Yêu Giả Vi Vương

Chương 1142: Tình Không




Trung kỳ Thiên Tôn!

Toàn thân Tiêu Lãng đốt cháy máu nóng, không phải vì chiến ý của hắn tăng cao mà bởi vì căng thẳng. Đây là kẻ địch mạnh nhất Tiêu Lãng gặp trong đời, nếu như là tiền kỳ Thiên Tôn thì có lẽ hắn không ngại gì nhưng trung kỳ Thiên Tôn... Tiêu Lãng không có nắm chắc.

Vù vù vù vù vù!

Tay võ giả trung kỳ Thiên Tôn của Ma Vực bỗng cầm một cây gậy sắt đột nhiên xuất hiện, không trung run lên, không gian chấn động tầng tầng. Võ giả trung kỳ Thiên Tôn của Ma Vực là một nửa thú nhân, người có lông rậm, nửa người trên trông như con bạo hùng, mắt tam giác đỏ rực là đặc sắc của võ giả của Ma Vực.

Chủng tộc võ giả của Ma Vực khá tạp, có nhân loại, yêu tộc, các loại chủng tộc kỳ dị. Nhưng vào Ma Vực thì đều bị ma khí chỗ này cảm hóa biến thành Ma tộc.

Hiếu chiến, khát máu, biến thái, điên dại.

Đây chính là đặc sắc của võ giả của Ma Vực. Võ giả trung kỳ Thiên Tôn của Ma Vực đối diện chỉ nói một câu, người như núi cao từ trên trời giáng xuống. Khí thế hùng hồn đè ép Tiêu Lãng liên tục rớt xuống, khói đen trên người võ giả trung kỳ Thiên Tôn của Ma Vực mang hơi thở tà ác hủy diệt làm lòng người bứt rứt, xao động.

- Đến đây, ta muốn xem Thiên Tôn rốt cuộc mạnh cỡ nào nào?

Mắt Tiêu Lãng bắn ra ánh sáng rực rỡ, không lùi lại mà xông lên bầu trời, năng lượng vờn quanh. Tiêu Lãng giơ tay đánh ra một Thiên Cơ Bàn Nhược Chưởng và phóng Tình Nộ.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Thiên Cơ Bàn Nhược Chưởng và Tình Nộ hóa thành nắm đấm sắt một đường rít gào bay ra dẫn đến không gian xung quanh nứt vỡ. Hai luồng công kích mang đến khí thế và lực lượng chống lại áp lực mạnh mẽ như núi cao của võ giả trung kỳ Thiên Tôn của Ma Vực.

- Khục khục, tài mọn!

Trong mắt tam giác của võ giả trung kỳ Thiên Tôn của Ma Vực đỏ rực nên không nhìn ra cảm xúc dao động, khóe môi gã co giật giễu cợt một câu. Gậy sắt trong tay võ giả trung kỳ Thiên Tôn của Ma Vực chợt biến to, đột nhiên đập hướng Thiên Cơ Bàn Nhược Chưởng.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Khói đen vờn quanh gậy sắt mang đến uy thế ngập trời chợt đập vào Thiên Cơ Bàn Nhược Chưởng. Vang thanh âm điếc tai, không có vụ nổ nhưng dễ dàng đè ép một đám Thần Tổ cảnh. Thiên Cơ Bàn Nhược Chưởng bị võ giả trung kỳ Thiên Tôn của Ma Vực một gậy dễ dàng đánh tan. Võ giả trung kỳ Thiên Tôn của Ma Vực cầm gậy sắt quét một cái ra sau lưng, đập xuống nắm đấm hình thành từ Tình Nộ!

- Toan Nghê Sát!

Tiêu Lãng không có thời gian kinh ngạc, lại bắn ra Toan Nghê Sát và phóng Tình Tuyệt.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Gậy sắt và nắm đấm đụng độ phát ra vụ nổ lớn. Tiêu Lãng và võ giả trung kỳ Thiên Tôn của Ma Vực cùng bị khí lãng mạnh mẽ hất văng ra. Tốc độ của Toan Nghê Sát nhanh như vậy nhưng võ giả trung kỳ Thiên Tôn của Ma Vực tránh thoát được, tốc độ của Tình Tuyệt càng chậm, hoàn toàn đuổi không kịp.

- Cha nó!

Tiêu Lãng đã đầy đủ cảm nhận được Thiên Tôn uy vũ. Tình Nộ có uy lực lớn như vậy mà bị võ giả trung kỳ Thiên Tôn của Ma Vực đánh tan? Vũ khí của võ giả trung kỳ Thiên Tôn của Ma Vực không bị trầy chút nào, bản thân gã chỉ bị đánh văng ra, tốc độ phản ứng nhanh đến mức né thoát Toan Nghê Sát.

- Trốn!

Tiêu Lãng xoay người chạy nhanh ra xa, võ giả trung kỳ Thiên Tôn này quá mạnh mẽ, hắn không địch lại.

Phương xa có vô số võ giả của Ma Vực đứng xem không dám tới gần, bây giờ Tiêu Lãng bỏ chạy thì chúng xông lên như ong vỡ tổ.

Tiêu Lãng tức giận quát:

- Cút đi, nếu không thì chết!

Võ giả của Ma Vực đúng là đồ điên, Tiêu Lãng đánh ra một đòn Tình Nộ vậy mà không ai chạy trốn. Vô số võ giả của Ma Vực bị nổ chết, người còn lại tiếp tục tre già măng mọc vọt tới, tính ngăn cản Tiêu Lãng.

Vù vù vù vù vù!

Toan Nghê Sát liên tục phóng thích, Tiêu Lãng đi qua nơi nào là võ giả chỗ đó bị nghiền nát. Vòng bảo hộ bao quanh Tiêu Lãng, hắn không để ý các võ giả của Ma Vực phóng ra công kích, cưỡng ép phá vòng vây.

Phương xa vọng tới thanh âm lạnh lùng nói:

- Muốn trốn?

Võ giả trung kỳ Thiên Tôn của Ma Vực hóa thành luồng khói đen như con chim đại bàn nhanh chóng đuổi theo, tốc độ nhanh hơn Tiêu Lãng một chút.

Vù vù vù vù vù!

Khói đen ngưng tụ ra nắm đấm to lớn xé gió bay đến, trong phút chốc đuổi theo Tiêu Lãng đánh vào lưng hắn.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

vòng bảo hộ của Tiêu Lãng nổ tung, cổ họng hắn ngứa hộc bãi máu. Tuy nhiên, vì một đấm này khiến tốc độ của Tiêu Lãng tăng nhiều, hắn cưỡng ép khống chế thân hình tiếp tục chạy nhanh.

Vù vù vù vù vù!

Tiêu Lãng mới bay ra mấy vạn dặm thì lại một nắm đấm đen to lớn xé gió đấm tới. Vòng bảo hộ quanh thân Tiêu Lãng lại vỡ, hắn như đạn pháo bắn ra xa.

- Như vậy không được, sớm muộn gì sẽ bị đánh chết.

Đầu óc Tiêu Lãng xoay chuyển nhanh, vừa bay nhanh như chớp. Ai dám ngáng đường trước mặt Tiêu Lãng là sẽ bị giết ngay. Tiêu Lãng tiến vào trạng thái hồn du khống chế thân thể của mình ngăn cản, dù sao trong phút chốc võ giả trung kỳ Thiên Tôn của Ma Vực không đánh chết hắn được. Độ mạnh thân thể Tiêu Lãng đã đạt đến hậu kỳ Thần Tổ cảnh, phối hợp với năng lượng vòng bảo hộ đủ đỡ mấy chục đấm của võ giả trung kỳ Thiên Tôn của Ma Vực.

Giây phút sinh tử, đầu óc Tiêu Lãng biến rõ ràng. Trong trạng thái hồn du, tất cả trở nên chậm rãi. Tiêu Lãng bàng quan mình bay đi, bị võ giả trung kỳ Thiên Tôn của Ma Vực sau lưng kéo gần rồi đánh bay ra.

Tiêu Lãng thấy khóe môi võ giả trung kỳ Thiên Tôn của Ma Vực cong lên giễu cợt như con mèo đùa con chuột, thân thể hắn cứ bị đánh vào trong sơn mạch, bay ra chạy trốn tiếp, võ giả trung kỳ Thiên Tôn của Ma Vực oanh sát sau lưng, một đường núi non vỡ tung, tàn phá.

Trong trạng thái hồn du có thể thấy nhiều võ giả của Ma Vực bị Tiêu Lãng oanh giết, lúc sắp chết thì người có hơi thở khát máu, điên cuồng. Tiêu Lãng cảm giác tốc độ của mình càng lúc càng chậm, thể lực mau chóng xói mòn. Tiêu Lãng như thấy thân thể mình sắp bị đánh tan nát.

Giờ phút này!

Tiêu Lãng cảm giác mọi thứ trở nên không chân thật, như đang chiếu phim, cảm giác hoảng hốt, như mộng như ảo. Trong óc Tiêu Lãng tự hiện ra một bức tranh, một bức thế giới diễn hóa, là bức tranh hỗn độn sơ khai, vạn vật diễn sinh, lại biến thương hải tang điền.

Bỗng nhiên...

Tiêu Lãng có cảm giác dường như tất cả biến mờ mịt, bất cứ thứ gì đều biến yếu ớt trước mặt thời gian. Cho dù là Thần Tổ cảnh, Thiên Tôn, tinh vực hay vực diện, dù là thế giới này, thời gian trôi qua, cuối cùng tất cả thành cát bụi hư vô.

Mọi thứ đang hủy diệt rồi trọng sinh, tất cả đồ vật như biểu đồ ý thức tranh thế giới diễn hóa, hư hư huyễn huyễn, sinh sinh tử tử, câu diệt thành không.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Người Tiêu Lãng lại bị đánh vào một sơn phong, năng lượng to lớn tạc nổ ngọn núi vùi chôn hắn. Nhưng lúc này Tiêu Lãng như ngu ra, mệt mỏi, không muốn trốn nữa. Tiêu Lãng ngơ ngác ở trong sơn phong, mắt mờ mịt trống rỗng.

- Không trốn nữa?

Võ giả trung kỳ Thiên Tôn của Ma Vực đứng trên bầu trời, cười nhạt. Bên này là địa vực võ giả trung kỳ Thiên Tôn của Ma Vực can quản, gã sớm nghe nói có võ giả của Thần Vực ẩn núp bên trong. Võ giả trung kỳ Thiên Tôn của Ma Vực không quá để ý, cho đến khi gần đây báo tin thực lực của võ giả này rất mạnh, đã giết nhiều con dân nên gã mới chú trọng.

Tuy nhiên, giờ đây trong mắt võ giả trung kỳ Thiên Tôn của Ma Vực thì võ giả này không có thực lực cường đại bao nhiêu, chẳng qua thủ đoạn hơi quái dị. Trên đường võ giả trung kỳ Thiên Tôn của Ma Vực không giết Tiêu Lãng ngay là muốn cho con dân xem thực lực của gã mạnh đến mức nào, cường giả Thần Vực mặc cho gã quay như dế.

- Kết thúc đi.

Võ giả trung kỳ Thiên Tôn của Ma Vực cảm giác chơi đủ rồi, dân chúng tụ tập lại xem đã quá đông. Gậy sắt biến to ra đột nhiên đập xuống sơn phong.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Sơn phong này không lớn không nhỏ, bị một gậy đập vỡ tung, bụi đất bay đầy. Gây sắt như thanh kiếm chém sơn phong từ chính giữa, khi gậy sắt đập xuống đầu Tiêu Lãng thì xảy ra sự việc quái dị.

Tiêu Lãng biến mất tại chỗ, biến mất không còn bóng dáng, mặc kệ võ giả trung kỳ Thiên Tôn của Ma Vực dò xét cỡ nào cũng không thấy bóng dáng hắn ở gần đây.

Tiêu Lãng chỉ để lại một câu mờ mịt, khó hiểu, trống rỗng không ngừng quanh quẩn bốn phía:

- Thương hải tang điền, vạn sự thành không, Tình Không!