Yêu Giả Vi Vương

Chương 1114: Người đến có ác ý




Nhạc phụ của Nhàn Đế?

Đám người Tiêu Lãng, Tiêu Ma Thần, Mộc Tiểu Đao, Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ ngơ ngác. Tuy Nhàn Đế không cưới vợ sinh con tại Thiên Châu, chỉ có có một điệt tử nhưng nói sao thì gã cũng cỡ bảy, tám mươi tuổi, ở trong lòng Tiêu Lãng thì Nhàn Đế thuộc hàng ông nội. Sao bỗng nhiên chạy ram ột nhạc phụ của Nhàn Đế? Đám người Tiêu Lãng, Tiêu Ma Thần, Mộc Tiểu Đao, Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ không chấp nhận được.

Tiêu Lãng nhanh chóng nghĩ thông, tại Thần Vực thì bảy, tám chục, trăm tuổi không xem như lớn tuổi. Võ giả Đại Thần cảnh có thể sống mấy ngàn năm. Tuổi thọ của Thần Quân cảnh, Thần Tổ cảnh, Thiên Tôn càng dài. Tại Thần Vực thì tuổi như Nhàn Đế không lớn, hơn nữa bản thân gã không lộ vẻ già, cưới vợ cũng không có gì lạ.

Tiêu Lãng vội kêu Lạc Diệp Tùng ngồi xuống kể lại sự việc. Nói sao thì Lạc Diệp Tùng, Nhàn Đế là đồng bào Thiên Châu, nếu có thể thì tất nhiên Thiên Châu sẽ giúp đỡ lẫn nhau.

Câu chuyện được kể, rất nhanh sáng tỏ, mọi người biết tại sao thực lực của Nhàn Đế, Lạc Diệp Tùng tiến triển nhanh như vậy.

Năm xưa Lạc Diệp Tùng, Nhàn Đế chia tay với đám người Tiêu Lãng, đi Thanh sơn lĩnh an toàn nhất. Mới đầu Lạc Diệp Tùng, Nhàn Đế rất khổ, luôn bị khi dễ. Nếu không phải Thanh sơn Thiên Tôn không thích thuộc hạ đánh giết lung tung thì hai người Lạc Diệp Tùng, Nhàn Đế đã không còn mạng. Có một lần Nhàn Đế bị một thành viên đại gia tộc đánh gãy chân, nhục nhã đủ điều.

Con người Nhàn Đế kiêu ngạo trong xương, thề phải làm ra sự nghiệp, trút cơn giận này. Hai người Lạc Diệp Tùng, Nhàn Đế ngồi xếp bằng tu luyện ngoài thành. Nhàn Đế xúc động rất lớn nên điên cuồng tu luyện, tiến triển rất nhanh, mau chóng đột phá Đại Thần cảnh, có thể đi vào thành trì.

Sau khi vào thành, Nhàn Đế gia nhập một gia tộc. Lạc Diệp Tùng tiếp tục tu luyện ngoài thành trì. Vốn Lạc Diệp Tùng còn tưởng Nhàn Đế sẽ mặc kệ gã, không ngờ Nhàn Đế liên tục đưa Tử Thánh Thạch và bí quyết tu luyện tới, giúp đỡ Lạc Diệp Tùng tu luyện.

Chưa đến nửa năm Nhàn Đế đã trở thành một tiểu thống lĩnh của gia tộc kia, mang Lạc Diệp Tùng quang minh chính đại vào thành trì. Một năm sau, Nhàn Đế hù sợ Lạc Diệp Tùng, Nhàn Đế dụ dỗ một tiểu thư gia tộc kia, khiến tiểu thư đó nhất quyết không phải hắn thì không gả. Nhàn Đế thành công trở thành phượng hoàng nam, há mỏ chờ sung rụng.

Gia tộc kia xem như là đại gia tộc trong Thanh sơn lĩnh, tiểu thư đó thuộc trực hệ. Con người Nhàn Đế có đầu óc nhanh nhạy, tốc độ tu luyện rất nhanh, chỉ vài năm đã được trọng dụng, Lạc Diệp Tùng cũng một bước lên mây.

Trà Mộc chợt nhớ ra điều gì:

- Thì ra là vậy!

Trà Mộc kinh kêu:

- Hèn chi điệt tử của Nhàn Đế và tộc nhân của ngươi một năm trước bỗng nhiên dứt khoát đi Thần Vực tìm các ngươi, thì ra là các ngươi sai người đi đón?

Lạc Diệp Tùng lộ vẻ lúng túng nói:

- Là Nhàn Đế khiến người lặng lẽ đón đi, hắn mới hòa hợp trong gia tộc nên tạm thời không muốn mang quá nhiều người đi, đã không báo cho mọi người biết, xin lỗi.

Mọi người gật đầu biểu thị thông cảm, dù sao Nhàn Đế vừa mới có khởi sắc, mang nhiều người đi khó tránh khỏi gia tộc kia bất mãn.

Tiêu Lãng nghiêm túc hỏi:

- Vậy bây giờ xảy ra chuyện gì? Tại sao nói là Nhàn Đế sắp chết?

Lạc Diệp Tùng lắc đầu, khẽ thở dài:

- Ta mới vừa nói rồi, trước kia Nhàn Đế suýt bị đệ tử của một gia tộc phế. Các ngươi không phải không biết tính tình của Nhàn Đế, sau khi hắn tu luyện đến Thần Quân cảnh thì địa vị ổn định trong gia tộc, mưu đồ báo thù. Nửa năm trước Nhàn Đế thành công dụ hai gia tộc đại chiến. Gia tộc kia gần như bị gia tộc của chúng ta tiêu diệt, nhưng vài người trốn thoát. Gia tộc bọn họ có một tiểu thư rất đẹp, gần đây thành công trèo lên một hậu đại của Thanh sơn Thiên Tôn là Thanh Ngư công tử. Mấy hôm trước Thanh Ngư công tử tuyên bố khiến các võ giả trong gia tộc chúng ta từ Thần Quân cảnh trở lên phải tự sát trong vòng... Nửa tháng!

Tiêu Lãng và Tiêu Ma Thần liếc nhau, cười khổ. Chuyện này thật là quanh co khúc khuỷu. Nhàn Đế có thể vùng lên xem như gã có bản lĩnh, gã có thể mượn đao giết người diệt gia tộc kia thì rất lợi hại. Tiếc là số Nhàn Đế không may, tiểu thư của gia tộc đối phương trèo lên hậu đại Thanh sơn Thiên Tôn.

Gia tộc của Thiên Tôn là chúa tể tuyệt đối trong sơn lĩnh, ví dụ như Hiên Viên Thiên Tâm mà gai mắt gia tộc nào trong Hiên Viên sơn, muốn đè đầu chỉ cần nói một câu.

Tiêu Lãng im lặng, trước khi tìm hiểu rõ sự việc thì hắn không tiện ra mặt.

Lạc Diệp Tùng nóng nảy, mắt trông mong cầu xin:

- Tiêu Lãng, chúng ta nghe nói gần đây ngươi nổi danh trong Hủy Diệt chi địa nên mới mạo muội tìm đến. Xin ngươi hãy nghĩ tình cảm ngày trước mà ra tay giúp đỡ, nếu không thì ta và Nhàn Đế, tộc nhân của chúng ta đều phải chết.

Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ gật gù nhưng không dám lên tiếng, chỉ đưa mắt nhìn Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng trầm ngâm một lúc, phất tay nói:

- Lạc Diệp Tùng, đừng sốt ruột, ta đi Hiên Viên sơn một chuyến, khi trở về sẽ cho ngươi câu trả lời. Dù sao chuyện này dính dáng đến gia tộc Thiên Tôn.

Tiêu Lãng luôn rất nặng tình, nói sao thì từng có huynh đệ Phá Hài giờ còn ở trong gia tộc Lạc Diệp Tùng, nhưng nên giải quyết chuyện này như thế nào phải hỏi Hiên Viên Thiên Tâm.

Một mình Tiêu Lãng truyền tống đi Hiên Viên thành. Hiên Viên Thiên Tâm mới trở về đã thấy Tiêu Lãng đến, ngạc nhiên ra đón.

Hiên Viên thành hỏi:

- Xảy ra chuyện gì? Có việc gì mà không báo tin lại tự mình chạy tới? Không lẽ ra việc lớn?

Tiêu Lãng nói thẳng:

- Không xem như chuyện nghiêm trọng, chủ yếu là hỏi cách nhìn của ngươi. Chuyện là như vầy...

Tiêu Lãng kể xong.

Hiên Viên Thiên Tâm không cho là đúng nói:

- Ta còn tưởng là chuyện lớn gì, việc này ngươi ra mặt là được, ta không cần đi. Bây giờ trong Hủy Diệt chi địa ngươi có danh tiếng lớn hơn ta. Nhưng ta đề nghị ngươi tốt nhất là cứu ra hai bằng hữu và tộc nhân của họ, mặc kệ gia tộc nhạc phụ của bằng hữu ngươi đi. Thực lực của Thanh sơn Thiên Tôn không tệ, ngươi đừng gây thù hằn khắp nơi.

Hiên Viên Thiên Tâm đã nói vậy thì Tiêu Lãng yên lòng, quay về Thiên Châu thành, mang theo Lạc Diệp Tùng, hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương một đường truyền tống đi Thanh sơn lĩnh.

Một ngày rưỡi sau, Lạc Diệp Tùng, Tiêu Lãng, hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương đến Thanh sơn thành. Tiêu Lãng không truyền tống đi thành trì Nhàn Đế ở mà dẫn Lạc Diệp Tùng, hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương đi thẳng đến thổ bảo lớn nhất thành trì.

Hộ vệ ngăn Tiêu Lãng, hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương, Lạc Diệp Tùng lại:

- Đứng lại, nơi này là Thanh sơn bảo, cấm người ngoài tiến vào!

Bởi vì thực lực của hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương nên còn khách sáo.

Tiêu Lãng mỉm cười nói:

- Tại hạ tên Tiêu Lãng, cầu kiến Thanh Ngư công tử, xin hãy thông báo.

- Tiêu Lãng? A! Thì ra là Tiêu tiên sinh, mời chờ chút.

Danh tiếng của Tiêu Lãng quả nhiên rất lớn trong Hủy Diệt chi địa. Thống lĩnh hộ vệ nghe xong liền đổi thái độ, giọng điệu cung kính, vung tay lên. Có người chạy vào thông báo ngay.

Người thông báo nhanh chóng chạy ra, còn có một công tử phong độ phiên phiên đi ra.

Từ xa công tử đã mặt mày hớn hở cười to bảo:

- Tiêu công tử, là ngọn gió nào thổi ngươi đến vậy? Thanh Ngư kính ngưỡng ngươi đã lâu.

Mắt Lạc Diệp Tùng sáng lên. Tiêu Lãng đã nổi tiếng như vậy rồi sao? Thanh Ngư công tử tự mình đi ra nghênh đón? Xem ra hai người Lạc Diệp Tùng, Nhàn Đế, các tộc nhân giữ mạng được rồi.

Bánh ích đi, bách quy đi lại.

Tiêu Lãng rất khách sáo chắp tay nói:

- Thanh Ngư công tử khách sáo rồi, Tiêu Lãng cũng kính đã lâu. Có chút chuyện nhỏ làm phiền công tử.

- Ha ha ha ha ha ha! Vào rồi nói. Người đâu, mang đàn rượu tốt nhất của ta lên, hôm nay ta muốn không say không về cùng Tiêu công tử!

Công tử xuất thân từ đại gia tộc quả nhiên có khí độ bất phàm, Thanh Ngư công tử thân thiết kéo tay Tiêu Lãng đi vào trong. Thanh Ngư công tử rất khách sáo với hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương, thậm chí là Lạc Diệp Tùng.

Một đám người đi vào, thậm chí mó một trưởng lão của Thanh gia là đỉnh Thần Tổ cảnh tự nghênh tiếp bên ngoài một đại điện, cho đủ tôn trọng và mặt mũi.

Cơm no rượu say xong Tiêu Lãng nói việc chính, hơn nữa biểu thị chỉ hy vọng mang đi tộc nhân của hai người Lạc Diệp Tùng, Nhàn Đế, còn gia tộc nhạc phụ của Nhàn Đế thì không can thiệp.

Thanh Ngư công tử nghe xong hơi biến sắc mặt nhưng rất nhanh nở nụ cười, cực kỳ khách sáo phất tay.

Thanh Ngư công tử nói:

- Ta còn tưởng là việc lớn gì. Vốn ta đã tuyên bố nhưng nếu Tiêu công tử nói thì.

Thanh Ngư công tử chưa nói hết câu thì một thống lĩnh hộ vệ từ bên ngoài lao vào.

- Báo!

Thống lĩnh hộ vệ vẻ mặt căng thẳng nói:

- Công tử, có một khách quý đến, Long Kỵ công tử nói rõ muốn gặp ngươi!

- A?

Thanh Ngư công tử nghe vậy liền xin lỗi, không đợi Tiêu Lãng lên tiếng đã sải bước đi ra ngoài. Tiêu Lãng, hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương liếc nhau, sắc mặt âm trầm.

Trừ phi Long Kỵ công tử rảnh quá sinh nông nổi, nếu không thì tuyệt đối sẽ chẳng bao giờ đến Thanh sơn lĩnh. Người đến không có ý tốt.