiên lo lắng gào lên với Lão Kim, chân mày nhíu chặt, trợn mắt nhìn người trên tay, anh xông lên, nhẫn tâm tung một cú đấm, kẻ nọ đập vào cửa sổ, hộc máu mồm.

Nhưng kẻ áo đen không chậm trễ nhảy ra khỏi cửa sổ.

Mặc Tử Hiên không rảnh đuổi theo, anh quay đầu lại ôm lấy Diệp Hân Đồng, lấy tay bịt vết thương, ngăn máu chảy ra.

Ba kẻ áo đen đeo mặt nạ trước mặt như mấy đứa trẻ làm sai yên lặng cúi đầu không nói gì.

“Cô phải kiên trì, bác sĩ sẽ đến ngay.” Mặc Tử Hiên căng thẳng nắm tay Diệp Hân Đồng, máu nhuộm đỏ tay và quần áo anh.

Lão Kim đỡ một tên ngất xỉu vào trong “Vốn định diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, ai ngờ lại gặp phải sát thủ xâm nhập.”

Mặc Tử Hiên đau đớn nhìn lướt qua mấy kẻ mặc áo đen rồi nhìn lại Lão Kim: “Lý Mạc lúc nào mới đến?”

“Tình huống này có phải nên đưa đến bệnh viên có hơn không?” Lão Kim phất tay, đám người áo đen kia đỡ tên ngất xịu vội vã chạy đi.

Mặc Tử Hiên phiền não do dự “Đừng nói nhảm, cầm máu trước đã.”

Mặc Tử Hiên xé lưn áo Diệp Hân Đồng, nhìn ngay thấy vết dao tên kia đâm thẳng vào, Mặc Tử Hiên không biết phải làm sao, lòng đau thắt.

Vốn chỉ định dụ dỗ để Diệp Hân Đồng yêu anh, không nghĩ được lại xảy ra việc ngoài ý muốn, kẻ ngốc này lại thật sự dùng tính mạng để bảo vệ mình, anh không lý giải được sự hoảng hốt của mình lúc này.

Lão Kim đưa hòm thuốc cho Mặc Tử Hiên, lo lắng nhìn bộ dạng đau lòng của anh.

“Thiếu gia, lấy đại sự làm trọng. Cô ấy chỉ là một con cờ cho chúng ta lợi dụng.”

Mặc Tử Hiên ngẩng đầu, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn lão Kim, lần đầu tiên anh phát ra loại lực vương giả uy hiếp như vậy. “Nhưng bây giờ phải dùng đến cô ấy không phải sao? Còn không qua đây giúp một tay.”

Lão Kim sửng sốt, Mặc Tử Hiên chưa bao giờ nói với ông những lời cay nghiệt như vậy. Lập tức cầm máu, trừ độc, cấp cứu.

Xe nhanh chóng lên đường đến bệnh viện.

Diệp Hân Đồng hôn mê trong ngực Mặc Tử Hiên, ngàn cân treo sợi tóc.

Mặc Tử Hiên nắm chặt tay cô, cau mày rối rắm, vẻ mặt đau lòng khiến lão Kim càng thêm lo lắng.

“Thiếu gia, có vài lời có thể cậu không muốnnghe, nhưng tôi vẫn phải nói…”

“Vậy thì đừng nói.” Mặc Tử Hiên từ chối thẳng thừng, anh đại khái cũng biết ông định nói gì.

“Kể cả cậu có đuổi việc tôi cũng phải nói, lần này chúng ta trở về là để lấy được sự đồng ý của Lý Trí vương. Cậu chỉ cần tìm ra kho báu này, Lý trí vương sẽ nhường ngôi vị cho cậu, nhưng ngôi hoàng hậu nhất định phải là con gái tổng thống. Nhanh thì ba năm, lâu thì mười năm nữa, đệ nhất phu nhân của cậu chính là con gái tổng thống.”

“Nhưng lúc này, nhiệm vụ quan trọng không phải là tìm ra kho báu hay sao? Diệp Tuyền biết bí mật của kho báu, chỉ khi tôi trở thành người yêu của con gái bà ta thì mới có thể biết được.”

“Mục đích của chúng ta là khiến cho Diệp tiểu thư yêu cậu, chứ không phải là thiếu gia cậu chìm đắm vào.” Lão Kim nói ra điều lo lắng nhất của mình.