Yêu Giả Vi Vương

Chương 1115: Đi ra đấu một trận




Sau khi Thanh Ngư công tử ra ngoài thật lâu không trở về, chỉ có một trưởng lão đến tò chuyện với Tiêu Lãng. Biểu tình của đám người Tiêu Lãng, hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương, Lạc Diệp Tùng càng kém. Đám người Tiêu Lãng, hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương, Lạc Diệp Tùng không biết Long Kỵ công tử muốn làm gì nhưng nói chung là không phải việc tốt.

Nửa canh giờ sau, Thanh Ngư công tử quay về nhưng vẻ mặt lúng túng. Mắt Thanh Ngư công tử chớp lóe liên tục, đi vào rồi ngồi thừ ra.

Một lúc lâu sau, Thanh Ngư công tử lên tiếng:

- Tiêu công tử, không phải Thanh Ngư không nể tình, chuyện mới nãy ngươi nói e rằng không được. Ngươi lập tức mang vị ngồi bên cạnh ngươi đi đi, ta sẽ xem như các ngươi chưa từng đến...

Mặt Lạc Diệp Tùng biến trắng như tờ giấy. Ý của Thanh Ngư công tử là Lạc Diệp Tùng có thể đi theo Tiêu Lãng nhưng tộc nhân của gã và Nhàn Đế, gia tộc bọn họ ở đều phải chết.

Tiêu Lãng sắc mặt âm trầm, hắn không đứng dậy.

Một lúc sau Tiêu Lãng mở miệng hỏi:

- Đây là ý của Long Kỵ công tử?

Thanh Ngư công tử lắc đầu, cười khổ nói:

- Tiêu công tử, ngươi đừng hỏi như vậy nhiều, dù sao lần này ta đã làm ngươi mất mặt, lần sau ta sẽ tự mình tới cửa xin lỗi.

- Không cần.

Tiêu Lãng đứng dậy, lạnh lùng nói:

- Lần này Tiêu Lãng ta không trách Thanh Ngư công tử nhưng ta hy vọng ngươi đừng nhúng tay vào. Nếu Long Kỵ đã muốn chơi thì ta chơi với hắn!

Tiêu Lãng nói xong dẫn người đi ra ngoài, thần thức quát qua lập tức tỏa định Long Kỵ công tử ngồi trong một thiên điện bên cạnh. Tiêu Lãng phớt lờ Thanh Ngư công tử đi ra theo, cất bước hướng tới thiên điện Long Kỵ công tử ngồi.

Thanh Ngư công tử biến sắc mặt.

Thanh Ngư công tử lắc người che trước mặt Tiêu Lãng, trầm giọng nói:

- Tiêu công tử, ngươi như thế này làm ta khó xử...

Cùng lúc đó, mấy trưởng lão Thanh gia đột nhiên xuất hiện đứng bên cạnh, tỏ rõ nếu Tiêu Lãng dám làm bậy thì bọn họ sẽ không khách sáo.

Mặt Tiêu Lãng lạnh băng, nhìn chằm chằm vào Thanh Ngư công tử. Hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương đầy sát khí. Hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương không quan tâm gì, tuy Thanh sơn Thiên Tôn có sức chiến đấu không tệ nhưng Hiên Viên Thiên Tôn có thể dễ dàng giết chết.

Tiêu Lãng lạnh lùng quát:

- Thanh Ngư công tử, đây là ân oán giữa ta và Long Kỵ, không liên quan đến ngươi! Ngươi yên tâm, dù có gây chuyện hì sẽ không trong Thanh sơn bảo của các ngươi. Ngươi không trêu vào Long Kỵ được, tương tự, ngươi hoàn toàn đứng về phía Long Kỵ không phải chuyện tốt. Tốt nhất là đứng trung lập!

Tiêu Lãng nói khéo nhưng bên trong tỏ rõ cứng rắn. Nếu Thanh Ngư công tử dám ngăn cản tiếp thì sẽ đắc tội Tiêu Lãng, lỡ như trở mặt sẽ có hậu quả gì thì không ai biết được.

Thanh Ngư công tử biến sắc mặt, nghĩ đến Ma Đằng công tử bị Tiêu Lãng đâm hơn mười nhát, cuối cùng hắn không có chuyện gì. Trong bụng Thanh Ngư công tử đánh trống rút lui. Thực lực của Thanh sơn lĩnh không tệ nhưng vẫn kém hơn tộc Thiên Ma một chút. Ma Đằng công tử còn cưới Tu Ngư Nhi.

Thanh Ngư công tử dứt khoát tránh sang một bên, khẽ thở dài:

- Tiêu công tử đừng làm ta khó xử.

Tiêu Lãng không đoán sai, lần này đúng là Long Kỵ công tử buộc Thanh Ngư công tử phải đối ý. Nguyên nhân rất giả, Long Kỵ công tử nói Mông gia là bà con xa của gã nên Nhàn Đế, bao gồm gia tộc gã ở đều phải chết.

Long Kỵ công tử đi tới Hủy Diệt chi địa đã vài tháng nhưng chưa từng đến Thanh sơn lĩnh chứ nói gì Mông gia là bà con xa. Thanh gia thống trị Thanh sơn lĩnh mấy chục vạn năm, sao không biết chi tiết Mông gia được? Chắc Mông gia là gia tộc bị Nhàn Đế thiết kế tiêu diệt.

Cho nên sự việc rất rõ ràng, Long Kỵ công tử và Tiêu Lãng có ân oán, gã biết hắn đến cứu người liền cố ý điều tra rồi đến gây sự, muốn đè ép Tiêu Lãng.

Thanh Ngư công tử không trêu vào Long Kỵ công tử được, cũng không thể... Phật lòng Tiêu Lãng, đành không giúp đỡ ai.

Tiêu Lãng mang người trực tiếp đi đến thiên điện, bị hai hộ vệ đỉnh Thần Tổ cảnh ngăn trước cửa.

Tiêu Lãng lạnh lùng liếc mắt nói:

- Long Kỵ công tử không có khí độ thế sao?

Long Kỵ công tử ngồi bên trong đang bình tĩnh uống trà, không ngẩng đầu lên, một hồi lâu mới mở miệng nói:

- Cho hắn vào đi.

Tiêu Lãng mang người đi vào, đứng trước mặt Long Kỵ công tử.

Tiêu Lãng lạnh lùng cười:

- Long Kỵ công tử, ngươi từng nói ta là người thông minh. Ngươi có thể dùng ba mươi năm tu luyện đỉnh Thần Tổ cảnh chắc cũng là kẻ trí tuệ. Ta nói cho ngươi một câu, ta không phải tình địch của ngươi. Nếu ngươi cứ tiếp tục càn quấy thế này thì dù chúng ta không phải kẻ địch nhưng cuối cùng sẽ thành đối thủ.

Long Kỵ công tử vẫn không ngẩng đầu lên, thậm chí rũ mi mắt xuống, uống hớp trà, dường như không nghe thấy lời Tiêu Lãng nói.

Qua một lúc lâu, khi Tiêu Lãng không kiềm được nửa Long Kỵ công tử mới ngẩng đầu lên, lạnh lùng liếc Tiêu Lãng.

Long Kỵ công tử mở miệng nói:

- Đối thủ? Ngươi có tư cách này?

Hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương tức giận quát:

- Ngươi!

Long Kỵ công tử nói câu này tương đương với mắng luôn Hiên Viên gia. Hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương có mặt ở đây mà Long Kỵ công tử còn cuồng như vậy, rõ ràng không để Hiên Viên gia vào mắt. Long Kỵ công tử cho rằng chỗ này là Long vực sao?

Tiêu Lãng tức giận nở nụ cười, phất tay ngăn hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương lên tiếng.

Tiêu Lãng cố nén lửa giận trong lòng, nói:

- Ý gì? Ngươi muốn tiếp tục chơi?

Khóe môi Long Kỵ công tử cong lên nụ cười mèo vờn chuột, nói:

- Đúng thì sao?

Tiêu Lãng xoay người lại:

- Thiên Cương!

Tiêu Lãng trầm giọng nói:

- Điều động người, hôm nay ta dứt khoát mang người đi, để xem ai ngăn được?

Hiên Viên Thiên Cương lập tức lấy ra lệnh bài định báo tin cho Hiên Viên Thiên Tôn, không khí trong đại sảnh nặng nề. Long Kỵ công tử nở nụ cười.

Long Kỵ công tử tiếp tục bảo:

- Không lẽ Tiêu Lãng nhà ngươi chỉ biết dựa vào người khác? Cuộc đời ngươi chỉ có thế sao?

Tiêu Lãng chộp tay Hiên Viên Thiên Cương ngăn gã thông tin, xoay người lại.

Tiêu Lãng lạnh lùng nói:

- Ngươi có ý gì? Chúng ta đấu một trận?

Long Kỵ công tử cười dài đứng dậy:

- Sảng khoái!

Long Kỵ công tử sải bước ra ngoài, đi đến cửa mới ngoái đầu nói:

- Đến đây, Tiêu Lãng, ta sẽ ức chế thực lực đến hậu kỳ Thần Tổ cảnh. Ngươi có thể đỡ mười chiêu của ta thì bỏ qua chuyện hôm nay.

Long Kỵ công tử không hề nhắc đến chuyện hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc, xem ra hôm nay gã muốn chiến đấu với Tiêu Lãng, làm hắn mất mặt trước đám đông chứng minh gã mới là nam nhân ưu tú nhất, thích hợp với hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc nhất.

- Tiêu Lãng!

Hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương sắc mặt âm trầm, kéo tay Tiêu Lãng lại. Nếu Long Kỵ công tử có thể được gọi là thiên hạ đệ nhất công tử thì tất nhiên có điểm đặc biệt. Dù Long Kỵ công tử ức chế thực lực, nói không chừng trong mười chiêu có thể giết Tiêu Lãng.

Lạc Diệp Tùng lo lắng nhìn Tiêu Lãng, cắn răng nói:

- Tiêu Lãng, không bằng tìm cách khác đi? Đừng mạo hiểm.

- Không sao!

Tiêu Lãng bật cười, khóe môi đầy yêu khí, dứt khoát đi ra ngoài.

Tiêu Lãng nhìn chằm chằm Long Kỵ công tử, nói:

- Một lời đã định!

Thanh Ngư công tử, một đám trưởng lão Thanh gia đứng bên ngoài biến sắc mặt. Bất cứ ai trong hai người chết thì Thanh sơn lĩnh sẽ trời sụp đất nứt.

Thanh Ngư công tử vội gắt với người đứng bên cạnh:

- Lập tức mời lão tổ tông đi ra, đừng để xảy ra chút sai sót nào!

Vù vù vù vù vù!

Long Kỵ công tử bay lên giữa không trung, kiêu ngạo liếc cường giả toàn thành.

Long Kỵ công tử cười dài nói:

- Tiêu Lãng, đi ra đấu với Long Kỵ ta một trận!

Long Kỵ công tử cố ý ngưng tụ năng lượng quát to, thanh âm truyền khắp ngóc ngách thành trì, bừng tỉnh vô số người. Rất nhanh, Thanh sơn thành bạo động. Dù là Long Kỵ công tử hay Tiêu Lãng, hai cái tên này như sấm bên tai.