Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư

Chương 74: Tâm trạng phức tạp




Mặc Tử Hiên kinh ngạc, cúi đầu nhìn khuôn mặt cắt không còn giọt máu của Diệp Hân Đồng, tay càng nắm chặt lấy tay cô. “Tôi biết rõ mình phải làm gì”

“Chúng ta có thể không cần tìm kho báu, chỉ cần giết Lee Yul. Ngôi vị chắc chắn thuộc về cậu.” Lão Kim lại lo lắng nói.

“Cậu ta là người thân của tôi, tôi sẽ quang minh chính đại thừa kế ngai vàng.”

“Nhưng cậu ta không nghĩ vậy, kẻ tới ám sát cậu lần này, chắc không phải là gian tế nước khác mà khả năng lớn nhất là người của Lee Yul…”

“Đừng nói nữa… Không có chứng cớ, những lời nói đó đều vô nghĩa.”

“Thiếu gia… Cậu phải suy nghĩ cho mẹ mình đã vì cậu chịu khổ nạn.”

“Tìm ra Đinh Tứ Khuê, lấy được bản đồ kho báu, sau đó tìm được chìa khóa từ Diệp Tuyền, tôi sẽ lập tức về Hàn Quốc cưới Kim Lệ Chây, như vậy được chưa?” Mặc Tử Hiên nói một hơi, như để cho lão Kim yên lòng, cũng là nhắc nhở mình.

Nhưng nhìn Diệp Hân Đồng thoi thóp, hai người càng thêm bất đồng.

Đến cửa bệnh viện, mặc ôm Diệp Hân Đồng chạy như bay vào trong, bệnh viện nhanh chóng cấp cứu đồng thời báo cho cảnh sát.

Vũ Văn Thành vội vàng chạy đến, Diệp Hân Đồng vẫn ở trong phòng cấp cứu.

Anh hung hăng trợn mắt nhìn Mặc Tử Hiên không lến tiếng, lại nhìn chằm chằm đèn phòng mổ, một đồng nghiệp hỏi thăm Lão Kim, đương nhiên ông cũng chỉ nói một phần sự thật.

Thời gian giải phẫu càng dài thì càng chứng tỏ tình trạng nguy hiểm, Vũ Văn Thành càng lúc càng nóng nảy. Anh tới trước mặt Mặc Tử Hiên, sắcmặt nặng nề nghiêm túc: “Thật xin lỗi, là cảnh viên của chúng tôi đã làm anh sợ hãi, cô ấy không có năng lực phụ trách nhiệm vụ này, tôi sẽ sớm điều người khác thay thế.”

“Nếu không phải là cô ấy, thì có thể tôi đã chết rồi, cô ấy đã làm hết sức.” Mặc Tử Hiên nặng nề đáp trả, tâm trạng hết sức phức tạp.

“Cho nên cô ấy còn không tự bảo vệ được bản thân thì làm sao có thể bảo vệ người khác, năng lực của cô ấy căn bản không đủ tư cách làm cảnh sát, ngay sáng sớm ngày mai tôi sẽ phái cảnh viên khác thay thế.”

“Nếu tôi muốn nhất định phải là cô ấy?” Mặc Tử Hiên kiên định hỏi.

Vũ Văn Thành cười lạnh, nhìn những vết máu trên tay và trên người Mặc Tử Hiên, buồn bực nói “Theo tình trạng này, cô ấy sống được đã là tốt lắm rồi.”

Mặc Tử Hiên thoáng chút áy náy.

“Cho dù là vậy, tôi vẫn muốn cô ấy là người bảo vệ cho tôi.”

Không khí mỗi lúc một lúng túng. Đúng lúc này, đèn phòng mổ vụt tắt, Vũ Văn Thành và Mặc Tử Hiên đồng thời chạy đến trước mặt bác sĩ.

“Cô ấy thế nào?” Mặc Tử Hiên lo lắng hỏi.

“Bây giờ đã thoát khỏi nguy hiểm, chỉ cần dịch 1cm nữa là trúng tim, vết thương đã được xử lý, chỉ có điều mất quá nhiều máu, chờ cô ấy tỉnh lại là ổn rồi.”

Mặc Tử Hiên thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh vẫn cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng căm thù của Vũ Văn Thành.

Từng giây từng phút trôi qua, Vũ Văn Thành và Mặc Tử Hiên đều trực bên cạnh Diệp Hân Đồng, một người đầu giường, một kẻ cuối giường, không khí rất kỳ quặc.

“Nước, nước.” Diệp Hân Đồng thều thào.

Vũ Văn Thành và Mặc Tử Hiên đều vội vã đi rót nước. Hai người tranh nhau bình nước ấm, âm thầm mà nghiêm túc, hết sức khẩn trương.

“Vũ Văn Thành”. Diệp Hân Đồng nhắm mắt thều thào, giọng yếu ớt nhưng dứt khoát.

Mặc Tử Hiên dừng tay. Anh thất vọng đặt cái chén không xuống bàn. Đứng thẳng người, ghé mắt nhìn Diệp Hân Đồng đang thì thào trên giường, hơi phiền não.

Vũ Văn Thành đỡ Diệp Hân Đồng dậy, đưa chén nước vào miệng cô, sau khi uống một hớp, Diệp Hân Đồng từ từ mở mắt, kéo tay áo anh: “Vũ Văn Thành, đừng nói với mẹ tôi.”

“Thật may là cô đã tỉnh, chỉ thêm 1 cm nữa, tôi đã phải giao cho bác gái thi thể của cô, cô có biết người đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh đau khổ thế nào không.” Vũ Văn Thành đau lòng nói.